42

“Em…”

Tai Thẩm Ly đỏ bừng, cô quay đầu sang một bên: “Vậy anh phải nhẹ chút, đối xử với em thật tốt, đây là lần đầu tiên của em…”

Khoảnh khắc đó, Bùi Trạch Thâm chỉ cảm thấy mùa xuân đang nở rộ.

Hắn hít một hơi thật sâu, lấn tới ép cô xuống!

Sau một đên vui vẻ, căn phòng trở nên bừa bộn.

Bùi Trạch Thâm l.i.ế.m khóe môi, hài lòng mỉm cười.

Thẩm Ly bị “bắt nạt” đến mức ngủ mê mang, đuôi mắt vẫn còn ẩm ướt, trông vô cùng mềm mại.

Bùi Trạch Thâm đứng dậy ôm chăn tới, nhẹ tay đắp cho cô.

Sau đó hắn hôn lên trán Thẩm Ly, vuốt mái tóc rối bù của cô, cẩn thận lau đi nước mắt trên khóe mắt cô.

Bùi Trạch Thâm định tắm rửa trước, ôm Thẩm Ly vào giường rồi mới rời đi.

Không ngờ cô lại tỉnh đúng lúc này.

“Ưm…” Một tiếng rên nhẹ thoát ra từ cổ họng người phụ nữ, ngọt ngoài như mật ong.

Chỉ một tiếng này đã khiến ngọn lửa Bùi Trạch Thâm vất vả dập cả đêm lại lách tách bùng lên.

Cánh tay Bùi Trạch Thâm cứng đờ: “Anh làm phiền em à?”

Thẩm Ly lắc đầu: “Không có, em tự tỉnh.”

Trên thực tế, cô không dám nói dường như trong tiềm thức cô nhận ra vòng tay ấm áp bên cạnh đã rời đi nên cô mới không nhịn được mở mắt ra, muốn xác nhận Bùi Trạch Thâm đang ở đâu.

Cô không muốn hắn đi, dù chỉ rời đi mười lăm phút cũng dài đằng đẳng…

Suy nghĩ này thực sự làm Thẩm Ly khó lòng mở miệng.

Những ký ức mãnh liệt đêm qua ùa vào tâm trí cô, Thẩm Ly vừa nghĩ tới việc mình bị hắn ép nói ra những lời cực kỳ đáng xấu hổ liền đột ngột rúc vào trong chăn, tự quấn chính mình thành cái kén.

“Sao Tiểu Tảo Tảo biến thành rùa đen nhỏ rồi? Hửm?” Cách một lớp chăn, Bùi Trạch Thâm cười khẽ.

“Tại anh quá đáng.”

“Được rồi, là anh quá đáng, anh là cầm thú.”

Mãi đến khi người đàn ông ngừng trệu chọc cô cô mới bò ra ngoài, ngây người ngồi ở đầu giường.

Thẩm Ly sờ n.g.ự.c mình, sau đó vỗ vỗ gò má.

Cô nghĩ đến thái độ dần mềm mỏng của mình đối với Bùi Trạch Thâm, cảm giác yên tâm khi ở cạnh hắn, còn có… rung động tối hôm qua.

Đây là… còn yêu đúng không? Cô vẫn còn yêu Bùi Trạch Thâm sao?

Có lẽ là vậy.

Nhịp tim của Thẩm Ly nói với cô rằng có lẽ mọi chuyện đã luôn là thế này.

Đối với Bùi Trạch Thâm, cô chưa từng thực sự thờ ơ được đúng không?

Suy cho cùng, đây chính là lần đầu tiên cô yêu một người, khi còn trẻ cô đã cố chấp coi hắn là người duy nhất mình yêu. Tình yêu nồng cháy và chân thanh như vậy, cùng quyết tâm bất chấp hết thảy lao vào biển lửa sao có thể nói quên liền quên.

Nghĩ như vậy, Thẩm Ly lập tức thông suốt.

Cô ngoan ngoãn ngồi bên đầu giường chờ Bùi Trạch Thâm quay lại.

Bùi Trạch Thâm rửa mặt xong liền quay lại với một đôi tất trong tay.

“Em không mang tất, hôm nay trời hơi lạnh, anh mang cho em nhé.”

Bùi Trạch Thâm đến trước mặt Thẩm Ly, nửa quỳ trên mặt đất nâng chân Thẩm Ly lên, tự mình mang vớ cho cô.

Thẩm Ly đỏ mặt, để yên cho hắn tùy ý làm.

Đột nhiên, chóp mũi cô giật giật: “Anh vừa hút thuốc phải không?”

Bùi Trạch Thâm ngạc nhiên: “Ừ, anh hút vài hơi thôi.”

Thẩm Ly nhấc chân đá nhẹ hắn một cái, giọng dịu dàng nhưng không cho phép cãi lời: “Anh cai thuốc luôn cho em, hút thuốc có hại với cơ thể, hơn nữa, em ghét mùi thuốc.”

“Tuân lệnh, đại tiểu thư của anh.” Bùi Trạch Thâm cười hôn lên bắp chân cô, di chuyển dần lên trên đến tận eo.

Thẩm Ly bị hắn hôn đến mức cả người tê dại, mềm nhũn như nước.

“Cùng anh về nhà nhé, Tảo Tảo.”

Bùi Trạch Thâm kéo tay cô: “Anh thường xuyên nghĩ đến việc phải chuyển em về nhà cũ và ở cùng nhau. Chúng ta sẽ tổ chức hôn lễ tại nhà cũ, sau đó thiết kế cải tạo nhà, giám sát và đốc thúc việc sửa sang; mỗi một món đồ trong nhà phải do tự tay chúng ta chọn, mỗi tấc trên tường đều phải treo tác phẩm của em, biến nó thành một mái ấm chân chính.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play