Quả Bích Huyết Vương quá mức trân quý, mấy người Dư Cẩm Nhã trở về sau khó tránh khỏi buột miệng tiết lộ. Cái gọi là kẻ thường dân giữ ngọc quý sẽ chuốc lấy tai họa, nàng không muốn chiêu mời tai ương vô cớ, vẫn nên tranh thủ trước khi trở về tiêu diệt cho chắc ăn.
Mập trắng quen đường quen lối, rất nhanh đã tìm được một vách đá lõm vào, vừa có thể chắn gió che mưa, lại cực kỳ bí mật, vừa vặn có thể cho bọn họ tạm thời dung thân tu luyện, thuận tiện thỏa mãn cơn thèm.
Mỗi người đả tọa tu luyện hai canh giờ, mọi người bất kể là Thánh khí hay là tinh thần đều khôi phục đến trạng thái tốt nhất.
Mập trắng chuẩn bị xong dược thảo, bắc nồi sắt nổi lửa, ném vào bốn quả Bích Huyết Vương, bắt đầu nấu. Thiên tài địa bảo không phải ăn càng nhiều càng tốt, linh quả phẩm chất giống nhau, ăn càng nhiều, hiệu quả ngược lại càng kém, cho nên không cần lãng phí.
Lần này, thời gian dùng rõ ràng dài hơn lần trước nhiều, dùng trọn vẹn năm sáu canh giờ, Mập trắng mới vớt lên một quả Bích Huyết Vương, cẩn thận kiểm tra một hồi, nói, “Được rồi, có thể ăn rồi.”
“Ngươi xác định chứ?” Lạc Ân Ân có chút không yên tâm. Nàng nhớ rõ Cố Phong Hoa đã từng nói, thể tích của quả Bích Huyết Vương lớn hơn quả Bích Huyết bình thường gấp mười lần, dược tính độc tính cũng theo đó tăng gấp bội. Lần trước gặp nạn thảm thiết, nàng không dám dễ dàng mạo hiểm nữa.
“Chỗ này của quả Bích Huyết là vị trí đài hoa, trạng thái bình thường có màu tím nhạt, nếu loại bỏ độc tố sẽ biến thành màu đỏ tươi, quả Bích Huyết Vương cũng không ngoại lệ.” Mập trắng chỉ vào quả Bích Huyết Vương kia rồi giải thích.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play