Tiểu Trừng ngày một khôn lớn, kiến thức của ta cũng tăng lên từng ngày. Đến khi Tiểu Trừng bảy tuổi, ta đã có thể trở thành thầy dạy vỡ lòng cho nó.
May mắn thay, nó không có di truyền đầu óc ngu đần của ta. Nó rất thông minh, học rộng nhớ nhiều, đến năm mười lăm tuổi đã cho thể ngồi xuống đàm luận với ta.
Lúc này ta đã ba mươi bảy tuổi, sắp đến tuổi suy ngẫm về số mệnh cuộc đời.
Ta thường ở núi Vạn Tuế, đứng trên núi nhìn xuống trông về phía xa xa, có thể nhìn thấy ngay cung điện nguy nga.
Đằng sau bức tường cung điện màu đỏ tươi, dưới những mái ngói ngọc lưu ly vàng óng, có vô số câu chuyện diễn ra.
Đôi khi ta nghĩ tới Triệu Bách Khanh. Y đã có chiến tích lớn lao, luôn lắng nghe ý dân, chăm lo việc nước.
Bình định biên giới Tác - ta (Thát Đát)¹, quét sạch giặc Oa Đông Nam², thực hiện chính sách mới trong nước, đo lại đất đai thiên hạ, đàn áp cường hào, trợ giúp bần nông…

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play