Tiền, lại là tiền! Bắc Quy Lai rất muốn lấy tiền hoa hồng ra, nện thẳng vào mặt hắn. Nhưng cuối cùng hắn vẫn không làm vậy, cầm tiền của người, trừ tai họa cho người, đây là quy tắc hành nghề, dù trong lòng có hối hận, có ghét bỏ Dư Cẩm Nhã đến đâu, hắn cũng không thể phá vỡ quy tắc.
Nhưng hắn cũng không ra tay, nghe lời Lạc Ân Ân, rồi nhớ lại những chuyện đã trải qua trước đó, hắn biết Lạc Ân Ân nói không sai, nếu không phải bọn họ đến trước một bước, chỉ bằng hắn và đám người vô dụng của Dư Cẩm Nhã thì căn bản không thể xông vào được đây. Lẽ ra, những quả bích huyết này nên thuộc về nhóm Cố Phong Hoa, Dư Cẩm Nhã thực sự đang giở trò lưu manh.
Một bên là quy tắc hành nghề, một bên là đạo nghĩa, Bắc Quy Lai cảm thấy tiến thoái lưỡng nan.
“Thôi vậy, cứ để họ đi đi.” Đúng lúc này, Cố Phong Hoa nói với Lạc Ân Ân.
“Vậy chẳng phải quá hời cho bọn họ sao?” Đối với quyết định của Cố Phong Hoa, Lạc Ân Ân theo thói quen phục tùng, nhưng vẫn có chút không cam lòng nói.
“Thật sự động thủ thì sao chứ, giết bọn họ sao, chẳng lẽ ngay cả mấy người Bắc Quy Lai cũng giết luôn? Hơn nữa chúng ta đã hái được phần lớn số quả bích huyết này rồi, mấy quả còn lại có cũng được mà không có cũng chẳng sao, cứ coi như bố thí cho bọn họ vậy.
Còn nữa, ta luôn cảm thấy nơi này không chỉ đơn giản là có quả bích huyết, chắc chắn còn giấu thứ khác, đừng lãng phí tinh thần vào bọn họ.” Cố Phong Hoa nói nhỏ. Đối với hành vi vô liêm sỉ của Dư Cẩm Nhã, nàng cũng cảm thấy bất đắc dĩ, nhưng đây không phải lý do nàng dung túng đối phương, lý do sau mới là chính.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT