Từ tàn tích có thể thấy được, thành trì lúc đầu vô cùng rộng lớn và phồn hoa, mà một thành trì phồn hoa như vậy cứ thế biến mất trong dòng sông lịch sử.
Lạc Ân Ân hết sờ đông lại gõ tây, vẫn không cam lòng muốn nhặt chút của hời. Biết đâu lại nhặt được món đồ đáng tiền nào đó thì sao?
“Đừng có mơ mộng nữa. Ngươi có biết trước đó đã có bao nhiêu người đến đây khám phá chưa? Đào ba thước đất cũng không ngoa đâu, có đồ gì thì cũng bị người ta khoắng sạch rồi.” Diệp Vô Sắc hừ lạnh một tiếng, khinh bỉ nói.
“Đúng đó, bỏ cuộc đi. Thật là, toàn những ý nghĩ viển vông. Nhìn cái tàn tích này là thấy hết rồi, đến cọng lông cũng chẳng còn.” Mập trắng cũng khinh thường chế giễu.
“Đúng vậy, Ân Ân, mặc dù ta thừa nhận đôi khi vận may của ngươi rất tốt, ta còn từng nghĩ ngươi chính là thiên vận chi tử, nhưng lần này khác...” Cố Phong Hoa nói năng rất thâm trầm. Nàng thừa nhận vận may của Ân Ân nhiều lúc rất thần kỳ, nhưng lần này là một thành cổ biến mất trong dòng sông lịch sử lâu đời như vậy, đã có bao nhiêu người đến đây thám hiểm rồi. Không thể nào còn thứ gì chưa ai biết đến được.
Nhưng lời của Cố Phong Hoa còn chưa dứt, Lạc Ân Ân đã hét lên một tiếng, cả người chìm xuống. Cố Phong Hoa vội vàng nắm lấy Lạc Ân Ân, rồi cả hai cùng bị kéo xuống. Mập trắng chụp lấy vạt áo của Cố Phong Hoa, Diệp Vô Sắc chụp lấy vạt áo của Mập trắng, nhưng dưới chân họ lại xuất hiện một bãi cát lún.
Cả đám người giống như xâu kẹo hồ lô, cùng nhau rơi xuống.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT