"Vớ vẩn! Bảo kiếm trân tàng của học viện Lăng Thiên ta sao có thể vừa chém đã gãy, rõ ràng là chính ngươi không biết quý trọng." Nhiễm Hồng Tuyết bị Cố Phong Hoa chặn họng một tràng, tức đến râu tóc dựng ngược.
"Dù sao gãy là gãy rồi, ngươi đã tặng cho ta thì đó là của ta, ngươi chắc không muốn ta bồi tiền chứ?" Cố Phong Hoa lười tranh cãi với hắn, nói xong tiếp tục đi ra ngoài.
"Đứng lại!" Nhiễm Hồng Tuyết quát lớn một tiếng.
Chẳng lẽ thật sự muốn ta bồi tiền sao, lão già này không đến nỗi keo kiệt như vậy chứ? Cố Phong Hoa quay đầu lại, nghi hoặc nhìn Nhiễm Hồng Tuyết.
"Đến Thánh điện không có một thanh bảo kiếm ra hồn thì sao được, chẳng phải là mất mặt học viện Lăng Thiên ta sao? Thanh kiếm này là một trong mười thanh kiếm nổi danh của học viện Lăng Thiên ta, cũng là bội kiếm của ta khi còn trẻ, đã cùng ta trải qua không biết bao nhiêu mưa gió, ngươi cầm lấy mà chống đỡ." Nhiễm Hồng Tuyết lấy ra một thanh trường kiếm kiểu dáng cổ xưa, luyến tiếc vuốt ve mấy lần, rồi không nói hai lời ném cho Cố Phong Hoa.
Rõ ràng là hắn đang lo lắng Cố Phong Hoa không có kiếm sắc phòng thân, chỉ là cơn giận vì bị nàng chặn họng một tràng trước đó vẫn chưa nguôi, vẫn còn khó chịu ra mặt.
"Vậy, đa tạ viện trưởng đại nhân." Cố Phong Hoa ngẩn người một chút, nhận lấy trường kiếm cảm kích nói.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play