Tuy nhiên, số vàng bạc và khoáng thạch kia là thật, Cố Phong Hoa bảo Lạc Ân Ân bọn họ thu hết những thứ không có đánh dấu kia. Mấy quyển bí kíp kia cũng tiện tay thu luôn, không học cũng có thể xem, nhỡ đâu có thể giúp ích cho việc tu luyện của bọn họ thì sao.
Lang vương nhìn Cố Phong Hoa bọn họ thu “tiền chuộc” thì tru lên. Đám thủ hạ của ta đã mang đồ đến rồi, các ngươi cũng đã nhận rồi, thả ta đi được chưa?
Cố Phong Hoa quay đầu nhìn lang vương, nở nụ cười rạng rỡ, dịu dàng nói: “Lang vương thật sảng khoái, cho nên ta tin rằng lang vương không ngại làm thêm chút chuyện cho chúng ta.”
Ngao ô? Lang vương ngơ ngác, sau đó một dự cảm chẳng lành trỗi dậy.
“Trời nắng chang chang, hai chân của chúng ta đi chậm quá, làm phiền lang vương tốt bụng dùng bốn chân của ngài và bộ hạ đưa chúng ta một đoạn đường.” Cố Phong Hoa cười híp mắt nói. Thật ra khi vừa nhìn thấy đàn phong lang, nàng đã có ý định này rồi.
Tốc độ của phong lang rất nhanh, bọn họ đi bộ trong sa mạc thật sự quá chậm. Dùng phong lang làm phương tiện di chuyển thì tuyệt vời quá rồi.
Nhìn nụ cười trên mặt Cố Phong Hoa, lang vương nổi giận. Không, ta không tốt bụng, ta là lang vương hung tàn, là chúa tể của sa mạc này!

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play