44

Vẫn tại quán cà phê lần trước.

Hứa Thời Hoài thay đổi rất nhiều, cậu ta nhìn bàn tay Thẩm Ly và Bùi Trạch Thâm đan vào nhau thì thoáng sững sờ, song rất nhanh đã nhanh chóng cười nhẹ nhõm.

“Hóa ra trái tim đàn chị đã bị chiếm mất nên không thể chấp nhận em được, em còn tưởng do em quá thiếu hấp dẫn chứ.”

Thẩm Ly gật đầu: “Cậu rất giỏi, về sau sẽ gặp được người hợp với cậu hơn.”

“Yên tâm, lần này em ra nước ngoài không phải vì bị đàn chị từ chối, là người họ hàng bên đó của em bệnh nặng, lại không con không cái nên em sang đó lo tang lễ và thừa kế tài sản.”

Hứa Thời Hoài như đã nghĩ thông, đối mặt với Bùi Trạch Thâm cũng rất ung dung: “Anh phải chăm sốc tốt đàn chị đấy, đừng bắt nạt chị ấy như trước kia, nếu không tôi sẽ bay về giúp đàn chị dạy dỗ anh!”

Bùi Trạch Thâm lạnh nhạt đáp: “Không tới phiên cậu lo.”

Hắn đã giao hết toàn bộ tài sản cho Thẩm Ly, Thẩm Ly c..hết hắn cũng không sống một mình.

Trò chuyện một hồi, Hứa Thời Hoài đứng lên, mặt mày trịnh trọng: “Em phải đi rồi, Thẩm Ly, Bùi Trạch Thâm, giữ sức khoẻ… lần này em đi có lẽ sẽ định cư bên đấy luôn, không về nữa.”

Thẩm Ly có chút buồn bã: “Tạm biệt, đi đường bình an.”

Sau khi tạm biệt Hứa Thời Hoài, Thẩm Ly dụi mắt rồi nhìn sang Bùi Trạch Thâm: “Cùng em đến nghĩa trang một chuyến đi.”

Tại nghĩa trang, phần mộ của cha mẹ Thẩm Ly luôn được ai đó dụng tâm dọn dẹp, bên trên còn bày một phần trái cây.

Thẩm Ly đứng lặng ở đó, sau đó chầm chậm quỳ xuống, dập đầu ba lạy.

Cô vẫn nhớ ước nguyện của cha mẹ, chôn cất hai người cùng nhau và mong Thẩm Ly đưa chồng mình đến mộ cho hai người già họ nhìn một cái.

Những tiếc nuối của cha mẹ khiến cô nghĩ rất nhiều chuyện.

Đời người không nên để lại hối hận và tiếc nuối, muốn yêu thì cứ tùy ý mà yêu, đừng để đến giây phút cuối đời mới nhận rõ hết thảy, đến lúc đó có hối cũng không kịp.

Bùi Trạch Thâm đứng cạnh Thẩm Ly, cũng dập đầu ba cái trước bia mộ.

“Cha mẹ vợ, hai người trên trời có linh thì cứ yên tâm, tương lai Thẩm Ly cứ giao cho con.”

Thẩm Ly khóc đến không thở nổi.

Rời khỏi nghĩa trang, Thẩm Ly vùi đầu vào lòng Bùi Trạch Thâm, đôi mắt đỏ hoe như mắt thỏ.

“Được rồi, được rồi, đừng khóc…” Bùi Trạch Thâm nhẹ giọng dỗ dành: “Có anh đây rồi, đừng buồn nữa…”

Hắn vắt óc an ủi: “Chúng ta đi ăn đồ ngọt nhé? Bánh ngọt, kẹo hồ lô hay khoai lang nướng?”

Thẩm Ly ngẩng lên, khịt mũi, nhẹ giọng nói: “Muốn hết!”

Bùi Trạch Thâm dẫn cô đi dạo trên phố, mua cho cô một phần hạt dẻ đường nóng hổi, còn có khoai lang nướng ngọt ngào, kẹo hồ lô bóng bẩy như pha lê.

Còn bánh ngọt thì do quá muộn nên không còn bán.

Bùi Trạch Thâm cưng chiều nhìn Thẩm Ly đang ăn kẹo hồ lô: “Em muốn ăn thì anh dặn người làm ở nhà làm một chiếc đem qua.”

Thẩm Ly ăn đến hai má phồng phồng, ậm ừ không rõ: “A… không cần.”

Gió đêm nhè nhẹ hiu hiu khiến lòng người cảm thấy sảng khoái.

Thẩm Ly vùi đầu ăn xong miếng táo cuối cùng, ngẩng lên mới phát hiện không biết Bùi Trạch Thâm đã đẩy một chiếc xe đạp tới từ lúc nào.

Thẩm Ly ngạc nhiên nhìn Bùi Trạch Thâm, chỉ thấy hắn ngồi lên xe vẫy vẫy tay với cô: “Nghe nói tối nay bên bờ sông có b.ắ.n pháo hoa, chúng ta đi hóng hớt đi.”

Thẩm Ly ngồi lên yên sau, vòng tay ôm eo người đàn ông.

“Đi, vợ ngồi vững nhé!” Bùi Trạch Thâm đạp chậm rãi mà vững vàng.

Thẩm Ly áp mặt lên lưng hắn, tựa như khoảnh khắc này cả hai đã quay về thời đại học. Thẩm Ly vừa tan lớp, trước mặt là thiếu niên đến đón cô.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play