“Sợ sau này sẽ biến thành cái thứ này, đen thui tròn vo một cục như một đóa hoa mập mạp đen sì, chẳng còn đẹp nữa.” Cố Phong Hoa nói.
“Ơ…” Lạc Ân Ân và Diệp Vô Sắc đều đổ mồ hôi hột: Thì ra Tiện Tiện cũng có lúc sợ hãi, mà thứ nó sợ lại là biến thành đoá hoa mập mạp đen sì chẳng còn đẹp nữa. Không thể không nói, tên này đúng là tự luyến!
Bên cạnh, Mập trắng lại tỏ vẻ ai oán, cái gì mà như một đóa hoa mập mạp đen sì, đen thì đen hoa thì hoa, cứ phải thêm hai chữ mập mạp vào làm gì. Kỳ thị, lại là kỳ thị!
“Đúng rồi, nó chẳng phải nói ăn rồi hả, sao vẫn còn thế?” Lạc Ân Ân nhớ lại lời Cố Phong Hoa lúc nãy, lại không hiểu hỏi, cứ như một đứa trẻ tò mò.
“Nó nói ăn đương nhiên là nói ăn hết sức mạnh bên trong, hoặc linh thức, không phải là ăn cả mớ gỗ vụn kia.” Cố Phong Hoa liếc nhìn đứa trẻ tò mò có trí thông minh đáng lo ngại một cái, kiên nhẫn giải thích.
“Sức mạnh bên trong, còn cả linh thức, vậy cái thứ này rốt cuộc là cái gì?” Lần này, người lên tiếng không phải là đứa trẻ tò mò, mà là Diệp Vô Sắc.
“Không rõ lắm, theo như Tiện Tiện nói, rất có thể cũng là một loại yêu thực – rất tà ác, rất mạnh mẽ, nhưng rốt cuộc là gì thì nó cũng không nói được.” Cố Phong Hoa nói.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT