Tên cận thị kia cũng theo thói quen đi theo phía sau.
"Lão Vương, ngươi không cần đi đâu, cứ ở nhà chăm sóc Thiên Hữu cho tốt, để hắn dưỡng bệnh trong nhà là được." Phương Thế Bác phân phó.
"Vâng, đại nhân." Tên cận thị nghe vậy bèn mừng thầm, xem ra, điện chủ đại nhân không để bụng chuyện vừa rồi, cũng không nghi ngờ ta, vẫn tin tưởng giao trọng trách cho ta. Phải biết rằng hắn để ý nhất chính là đứa con trai quý báu này, để hắn ở lại chăm sóc, đây là sự tin tưởng lớn đến nhường nào.
"Đợi đã, ngươi vẫn cứ đi theo ta đi, phái người khác đến chăm sóc Thiên Hữu. Còn nữa, sau này lúc rảnh rỗi thì dành nhiều thời gian tu luyện, nội trạch không cần đến nữa, có chuyện gì thì sai người bẩm báo một tiếng là được." Đáng tiếc, ngay lúc hắn đang đắc ý, Phương Thế Bác đột nhiên dừng bước, lại phân phó thêm một câu.
Ai nói hắn không để bụng, ai nói hắn không nghi ngờ? Cái mũ xanh to tướng lơ lửng trên đầu, hắn có thể không để ý sao?
Ta rốt cuộc chọc phải ai gây ra chuyện này vậy trời! Phía sau, Lão Vương tủi thân đến nỗi sắp khóc tới nơi.
……

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play