Ánh mắt của Triệu Bách Khanh sắc như dao, y sát lại gần ta nói từng chữ một:
- Bởi vì ta không yêu quyền lực, tiền bạc hay sắc dục, ta văn võ song toàn mọi thứ đều giỏi, ta có thể trở thành hoàng đế tốt hơn phụ hoàng và thái tử, thiên hạ cần ta, dân chúng cần ta!
- Không, ngài quá tự phụ rồi… - Ta không tin.
- Ta tự phụ ư? Ngươi có hiểu chính trị không? Ngươi có biết ngày ta đăng cơ lưỡng kinh mười ba tỉnh đã xảy ra chuyện gì không? Quân đội biên cảnh Thanh Châu phát động bạo loạn, vùng trung bộ Nhữ Nam gặp lũ lụt, Tấn Thành mất mùa…
- Phụ hoàng lẩm cẩm, thái tử nhu nhược, bọn họ không biết giải quyết vấn đề như thế nào, nhưng ta biết! Ta đã diễn tập nó hàng ngàn lần trong đầu, chỉ chờ đến ngày đăng cơ sẽ trọng dụng người tài thực hiện những chính sách của mình.
- Nhưng chính vì ngươi mà ta vĩnh viễn không đạt được ngày đó, hàng ngàn dân chúng chỉ có thể mắc kẹt trong nước sôi lửa bỏng!
Ta đã bị chấn động, lời nói của y chạm vào những khía cạnh mà ta chưa từng nghĩ tới.
Dân chúng.
Chẳng lẽ ta thật sự rất ích kỷ, ích kỷ đến nỗi ảnh hưởng tới người vô tội sao?

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play