“Đúng đó đúng đó, là vậy đó.” Lạc Ân Ân gật đầu lia lịa, trong đầu chợt lóe lên tia sáng, “Ta hiểu rồi, Dư Cẩm Nhã bọn họ vừa hái bích huyết quả, mấy người Bắc Quy Lai thì không động tay, là do bích huyết vương lan tới báo thù cho con cháu của nó rồi.”
“Ha ha ha ha, mấy tên ngốc đó muốn chiếm tiện nghi, giờ thì tự gánh lấy hậu quả rồi.” Mập trắng cười trên nỗi đau của người khác.
“Hừ, dám chiếm tiện nghi của chúng ta, còn dám giở trò lưu manh, đây gọi là tự làm tự chịu, báo ứng đó.” Lạc Ân Ân vẻ mặt ngạo kiều.
Dư Cẩm Nhã đang chịu đựng sự dày vò, mơ hồ nghe được lời của bọn họ, uất ức chỉ muốn ngửa mặt lên trời kêu than: Ta chỉ là giở chút trò lưu manh nhỏ nhặt chiếm chút tiện nghi nhỏ thôi mà, có cần phải chịu báo ứng như vậy không? Trên đời này còn có thiên lý hay không vậy!
Lúc này, hắn hối hận đến mức chỉ muốn đập đầu vào tường... Ừm, thật ra hắn không cần phải nghĩ, bởi vì hắn đã đập đầu rất nhiều lần rồi, mà xem tình hình này thì còn phải tiếp tục đập, đập đến chết thì thôi.
“Ta nói, các ngươi vui vẻ như vậy có phải quên mất điều gì rồi không?” Nhìn Mập trắng cười trên nỗi đau của người khác và Lạc Ân Ân ngạo kiều, Cố Phong Hoa bất lực nói.
“Hình như chúng ta hái bích huyết quả còn nhiều hơn, trước đó còn ăn không ít.” Mập Trắng và Lạc Ân Ân giờ thì hết cười nổi rồi. Lần này, phản ứng của hai người cũng không chậm.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT