Đế Phi Lâm Thiên

Chương 3: Người thay đổi thế giới


1 tháng

trướctiếp

Edit: Bạch Nhất. 

Cũng khó trách bọn họ sẽ cười thành dạng này. Phải biết, Hưng Hoa Quốc có tứ đại học viện là học viện Lăng Thiên, học viện Bạch Lộ, học viện Thanh Trúc và học viện Ngạo Sương đều chiêu sinh cực kỳ nghiêm ngặt, nhất là học viện Lăng Thiên đứng đầu bốn viện. Ở kinh thành, nhân tài liên tục xuất hiện, nhập học xét duyệt cực kỳ nghiêm ngặt, về căn bản không thể thu người không có tư chất tu luyện.

Tất cả đều biết Cố Phong Hoa là người không thể tu luyện, muốn đi ghi danh học viện Lăng Thiên là đang trêu bọn họ sao? Thà tin lợn biết trèo cây, còn hơn là tin Cố Phong Hoa có thể thi đậu học viện Lăng Thiên.

Không chỉ bọn họ, phàm là người nghe được tin tức này đều đang đợi Cố Phong Hoa tự rước lấy nhục để mà chế dễu.

Nhưng mà rất nhiều người đã quên, hồi Cố Phong Hoa còn nhỏ đã có người giễu cợt nàng rằng thà tin lợn biết trèo cây gì đó, đại ca của Cố Phong Hoa liền bắt thang buộc người kia lên cây cùng với một cái đầu lợn, mất hết cả mặt mũi.

Xem nhân vật phong vân khắp kinh thành Cố Phong Hoa giờ khắc này đang làm gì, nàng đang bỏ đồ vào trong vòng trữ vật của mình. Loại vật phẩm luyện khí không gian này bây giờ về căn bản có tiền cũng không mua được, mà các ca ca cho nàng hẳn một cái vòng trữ vật, hơn nữa không gian bên trong vô cùng rộng, chừng hai ba căn phòng lớn. Hiện nay, vị hoàng tử điện hạ được sủng ái nhất cũng chỉ vẻn vẹn có một cái nhẫn trữ vật, không gian chỉ có thể bày ra một bộ bàn ghế lớn nhỏ.

Mọi người đều biết Cố Phong Hoa có một cái vòng trữ vật, nhưng không biết nó lớn bao nhiêu. Song, cho tới bây giờ không ai dám đánh chủ ý tới đồ vật của nàng, bởi vì bốn ca ca rất đáng sợ, ai dám đi tìm chết chứ? Chỉ có điều, bây giờ các ca ca mất tích, tâm tư của rất nhiều người đã bắt đầu hoạt động, mang ngọc có tội.

Cố Phong Hoa đnag chuẩn bị các thứ để đến Lăng Thiên Học Viện.

"Thạch Lưu, những vật ta kêu ngươi mua đều gọi người chuyển tới cho ta đi.” Mấy món Cố Phong Hoa phân phó nha hoàn Thạch Lưu mua là đủ loại đồ ăn vặt ngũ vị hương trai, mỗi loại đều trên trăm cân, nhất là đủ loại thịt khô, tất cả mua ba trăm cân. "Động vật ăn thịt" Cố Phong Hoa biểu thị, đi ra ngoài không mang theo chút thịt thì sống thế nào? Đương nhiên, những loại hoa quả khô kia thì càng không cần nói.

Hai nha hoàn bày vẻ mặt phức tạp, các nàng cũng không cảm thấy tiểu thư nhà mình có thể thông qua khảo hạch của học viện Lăng Thiên, tiểu thư mua những vật này là chuẩn bị đi xa sao? Là chuẩn bị tránh né những người gây bất lợi cho nàng trong kinh thành sao? Hai người nghĩ ra chân tướng. Nếu như là dạng này, vậy ngược lại là biện pháp tốt. Hai người nghĩ thông suốt điểm ấy, bèn tích cực chuẩn bị đồ vật mà Cố Phong Hoa nhắn nhủ.

Hai nha hoàn thu thập xong hành trang, chuẩn bị chạy theo tiểu thư nhà mình, kết quả Cố Phong Hoa một điểm động tĩnh cũng không có, vẫn ha ha thì ha ha, vẫn ngủ thì ngủ.

Một ngày này, Cố Phong Hoa ngồi ở trong sân đình nhà mình, nhàn nhã uống quả trà ăn dưa.

“Tiểu, tiểu thư, chúng ta lúc nào xuất phát?” Thạch Lưu cuối cùng cũng nhịn không được, lo lắng bất an mở miệng thúc giục, có trời mới biết trong lòng nàng kỳ thực nóng nảy muốn chết. Tiểu thư nhu nhược đều không đủ nhét kẽ răng cho những người kia, nàng phải làm thế nào mới có thể bảo vệ tốt tiểu thư?

“Buổi rèn luyện tân sinh không cho phép mang tùy tùng đâu.” Cố Phong Hoa híp mắt ăn nhân hạt dưa mà Thạch Lưu lột tốt, chậm rãi nói.

Gì? Thạch Lưu một mặt hoang mang, tiểu thư đang nói cái gì? Sao nàng nghe không hiểu vậy?

“Tiểu thư, chúng ta, không phải muốn đi phương xa tránh né một chút sao?” Thạch Lưu thận trọng hỏi.

"Hả?” Cố Phong Hoa uống một hớp quả trà, lúc này mới khẽ nở nụ cười, "Thạch Lưu à, ngươi thật là dễ thương.”

Thạch Lưu lại bối rối, mặc dù không hiểu vì sao tiểu thư nói như vậy, nhưng luôn cảm thấy tiểu thư không phải đang khen nàng.

“Ta kỳ thực cũng không quá hiểu, rốt cuộc tại sao các ngươi cảm thấy ta rất yếu chứ?” Cố Phong Hoa chậm rãi đứng lên, sự yếu đuối giữa lông mày tiêu thất ngay lập tức, đôi mắt của nàng rất sáng, sự cứng cỏi trong ánh mắt càng làm cho nhân tâm sợ. Lúc này có gió thổi qua, váy dài của nàng bị thổi động nhẹ nhàng, tay áo tung bay. Giờ khắc này, nàng thoáng lên vẻ thanh lãnh chi hoa, lại thoáng như thanh tuyền dưới ánh trăng. Lạnh lẽo, nhưng lại mang chút lương bạc cùng ngạo nghễ.

Hai chân đám người Thạch Lưu ở thời điểm này không cách nào chịu khống chế mà run rẩy, đến mức muốn quỳ thẳng xuống. Loại khí thế này, uy thế này, chuyện gì đang xảy ra? Để các nàng từ sâu trong đáy lòng phát ra run rẩy.

Mà qua trong giây lát, loại cảm giác này tiêu thất. Các nàng lại tập trung nhìn vào, tiểu thư vẫn là bộ dáng yếu đuối làm cho người thương tiếc kia.

Ảo giác, mới vừa nãy nhất định là ảo giác.

Không có ai biết tại thời khắc này, thế giới sắp được cải thiện, mà người thay đổi thế giới này tên là Cố Phong Hoa.

.

Sau khi Cố Phong Hoa chuẩn bị xong đồ đạc, có thị vệ tới bẩm báo, nói rằng Chung tiểu thư tới cửa bái phỏng.

“À, mời nàng vào đi.” Cố Phong Hoa không đếm xỉa tới mà nói một câu, ánh mắt lại rơi tại hạt dưa đã lột cho nàng trên tay Thạch Lưu, "Thạch Lưu à, ngươi xem tay ngọc của ngươi thon thon, nhìn thế nào cũng không chán, không biết về sau sẽ tiện nghi nam tử nào.”

“Tiểu thư! Thạch Lưu không muốn lấy chồng, chỉ muốn hầu hạ tiểu thư cả một đời thôi.” Thạch Lưu lập tức mặt mũi thẹn thùng đỏ bừng, tiếp đó sắc mặt lại nghiêm trang nói, "Mà Chung tiểu thư tới đây làm gì thế?”

“Là biết sự tình tiểu thư muốn tham gia học viện khảo hạch nên tới cổ vũ tiểu thư sao?” Nha hoàn khác tên Bình Quả đoán vậy. Mọi người đều biết, vị Chung tiểu thư cùng tiểu thư nhà mình có quan hệ rất tốt, là bạn tốt của tiểu thư.

Chung tiểu thư tên là Chung Uyển Oánh, là hòn ngọc quý trên tay đương kim Tĩnh Bắc hậu, là người thiện lương dịu dàng, đoan trang hào phóng, tư chất ưu tú thực lực không tầm thường, trong kinh thành ai nhắc tới cũng đều khen ngợi có thừa. Nàng là khuê trung mật hữu duy nhất của Cố Phong Hoa. Sau khi bốn vị ca ca mất tích, nàng thường tới cửa cùng Cố Phong Hoa làm bạn, an ủi nàng.

Cố Phong Hoa chỉ cười mà không đáp, tiếp đó ngẩng đầu nhìn về phía thiếu nữ phấn y chậm rãi đi tới bên này. Chung Uyển Oánh luôn mặc hồng y, phơi phới tràn đầy tiên khí.

“Phong Hoa.” Chung Uyển Oánh đi tới, trên mặt mang vẻ vẻ lo lắng, ngồi xuống ghế bên cạnh Cố Phong Hoa, lo lắng mở miệng, “Ngươi thật sự báo danh tham gia khảo hạch nhập học của học viện Lăng Thiên sao?”

“Đúng vậy.” Cố Phong Hoa thờ ơ đáp một câu, tiếp đó nhận lấy hạt dưa ngũ vị hương mà Thạch Lưu đã lột xong, thích ý một nắm lại một nắm bỏ vào trong miệng. Ăn hạt dưa chính là vui vẻ như vậy!

“Cái gì?! Ngươi thật sự tham gia?” Giọng Chung Uyển Oánh đề cao mấy độ, vội vàng nói, “Phong Hoa, ngươi nghĩ thế nào vậy? Ngươi cũng biết ca ca bọn hắn sau khi mất tích, bao nhiêu người chờ bỏ đá xuống giếng, lại có bao nhiêu người chờ xem ngươi mất mặt. Sao ngươi lại nghĩ không thông chứ,  sao ngươi lại bắt đầu làm khó mình chứ? Nếu như các ca ca biết được, sẽ đau lòng biết bao không?”

“Ta không hề làm khó mình.” Cố Phong Hoa mỉm cười, tiếp tục ăn hạt dưa uống nước quả trà, nhìn Chung Uyển Oánh đau lòng nhức óc trước mặt, dằng dặc tới một câu như vậy.

“Ngươi còn nói không có?!” Chung Uyển Oánh thấy Cố Phong Hoa còn vịt chết mạnh miệng, càng đau lòng nhức óc hơn, “Ngươi biết rõ chính ngươi không có tư chất tu luyện, còn đi báo danh tham gia khảo hạch để cho người ta chế giễu, đây không phải làm khó thì là cái gì?"


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp