“Ớ…” Vài tên thanh niên kia nụ cười cứng đờ, vẻ mặt trở nên quái dị vô cùng.
Mập trắng và Diệp Vô Sắc cũng quay đầu nhìn Lạc Ân Ân, vẻ mặt càng thêm kỳ quái, muốn cười nhưng lại ngại ngùng không dám cười thành tiếng, nhịn nào nhịn nào, nhịn đến nỗi da mặt cũng bắt đầu co rút.
“Không đi dạo nữa, về với ta!” Lạc Ân Ân cuối cùng cũng hoàn hồn, biết câu mắng vừa thốt ra có bao nhiêu ý tứ khác, xấu hổ đến đỏ bừng cả mặt, còn đâu hứng thú đi dạo phố nữa, kéo Liễu Tử Hàm bỏ chạy thục mạng.
Nếu có thể, nàng thật ra còn muốn đào một cái hố chui xuống cho xong. Nhưng không có cách nào, trên mặt đất toàn là đá lát, quá cứng.
“Ha ha ha ha…” Phía sau, Mập trắng và Diệp Vô Sắc cuối cùng cũng không nhịn được mà ôm bụng cười lớn.
Trên mặt Cố Phong Hoa cũng lộ ra nụ cười khổ bất đắc dĩ: Thấy chưa, ta đã bảo ngươi đọc sách nhiều vào rồi mà. Cái gì mà đánh nhau đánh nhau, thấy chưa, thành trò cười rồi đấy. Hai con chó nhỏ làm vận động có thể giải thích một cách rất cao thượng mà, ví dụ như sinh sôi nảy nở, đại vận động hài hòa.
Sao cứ phải nói thành đánh nhau chứ, cái đồ ngốc này…

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play