Không biết có phải là tính cách bẩm sinh chung của trẻ con không, bọn trẻ đều thích phòng nhỏ, giường nhỏ, thích tất cả mọi người tập trung ngủ cùng nhau.
Cho dù là ngày hè nóng bức cũng không ngoại lệ.
Cửa sổ mái mở, gió cũng to hơn, bọn họ kéo chăn lên đắp lại.
Ngủ liền một mạch đến hơn bảy giờ sáng, một đêm mộng đẹp.
Phao Phao cuộn tròn thành quả bóng, nằm sấp trong vòng tay của ba, nhỏ giọng nói: “Giống như lúc vừa mới sinh ra, ở trong vòng tay của ba, rất thoải mái.”
Chu Chúc vuốt ve cái đầu nhỏ của cậu bé: “Con vẫn còn nhớ lúc trước khi sinh ra là cảm giác gì à?”
“Ừm…” Phao Phao nghĩ một lát, “Chỉ nhớ một chút thôi ạ.”
Chu Chúc vỗ vào mông nhỏ của nhóc con: “Dậy đi.”
“Vâng ạ.”
Phao Phao chui ra khỏi vòng tay của ba, đứng trên giường, giơ tay lên, để cho Chu Chúc giúp cậu bé mặc quần áo.
Tối hôm qua bọn họ tham gia vũ hội, mặc quần áo thời trung cổ, quần áo của hoàng tử nhỏ hơi phức tạp, rất nhiều nút thắt, cậu bé không biết mặc.
Coca tự khoác lên mình bộ váy công chúa, sau đó thành thạo buộc váy công chúa.
“Anh cảm thấy chúng ta nên đi tìm một chút quần áo bình thường để mặc, cái váy này bất tiện quá.”
“Em cũng cảm thấy vậy.” Quýt mặc lên mình bộ trang phục của gia sư.
Mặc quần áo xong, bọn trẻ cầm cốc súc miệng và bàn chải đánh răng của mình, xếp hàng đi đánh răng rửa mặt.
Chiếc xe nhà di động này cái gì cũng tốt, nhưng chỉ có một phòng vệ sinh, quá bất tiện.
Trong đám xếp hàng…
Biệt đội Báo thù ở bên ngoài cũng tỉnh giấc, đã đánh răng rửa mặt xong.
Đạo diễn đặt bữa sáng ở khách sạn gần đó, để cho bọn họ mang vào trong này, các nhân viên liền ăn sáng.
Đương nhiên, bọn họ sẽ không chia cho động vật nhỏ ở trong xe nhà di động.
Các động vật nhỏ cũng kiểm kê thức ăn dự trữ của mình một chút.
“Hai gói khoai tây chiên, hai gói bánh quy, còn có một túi bánh bao nhỏ, còn có mấy chai nước.”
“Mọi người ăn một chút đi, bữa sáng có lẽ đủ rồi, nhưng còn bữa trưa thì làm sao đây?”
“Chúng ta phải nghĩ cách ra ngoài tìm đồ ăn thôi.”
“Nhưng xe của bọn họ chặn ở ngoài cổng.”
Xe nhà di động rất lớn, hai cánh cửa, hai cánh cửa trước sau phân ra chặn lấy xe của biệt đội báo thù, họn họ vừa ra ngoài phát là sẽ bị tóm ngay.
Phao Phao nói: “Chúng ta có thể đợi bố của em mang đồ ăn cho chúng ta.”
Bọn trẻ đột nhiên hiểu ra: “Đúng rồi, bố của Phao Phao nhất định sẽ mang cho chúng ta.”
Chu Chúc: “....”
Chu Phao Phao, con thật sự là một đứa bé thông minh.
Chu Chúc định dạy dỗ cậu bé: “Không được, chúng ta phải chơi hẳn hoi, không được lúc nào cũng trông chờ vào người khác.”
Phao Phao ngẩng đầu: “Bố không phải là người khác.”
“Cũng đúng.”
Lúc này, người quay phim Tiểu Vương yếu ớt giơ tay lên: “Tôi đi giúp mọi người lấy một chút nhé.”
“Có thể sao?”
“Có thể, tối hôm qua tôi cũng đã ăn đồ ăn vặt của mọi người, tôi đi lấy chút đồ ăn sáng.”
“Được.” Quý Dao vỗ vào bả vai anh ta, “Anh bạn tốt.”
Giang Ý Thành mở cửa xe ra, để cho Tiểu Vương đi xuống.
Bọn trẻ cổ vũ anh ta: “Cố lên, cố lên!”
Lúc này, livestream còn chưa bắt đầu, nhân viên đều đang ăn sáng, bọn họ cũng không để ý nhiều đến người khác.
Tiểu Vương đi đến bên cạnh xe bánh bao mang đồ ăn sáng, còn có đồng nghiệp chào hỏi anh ta: “Tiểu Vương, bánh bao thịt bò này ăn ngon đấy, cậu thử xem.”
Thực hiện: Clitus x T Y T
“Ừm.”
Tiểu Vương xin ông chủ một phần ăn sáng thịnh soạn, nói là cầm cho đồng nghiệp ở bên đó ăn.
Ông chủ không nghi ngờ gì, còn lấy một hộp xốp để đóng gói đồ ăn cho anh ta.
“Cảm ơn nhiều.”
Tiểu Vương ôm lấy đồ ăn sáng, chạy nhanh về phía xe nhà di động.
Bọn trẻ dùng ánh mắt mong đợi nhìn anh ta.
Đột nhiên, đạo diễn phát hiện ra anh ta: “Tiểu Vương, cậu đang làm gì thế?”
Bọn trẻ hét lớn lên: “Chạy mau! Chú Tiểu Vương, chạy mau!”
Vào thời khắc mấu chốt, Giang Ý Thành mở cửa xe ra, Chu Chúc nhận lấy đồ ăn sáng, Quý Dao kéo Tiểu Vương vào trong.
Ngay trước sự truy đuổi của đạo diễn và đại vương, đóng cửa xe lại.
Bọn họ bất lực tức giận ở bên ngoài xe.
Bọn trẻ reo hò: “Tuyệt!”
Tiểu Vương đưa bữa sáng cho bọn họ.
“Cảm ơn chú Tiểu Vương.”
Hơi nóng của bánh bao thịt bò bốc lên, còn có cả sữa đậu nành, bánh bao ngon hơn rất nhiều so với bánh mì khô.
[Ui chà, chim con dậy sớm có sâu ăn]
[Người xem dậy sớm có livestream để xem]
[Cả đêm qua tôi ngủ không ngon, nằm mơ thấy mình chạy trốn cùng với đám Chúc Chúc, sếp Thôi dẫn theo một đàn dơi lớn đuổi theo Chúc Chúc ở phía sau, thật sự tôi chạy không nổi nữa rồi, liền đề nghị quăng Chúc Chúc cho sếp Thôi, để cho anh ấy đừng đuổi theo nữa]
[Rồi sao nữa?]
[Sau đó tôi liền bị Chúc Chúc đánh cho một trận, bây giờ tỉnh rồi]
[Nghi ngờ cái trước đó là do tôi đăng, tôi cũng nằm mơ thấy mình chạy trốn cùng bọn họ, cuối cùng còn chạy tới sao Hoả nữa]
[Ha ha ha ha ha vị này là hạng nặng hơn nữa kìa]
[Tôi tưởng rằng chỉ có tôi nằm mơ thấy cùng chạy trốn với bọn họ, hóa ra mọi người cũng vậy sao?]
[‘Cục cưng xuất phát lần nữa nào’, những gì bạn nợ tôi thì trả lại kiểu gì?]
[Đang ăn sáng sao? Tối hôm qua ở trong xe có bánh à?]
[Đề nghị nên mở livestream toàn bộ quá trình hai mươi tư giờ, bọn Chúc Chúc thường làm một số việc quan trọng sau khi xuống livestream, cảm giác như bị bỏ lỡ.]
[Buổi mukbang của bọn trẻ bắt đầu, tôi cũng muốn đặt đồ ăn ngoài.]
Bọn nhỏ lấy bánh bao, đứng trước ống kính.
“Nhìn nè, đây là bánh bao mà chú quay phim đem về cho chúng cháu.”
“Rất ngon đó.”
“Vỏ mỏng nhân nhiều, hơn nữa chúng cháu không cần phải trả tiền.”
[Quay phim Tiểu Vương @Chứng nhận nhảy hố]
[Tiểu Vương rất tốt, không tồi không tồi, đi theo đạo diễn không có tương lai, đi theo bọn Chúc Chúc mới có tương lai]
Lúc này, đạo diễn ở bên ngoài gõ cửa: “Ra ngoài nhận nhiệm vụ.”
Giang Ý Thành chuẩn bị mở cửa, liền bị bọn nhỏ giữ lại.
“Ba Ý Mễ, đừng mở cửa, chú ấy có khả năng là lừa chúng ta đó, chúng ta vừa mở cửa, chú ấy liền đi vào bắt chúng ta đi.”
“Có lý.” Giang Ý Thành im lặng thu tay lại.
Đạo diễn bất lực: “Không phải, có nhiệm vụ thật mà.”
“Chúng cháu không tin!” Bọn nhỏ đồng thanh nói, “Bây giờ chú là đạo diễn, hay là biệt đội báo thù?”
“Chú là đạo diễn.”
“Chúng cháu vẫn không tin!”
“Vậy chú phải chứng minh như thế nào?”
“Chú trực tiếp nói cho chúng cháu biết nhiệm vụ là gì là được rồi, tại sao lại muốn chúng cháu mở cửa ạ?”
“Cái này…” Đạo diễn lật mở tấm thẻ nhiệm vụ, “Bởi vì trong này có một tấm bản đồ muốn đưa cho các cháu.”
“Chúng cháu cũng có bản đồ.” Ý Mễ lấy bản đồ ra, “Chú dán bản đồ lên trên cửa, chúng cháu sẽ tự vẽ.”
“Được rồi, vậy cũng được.”
Đạo diễn mở bản đồ ra, dán lên cửa sổ, Ý Mễ lấy bút ra, vẽ những địa điểm ở trên bản đồ của bọn họ lên bản đồ của mình.
Nhiệm vụ của ngày hôm nay——
“Tin rằng sau một đêm chạy trốn, mọi người đều rất mệt mỏi rồi…”
“Không đâu ạ.” Phao Phao sờ cái đầu nhỏ của mình, “Cháu không mệt lắm ạ, tối hôm qua cháu ngủ rất ngon ạ.”
Quýt giơ tay lên: “Cháu cũng thế ạ! Đồ ăn vừa nãy cũng rất ngon ạ!”
“.....” Đạo diễn rất bất lực, “Được rồi, tin rằng mọi người đều không quá mệt mỏi. Điểm tiếp tế sẽ cung cấp vật tư cho mọi người, quần áo mọi người cần, đồ ăn và nước uống, đều có thể lấy được ở điểm tiếp tế.”
“Nhưng xin hãy chú ý, cứ cách một giờ, điểm tiếp tế sẽ làm mới một lần, có thể lấy đủ vật tư hay không, được quyết định bởi mọi người đi đến điểm tiếp tế khi nào.”
“Đương nhiên rồi, trong quá trình này, biệt đội báo thù sẽ tiếp tục truy bắt mọi người. Một người bị biệt đội báo thù bắt được, thì sẽ lập tức bị loại.
Ý Mễ vẽ bản đồ xong: “Được rồi ạ, trên bản đồ có tổng cộng ba điểm tiếp tế, chúng ta có thể chia ra hành động.”
“Nhưng cần một người ở lại trong xe, như vậy khi chúng ta quay về, người đó có thể mở cửa cho chúng ta.”
“Đúng.” Quýt nhìn biệt đội báo thù ở bên ngoài, “Nhưng, vấn đề lớn nhất của bây giờ vẫn là, chúng ta phải xông ra ngoài như thế nào?”
“Trực tiếp chạy ra luôn!” Coca giơ tay lên, “Anh xông ra giữ bọn họ lại, sau đó mọi người nhân lúc hỗn loạn chạy đi.”
“Nhưng như vậy anh sẽ bị bắt.”
“Không sau đâu, hy vọng mọi người có thể nhớ đến anh.” Coca bi tráng nói lời tạm biệt với đồng đội, “Anh đi đây, tạm biệt, tuần sau gặp lại!”
Mị Mị nước mắt lưng tròng: “Coca, em không muốn anh đi đâu! Chúng ta nghĩ cách khác được không?”
“Nhưng nếu anh không đi, thì mọi người đều sẽ bị đói chết ở trong này!” Coca hiên ngang lẫm liệt, “Anh xuất phát đây!” ( truyện đăng trên app TᎽT )
Chu Chúc lập tức ngăn cản cậu bé lại: “Đừng vội vàng, chú có cách!”
“Chú có cách gì vậy ạ?”
“Chú…” Con ngươi của Chu Chúc chuyển động, ánh mắt rơi vào chiếc xe bên ngoài.
Biệt đội báo thù vẫn còn đang ăn sáng, đại vương và thủ lĩnh thợ săn ngồi xổm ở bên đường gặm bánh bao, ông cụ chủ nông trường đang nhắm mắt nghỉ ngơi.
Ông chủ cửa hàng đồ ăn sáng đang lấy hóa đơn, tìm đạo diễn thanh toán.
Đạo diễn đẫm nước mắt móc ví tiền ra: “Mấy người này sao ăn nhiều thế? Lại bắt đầu ăn bám rồi.”
Sếp Thôi lại ở khá gần đây, nhưng sếp Thôi sẽ không bắt bọn họ.
Điều quan trọng nhất là, bọn họ cũng ngủ ở trong xe một đêm, trong xe đã bật điều hòa, cho nên….
Chìa khóa xe chưa rút ra, cửa xe có khả năng cũng chưa khóa.
Chu Chúc nhấc Phao Phao lên: “Ai muốn cùng tôi ra ngoài thử xem không?”
Quý Dao nhấc Coca lên: “Đi.”
“Tôi đếm ‘ba hai một’, lão Giang mở cửa xe, chúng ta lao xuống, đóng cửa xe trước, nếu như không được chúng ta lập tức quay lại.”
“Được.” Giang Ý Thành đã chuẩn bị sẵn sàng.
[Hồi hộp quá, hồi hộp quá]
[Chúc Chúc muốn làm gì thế?]
[Không phải rõ rồi sao? Cướp xe đó]
“Ba, hai, một!”
Cửa xe mở ra, Chu Chúc và Quý Dao tách ra từ hai bên cửa trước và cửa sau lao ra ngoài.
Chu Chúc may mắn, chạy lên được chiếc xe không khóa cửa.
____ Truyện được edit và đăng tải miễn phí tại T Y T____
Cậu vừa mở cửa xe ra, quăng Phao Phao vào ghế lái phụ, quay đầu gọi Quý Dao: “Ở đây!”
Quý Dao nhanh chóng khiêng Coca lên phía trước, hai người chui vào ghế sau.
Chu Chúc vặn chìa khóa, đạp chân ga, một tiếng “brum”, trực tiếp lái xe đi: “Tạm biệt!”
Đại vương ngồi xổm ở bên đường ăn bánh bao: ???
Đạo diễn đang thanh toán hóa đơn: ???
Xảy ra chuyện gì thế?
Xe của bọn họ!!
Còn có….
Quay phim Tiểu Vương: “Chúc Chúc, anh Quý, mọi người quên mang tôi theo rồi.”
Anh ta quay thế nào đây?
Khán giả trong phòng livestream: ???
[Không phải chứ, tốt xấu gì thì hai người phải dẫn theo một quay phim đi chứ?]
[Chúng tôi xem cái gì? A?]
[Có một loại mỹ cảm gọi là không quan tâm đến sự sống chết của khán giả]
Còn có Ý Mễ đang cầm bản đồ: “Ba Phao Phao, ba Coca, mọi người quên cầm bản đồ rồi.”
Chiếc xe “vút” một tiếng, liền biến mất khỏi tầm mắt của bọn họ.
Đạo diễn hoàn hồn lại: “Quay phim, quay phim! Mau đuổi theo! Đừng để bọn họ chạy mất! Còn ghế an toàn nữa, đuổi theo bọn họ, lắp ghế an toàn cho xe của bọn họ!”
Đại vương kéo anh ta đi: “Chúng ta cũng đuổi theo thôi!”
Toàn bộ biệt đội báo thù xuất kích!
Bọn trẻ ở lại trong xe có chút buồn bã: “Chúng cháu cũng muốn ra ngoài chơi.”
Lưu Quần Tiên an ủi bọn nhóc: “Không sao, Phao Phao và Coca đã cướp được xe rồi, bọn họ có lẽ sẽ quay lại đón chúng ta.”
Quả nhiên, không lâu sau, Chu Chúc và Quý Dao liền quay lại.
Chu Chúc lái xe đưa Phao Phao, Quý Dao và Coca ngồi ở ghế sau, phía sau còn có hai chiếc xe taxi.
Cả một đội xe nhỏ đã đến.
“Chúng tôi quay lại đón mọi người đây!” Chu Chúc không dám hạ cửa sổ xuống, chỉ có thể nói chuyện với bọn họ cách lớp cửa xe ô tô.
“Ý Mễ đâu? Ba cháu phải ở lại trong xe để mở cửa cho mọi người, vậy cháu thì sao? Cháu muốn ở lại trong xe, hay là đi cùng với các chú?”
Ý Mễ suy nghĩ một chút: “Cháu đi cùng với mọi người ạ.”