"Chúng ta cũng biết không thể miễn cưỡng, nhưng vì con Bích Lân Long Giác Hãn này, tổ phụ và các sư thúc đã bỏ ra bao nhiêu tâm huyết, hơn nữa nó đối với Phiêu Vân Cốc chúng ta quá quan trọng, cứ như vậy mà bỏ qua thì thật đáng tiếc." Tạ Du Nhiên nhỏ giọng giải thích.
"Dù nó quan trọng đến đâu, có sánh bằng các ngươi không? Ta đã nói với ngươi bao nhiêu lần rồi, dòng dõi chúng ta nhân đinh thưa thớt, mỗi một người đều là hy vọng sau này chấn hưng Phiêu Vân Cốc. Bảo ngươi nhất định phải trông nom bọn chúng cho kỹ, sao ngươi có thể để bọn chúng đi mạo hiểm theo?
Hôm nay may mắn có vị Cố tiểu thư này ra tay cứu giúp, nếu không ngươi chẳng những sẽ hại chết chính mình mà còn hại chết đồng bạn. Người không còn thì lấy cái gì chấn hưng dòng dõi Phiêu Vân ta?" Tạ Hoài Viễn nặng nề quở trách.
"Tổ phụ, con biết sai rồi, sau này không dám mạo muội như vậy nữa." Tạ Du Nhiên thấy tổ phụ tức giận, vội vàng nhận lỗi.
"Cố tiểu thư, hôm nay đa tạ có ngươi ra tay cứu giúp, bọn Du Nhiên mới có thể giữ được tính mạng, Phiêu Vân Cốc ta trên dưới vô cùng cảm kích." Thấy cháu nhận lỗi, Tạ Hoài Viễn cũng không tiếp tục quở trách nữa, mà quay người lại, chân thành chắp tay nói với Cố Phong Hoa.
"Cố tiểu thư, ơn cứu mạng của ngươi, Tạ Du Nhiên ta suốt đời không dám quên. Còn nữa, trước đây chúng ta dùng bụng tiểu nhân đo lòng quân tử, có nhiều chỗ sơ suất, mong ngươi đừng để bụng." Tạ Du Nhiên cũng cúi người hành lễ với Cố Phong Hoa, vẻ mặt vừa cảm kích vừa hổ thẹn.
Hôm nay hắn liên tiếp gặp nguy hiểm, nếu không phải Cố Phong Hoa không so đo chuyện cũ ra tay cứu giúp hai lần, hắn đâu còn mạng sống. Nghĩ đến những lời lạnh nhạt trước đây với Cố Phong Hoa, còn có sự nghi kỵ đề phòng, Tạ Du Nhiên xấu hổ vô cùng.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT