Lúc hoàng hôn, Sao Chổi Nhỏ bay vòng quanh địa bàn toàn thành phố.
Mới vừa đưa Thẩm Hành Vân cùng Diệp Phi Chu đi hẹn hò, trước khi bọn hắn kết thúc, Thẩm Hành Vân cũng sẽ không dùng đến nó, cho nên Sao Chổi Nhỏ hiện tại rất tẻ nhạt.
Tẻ nhạt, cần tìm thú vui.
Sao Chổi Nhỏ bay một hồi, nhìn thấy một nhóm Ma Tước đậu trên dây điện, ưu nhã đáp xuống, đậu kế bên.
Nhóm Ma Tước hoảng sợ kêu loạn, phe phẩy cánh nhỏ đáng thương, trước uy thế của Phượng Hoàng tan tác chạy trốn khắp nơi.
Sao Chổi Nhỏ tự luyến dùng cánh vuốt ve bộ ngực mình, nhìn nhóm Ma Tước ra lệnh: "Thu, thu! Thu thu!" Mau nhìn lông chim xinh đẹp của anh, anh đối với ánh sáng lộng lẫy này rất hài lòng! Tụi cưng nhỏ con như vậy, phải ngưỡng mộ anh đây một chút!
Thật sự là đồ đê tiện làm bộ yêu diễm.
Nhưng mà nhóm Ma Tước đã như ong vỡ tổ mà bay đi.
Sao Chổi Nhỏ hơi u buồn: "Thu thu!" Đều chạy cái gì chứ!
Vốn dĩ lúc trước trên dây điện đầy Ma Tước, hiện tại chỉ còn lại một con Phượng Hoàng, cùng một con Ma Tước.
Sao Chổi Nhỏ vừa nghiêng đầu, con mắt màu hổ phách óng ánh đánh giá con Ma Tước duy nhất không chạy đi. Ma Tước nho nhỏ, lông chim màu nâu cái bụng trắng, bề ngoài nhìn qua cùng mấy con Ma Tước kia không có gì khác nhau, thế nhưng quanh thân lại quấn theo một luồng yêu khí người phàm không nhìn thấy, nhạt như tơ nhện.
—— đây không phải là Ma Tước, đây là Ma Tước tinh.
Sao Chổi Nhỏ hắng giọng: "Thu, thu." Chào, yêu tinh nhỏ.
"..." Ma Tước vừa nghiêng đầu, hai con mắt nhỏ sâu kín nhìn Sao Chổi Nhỏ, trầm mặc không nói.
Thấy Ma Tước quay lại, Sao Chổi Nhỏ vô cùng tự luyến lập tức bắt đầu dùng toàn bộ cơ thể biểu diễn lông chim của mình, nhấc cánh, kéo cái cổ, cuối cùng thẳng thắn xoay một vòng, dùng cái mông quay về phía Ma Tước, còn lắc hai cái, lông đuôi hoa lệ thon dài đảo qua thân thể nhỏ của Ma Tước, thiếu một chút trực tiếp đem Ma Tước từ dây điện quét xuống đất.
Sao Chổi Nhỏ tiếp tục hướng về phía Ma Tước xoay cái mông: "Thu?" Cái đuôi của anh đây nhìn có đẹp hay không?
Ma Tước không chớp mắt nhìn chằm chằm, vẫn không lên tiếng: “...”
Sao Chổi Nhỏ vênh váo đắc ý xoay người lại, thú vị dùng cánh đùa bỡn tiểu Ma Tước: "Thu, thu." Ha ha, nhỏ bé.
Ma Tước bị Sao Chổi Nhỏ đẩy gục xuống, lông chim run lên, sau đó đứng dậy, kéo dài trầm mặc: “...”
Sao Chổi Nhỏ thấy Ma Tước bị bắt nạt cũng không đi, vì vậy tiếp tục khoe khoang: "Thu, thu, thu?" Hình người của anh dễ nhìn, cưng tu luyện ra hình người không, có dám so một lần không?
——Quãng thời gian trước Sao Chổi Nhỏ mới vừa tu ra hình người.
Cậu đối với bộ dạng thiếu niên nhân loại của mình rất hài lòng, không có chuyện gì liền biến thành hình người đi soi gương, còn lôi kéo Diệp Phi Chu cũng là thiếu niên xinh đẹp cùng mình soi, sau đó yêu cầu Thẩm Hành Vân chấm điểm cho hai người.
Nhưng mà Thẩm Hành Vân vô cùng bất công: "Phi Chu một trăm, cậu chín mươi."
Sao Chổi Nhỏ tức giận đến giơ chân: "Anh bất công!”
Thẩm Hành Vân ngay thẳng: “Toàn thế giới chỉ có em ấy là đẹp nhất, tôi thứ hai, không phục thì thôi.”
Sao Chổi Nhỏ ôm một điểm hi vọng cuối cùng, hỏi: “Vậy... thứ ba đâu?”
Thẩm Hành Vân sờ sờ cằm, nói: "Thứ ba... là cục trường của chúng ta đi."
"Thu thu!" Sao Chổi Nhỏ tức giận tông cửa xông ra!
Mẹ nó thứ ba đều không tới mình, nhất định không phải chủ nhân ruột!
Sao Chổi Nhỏ nghĩ, tức giận bay xuống dây điện, trên người một trận ánh sáng loé lên, bên đường biến thành hình người.
Trần truồng, trần như nhộng…
Đây thực sự là đúng khoa học, dù sao lúc làm Phượng Hoàng cũng không có quần áo!
Về phần lông chim thì lúc hóa người đã biến thành tóc, một đầu tóc dài xán lạn đến chói mắt màu đỏ, rối tung trên đầu thiếu niên trắng nõn không có nửa điểm tỳ vết trên da thịt, như tơ lụa đỏ rực thiêu đốt cơ thể trắng thuần bóng loáng.
"Hahaha, mình thực sự là quá đẹp!" Sao Chổi Nhỏ đứng ở trước tủ kính một chiều, cái mông trần tạo dáng, nhìn tủ kính pha lê thưởng thức dáng người của chính mình, còn Ma Tước tinh trên dây điện đã sớm bị cậu quăng đến lên chín tầng mây, "Mình không nên tên Sao Chổi Nhỏ, mình đẹp như vậy, phải gọi Phượng Múa Điệp Liệt Hỏa Mạn Châu Sa Hoa! Haiz..."
(Để tên v, k dịch, mới thấy cái tên đủ sến :v)
Có chủ nhân ngu ngốc, tim thật mệt.
Sau tủ kính tựa hồ là một cửa hàng chăm sóc thú cưng, có một nhân viên mang khẩu trang đang cắt lông cho một con chó, nhân viên cửa hàng giương mắt nhìn ngoài cửa sổ xe cộ tấp nập, lại lạnh nhạt cúi đầu tiếp tục làm việc, hoàn toàn không thấy một thiếu niên xinh đẹp trần trụi đứng trước mặt!
Đây đương nhiên là bởi vì, người phàm không nhìn thấy…
"Dễ nhìn! Quá đẹp đẽ rồi!" Sao Chổi Nhỏ không biết xấu hổ mà khoe khoang, đứng cách tủ kính càng gần hơn chút, tỉ mỉ tường tận nhìn mặt của mình, khuôn mặt trắng nõn, hai hàng lông mày thon dài, con ngươi màu hổ phách yêu dị mỹ lệ, đôi môi hiện ra có chút bạc tình, sống mũi thẳng tắp, cằm nhọn, nhìn qua có chút không dễ tiếp cận.
Tuy rằng cùng là mỹ thiếu niên, bất quá Diệp Phi Chu là tiểu thiếu gia ngoan ngoãn đáng yêu, Sao Chổi Nhỏ thì lại nhiều hơn mấy phần sắc xảo hoa lệ, mặt mày còn có chút tà khí.
Bởi vì mới vừa hóa người không bao lâu, cho nên Sao Chổi Nhỏ đối với hình người của chính mình vẫn còn thấy thế nào cũng xem không đủ. Hắn hai tay chống nạnh, bắt chước nhân loại trước tủ kính ưu nhã đi qua đi lại, sau đó trước cửa kính nâng mặt của mình tiếp tục điên cuồng soi, say sưa thở dài nói: “Mình thực sự là nghiêng nước nghiêng thành!”
Lời còn chưa dứt, cửa kính bỗng nhiên bị người từ bên trong mở ra, một người đàn ông cao lớn trẻ tuổi khoanh tay đứng ở cửa, khóe miệng hơi co giật, tựa hồ là muốn cười.
Ha ha, nhân loại ngu ngốc! Anh tuyệt đối không nghĩ tới trước mặt anh kỳ thực có mỹ nhân siêu cấp không mặc quần áo! Sao Chổi Nhỏ đắm chìm trong nhan sắc say lòng người của chính mình, cũng không có tỉ mỉ quan sát người đến, hơn nữa còn chuyển hướng hai chân vững vàng mà đứng ở trước mặt hắn, thần sắc kiêu căng mà loã lồ ra hai viên chíp chíp! ∑(O_O;)
"..." Ánh mắt của người đàn ông trầm ổn mà đảo qua trên dưới người Sao Chổi Nhỏ, lúc nhìn qua chíp chíp còn vi diệu dừng lại một chút.
... Ánh mắt này không đúng lắm, thu thu.
Sao Chổi Nhỏ nhíu mi quan sát người kia, tóc ngắn màu nâu, chiều cao so với Sao Chổi Nhỏ cao hơn nửa cái đầu, cơ bắp cường tráng làm quần áo ở vị trí ngực căng đến mức có chút nguy hiểm, đuôi lông mày xếch lên, ánh mắt sâu lắng trầm ổn, đôi môi cùng cằm mang theo đường nét kiên nghị, làn da màu lúa mạch khỏe mạnh, là hình tượng soái ca giá trị nhan sắc cao.
Mà từng sợi yêu khí mỏng nhẹ đến mức không dễ phát giác từ trên thân thể hắn tỏa ra…
Duma, đây là một yêu quái, Sao Chổi Nhỏ tức tốc che chíp chíp, yên lặng lui về sau một bước.
Bởi vì là yêu quái cũng có nghĩa là hắn có thể thấy mình.
Lúc này nam nhân lên tiếng, thanh âm từ tính vang lên : "Tôi là Ma Tước tinh lúc nãy."
Sao Chổi Nhỏ nỗ lực trầm ổn: “Há, tôi biết.”
Tôi làm sao biết chứ! Chơi thoát y thật là mất mặt! Thu thu!
Người đàn ông giọng điệu rất vô tội: “Cậu nói muốn so với tôi ai dễ nhìn hơn, tôi liền thay đổi một chút.”
Sao Chổi Nhỏ một mặt u oán: “Anh làm sao có đồ mặc?”
Hơn nữa Ma Tước tinh hình người sao lại lớn như vậy chứ!?
Tương phản thực sự quá lớn, Sao Chổi Nhỏ không nhịn được ở trong lòng rít gào. Tuy rằng trên thực tế cậu biết rõ ràng, yêu quái thần thú hóa người hình thái cùng hình thú to nhỏ không có liên hệ, mà là quyết định bởi "tâm" của bọn họ, cái gọi là "từ tâm", có thời điểm không phải rất chuẩn xác, nhưng là lúc con yêu thú này hóa người lại bị giải thích đến vô cùng hoàn mỹ.
Người đàn ông dùng ngón tay cái chỉ cửa hàng thú cưng sau lưng, đến gần Sao Chổi Nhỏ một chút, nhẹ giọng nói: “Đây là cửa hàng của tôi, tôi thành tinh thời gian không lâu, hình người bảo trì lâu sẽ mệt, vừa nãy lười biếng biến thành nguyên hình, đứng ở trên dây điện nhìn nhân viên cửa hàng làm việc, kết quả cậu đột nhiên bay đến ở bên cạnh tôi muốn xem hình người của tôi, cho nên tôi liền bay trở về phòng nghỉ, mặc quần áo tử tế...”
Sao Chổi Nhỏ đôi mắt sáng lấp lánh mà nhìn cửa hàng trang hoàng nhìn là biết cao cấp của hắn, nét mặt hơi ước ao: “...”
Một con Ma Tước, tu luyện thành người, có thể mở một cửa tiệm, còn thuê nhân viên cửa hàng làm việc…
Cùng với một con Phượng Hoàng quần áo đều không có, đồ ăn là thức ăn cho chim, mỗi ngày chỉ biết bay khắp nơi chơi trò so sánh, quả thực đặc biệt dung nhập xã hội loài người.
Dù sao chủ nhân vì tìm vợ vẫn luôn rất bận, đem mình từ Bách Thú Ty về sau đó nuôi thả, không mang theo chơi đùa, dạy dỗ, tìm được vợ rồi mỗi ngày cùng nhau sống thế giới hai người, trừ phi có yêu cầu đem Sao Chổi Nhỏ gọi ra cưỡi một chút.
Tôi thực sự là đặc biệt khiến lòng người đau xót! Sao Chổi Nhỏ buồn rầu mà nghĩ, tôi chỉ có sắc đẹp tuyệt thế thôi, ngoài ra không ai thương tôi!
Người đàn ông quan sát biểu cảm Sao Chổi Nhỏ thay đổi mấy lần, bỗng nhiên nhẹ nhàng nở nụ cười, nói: "Cậu dự định ở trước mặt tôi trần trụi như vậy bao lâu?”
Sau một giây đồng hồ yên tĩnh, Sao Chổi Nhỏ xấu hổ mà biến trở về hình Phượng Hoàng, giương cánh chuẩn bị bỏ của chạy lấy người.
"Chờ đã." Ánh mắt của anh ta nhìn Sao Chổi Nhỏ lưu luyến chốc lát, bắt đầu chào hàng, “Tiệm chúng tôi bên trong có kỹ thuật mới, có thể nhanh chóng nhuộm lông cho thú cưng.”
Sao Chổi Nhỏ nghiêng đầu, tựa hồ cảm thấy rất hứng thú.
Người đàn ông đáy mắt xẹt qua một tia ranh mãnh, giọng điệu lại càng thân thiết, thành khẩn: “Tôi cảm thấy cậu nhuộm lông đuôi nhất định rất đẹp, như thế nào, có muốn thử một chút hay không?”
Sao Chổi Nhỏ đôi mắt trong nháy mắt trở nên sáng ngời: "Thu thu!" Anh đây nếu như có bảy màu lông đuôi đâu chỉ là đẹp đẽ thôi, quả thực chính là điên đảo chúng sinh!
Người đàn ông đi vào nhà, cúi người kiểm tra lông của con chó vừa mới cắt: “Cỡ này là được.”
Nhân viên cửa hàng vội vàng gật đầu: “Được rồi.”
Ông chủ vừa nãy một mình đứng ở trước cửa cùng không khí nói chuyện nhìn thiệt là biến thái!
"Chủ của nó chậm một chút sẽ đến lấy, tôi ở trong cửa hàng chờ là được, " Hắn liếc nhìn đồng hồ đeo tay, “Ngày hôm nay không còn thú cưng nữa, cậu tan tầm đi.”
Nhân viên cửa hàng thu dọn đồ đạc đi, Sao Chổi Nhỏ không kịp chờ đợi dùng mỏ chim đẩy cửa đi tới, mắt lấp lánh long lanh mà quan sát nhiều loại dụng cụ trong cửa hàng.
--- ------