"Cha..." Phương Thiên Hữu vừa xoay người, nhào tới ôm lấy bắp chân tên cận thị kia.
"Ta, ta không phải cha ngươi!" Tên cận thị giật mình, vừa giãy giụa vừa nói.
"Không, ngươi là cha ta, ta nhận ra ngươi, ngươi là cha ta." Phương Thiên Hữu còn tưởng rằng phụ thân đang giận dỗi mình, chết dí ôm chặt chân hắn, kiên định nói.
"Hắn không phải cha ngươi, là lão Vương thúc thúc cận thị của cha ngươi, ở ngay cạnh nhà ngươi đó." Cao Dương Bá vội vàng giới thiệu lại.
"Ta không phải cha ngươi, ngươi nhận nhầm rồi, ta không phải cha ngươi thật mà." Lão Vương sợ đến mồ hôi đầy đầu. Cái mũ xanh to tướng này, hắn nào dám đội lên đầu điện chủ đại nhân.
"Cha, người không cần ta nữa sao, người thật sự không cần ta nữa sao, oa..." Phương Thiên Hữu cực độ hoảng sợ, cực độ bất an, căn bản không nghe thấy lời Cao Dương Bá, chỉ cho rằng cha lại không cần mình nữa, thế là lại phát ra một tiếng kêu thảm thiết, mắt trắng dã, ngất xỉu.
Trong điện, một mảnh tĩnh mịch, sắc mặt Phương Thế Bác xanh mét, tức giận đến toàn thân run rẩy, lão Vương cũng run như sàng gạo, chẳng qua không phải tức giận mà là sợ hãi. Trời đất chứng giám, hắn thật sự không làm gì cả.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT