Chu Chúc cảm giác bản thân cậu là một lữ khách bị mắc kẹt ở sa mạc mười ngày nửa tháng, sắp chết khát đến nơi rồi. Cậu ôm lấy cổ của người đàn ông mới quen, dán môi mình lên môi anh, ra sức mút lấy hơi ẩm ít ỏi trên đôi môi ấy.
Chu Chúc và Thôi Phùng chưa bao giờ yêu đương. Xưa đến nay, anh chỉ chuyên tâm sự nghiệp, mà cậu lại tập trung kiếm tiền. Vì vậy nếu muốn yêu đương, họ nên bắt đầu bằng việc nắm tay, trao nhau những cái ôm đơn giản, học hỏi một cách từ tốn. Nhưng bây giờ, họ lại tiến thẳng đến bước hôn, dù rằng họ không giỏi chuyện này lắm.
Chu Chúc chỉ dám dán môi, rồi khẽ khàng cọ cọ, chứ cậu không biết phải làm gì cả. Mà Thôi Phùng cũng chỉ ôm eo cậu, đứng vững để cậu có thể di chuyển, nhìn chung thì anh chỉ tốt hơn cậu một chút, chưa kể anh cũng đang cố gắng chịu đựng.
Đột nhiên, Chu Chúc phát hiện ra có chỗ nào đó không đúng. Thế rồi cậu giãy dụa, đẩy anh ra, ngửa cổ nhìn vòi hoa sen, lộ ra một nụ cười hài lòng: “Oa, mưa rồi!”
Thôi Phùng ngây ngốc nhìn cậu: “?”
Chẳng lẽ, đóa hoa nhỏ này kìm nén đến ngốc luôn rồi à?
Bấy giờ cả người cậu ướt nhèm nhẹp như cá, lại trơn mềm tới nỗi không thể giữ lại được. Mà cậu vẫn đang nhảy nhót, quay vòng giữa làn “mưa”, cười nói vui vẻ: “Cảm ơn ông trời! Mưa rồi này, mưa to quá! Oa!”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play