Bây giờ người ta đã bái lạy cả rồi, lúc đó hắn mơ màng cũng đã nhận đại lễ của bậc vãn bối, lúc này mà lật lọng thì chẳng phải thành ra cố ý chiếm tiện nghi của đám hậu bối sao? Chuyện mặt dày vô sỉ thế này mà truyền ra ngoài, thể diện của điện chủ như hắn biết để vào đâu đây.
Phải nói rằng, cái tật sĩ diện hão của Phương Thiên Hữu học từ hắn mà ra.
"Miễn lễ, mấy vị hiền chất, nữ hiền chất đều miễn lễ đi." Dù sao cũng là chủ của một điện, Phương Thế Bác là người từng trải sóng gió, rất nhanh đã hoàn hồn, nhe răng nói, trông bộ dạng có vẻ hơi đau răng.
"À phải rồi, bá phụ đại nhân, lần đầu gặp mặt, vãn bối trước đó lại không biết thân phận của bá phụ, không chuẩn bị lễ vật gì ra hồn. Ở đây có một cái đan lô xin mời bá phụ đại nhân nhận cho. Ta biết cái đan lô này không xứng với thân phận của bá phụ đại nhân, nhưng mà có câu ngàn dặm tặng lông ngỗng, lễ mọn tình dày. Ta nghĩ bá phụ đại nhân không phải hạng người thực dụng lấy vật đo lòng người, chắc không đến nỗi ghét bỏ tấm lòng thành của vãn bối chứ ạ." Cố Phong Hoa vừa nói vừa lấy ra một cái đan lô, đưa vào tay Phương Thế Bác.
Nhìn thấy cái đan lô này, khoé miệng Phương Thế Bác giật mạnh một cái.
Đan lô thế này, lừa người ngoài thì còn được, nhưng hắn thân là điện chủ Thánh điện Hưng Hoa, sao lại không nhìn ra được đây là đan lô sưu tầm của Phiêu Vân Cốc, hơn nữa còn là loại rẻ tiền nhất.
Nếu là người khác dâng lên "món quà hậu hĩnh" thế này thì chắc chắn đã bị hắn tát bay ra ngoài, nhưng bây giờ thì... cái tát này của hắn lại chẳng thể nào đánh ra được.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT