Trước đây, Kỷ Vọng không muốn gì hơn ngoài sự đồng cảm, rất nhiều chuyện đều hy vọng Kỳ Bạc Ngôn có thể thay đổi.
Bây giờ, Kỷ Vọng lại chỉ cầu mong Kỳ Bạc Ngôn có thể vui vẻ khỏe mạnh, bình an hạnh phúc là được.
Anh nghe lời xúc động này của Kỳ Bạc Ngôn, vậy mà lại cảm thấy có chút tan nát cõi lòng. Cảm giác khi bị người khác giấu diếm, bây giờ Kỳ Bạc Ngôn đã cảm nhận được. Mà Kỳ Bạc Ngôn ở sau lưng che giấu anh, lại có vô số ẩn tình khiến người ta đau lòng.
Ví dụ như đến bây giờ, Kỷ Vọng cũng không dám nghĩ xem lời nói của Phương Thịnh Vân là thật hay giả.
Phương Thịnh Vân đương nhiên không phải có lòng mà nhắc nhở, Kỷ Vọng biết mục đích của cậu ta là gì, trên lưng cõng theo một đoạn tình cảm tràn ngập sự áy náy cùng áp lực, sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra vấn đề.
Kỷ Vọng bày ra bộ dáng không thèm để ý, tự mình tiêu hóa.
Anh ôm eo Kỳ Bạc Ngôn: "Không phải muốn giấu em, chỉ là chưa nghĩ ra nên nói với em thế nào."
Kỳ Bạc Ngôn cẩn thận nhìn chằm chằm mặt Kỷ Vọng, một lúc sau mới nói: "Không muốn nói thì đừng nói nữa."
Sau khi nói xong, Kỳ Bạc Ngôn giống như là thật sự không thèm để ý, kéo tay Kỷ Vọng lên giường nằm với hắn.
Ngôi làng vào ban đêm thật sự yên tĩnh, gió đêm rất lạnh, Kỳ Bạc Ngôn đưa tay kéo chăn lên đắp cho hai người bọn họ, hai Alpha thân thể cao lớn, chăn nhỏ không thể che nổi cả hai người, chân cũng lộ ra ngoài, quấn thành một đoàn, dính dính dán chặt vào nhau.
Lòng bàn tay Kỷ Vọng vuốt ve cái chuông trên đuôi tóc Kỳ Bạc Ngôn, nếu đổi thành Kỳ Bạc Ngôn của trước kia, chắc hẳn bây giờ đã làm ầm ĩ lên rồi. Nhớ đến từ sau khi gặp lại, Kỳ Bạc Ngôn đã nhường nhịn đến thế nào, mặc cho anh hết đánh rồi mắng.
Rõ ràng Kỳ Bạc Ngôn mới là người chịu uất ức, hắn biết rõ chỉ cần nói ra một chút, sẽ có thể khiến Kỷ Vọng hồi tâm chuyển ý, giành lại sự yêu thương của mình.
Nhưng tại sao Kỳ Bạc Ngôn lại không làm như vậy, Kỷ Vọng có thể hiểu được, nhưng hiểu được cũng không có nghĩa là chấp nhận được, nếu có thể, anh hận không thể thay Kỳ Bạc Ngôn chịu đựng hết thảy mọi đau khổ.
Anh nắm lấy tay Kỳ Bạc Ngôn, áp lên trên mặt mình, quyết định nói rõ: "Chị Kỳ Hồng gọi anh qua đấy, là muốn anh thử vai cho một bộ phim."
Kỳ Bạc Ngôn lặp lại động tác nhướn mày: "Loại chuyện này có cái gì mà không tiện nói."
Kỷ Vọng: "Anh chỉ là nghĩ sau này hẳn là không có thời gian, không định đến thử vai, còn định từ chối chị Kỳ Hồng, không phải là rất ngại sao."
"Có gì phải ngại, anh chỉ cần nói vừa khéo có lịch trình rồi." Kỳ Bạc Ngôn không hiểu chuyện này có gì mà phải rối rắm: "Nếu không nói ra miệng được, anh nói người đại diện của anh nói chuyện với Trịnh Kỳ Hồng. Anh cũng không phải không muốn thử vai, là không thể đi được."
Kỷ Vọng 'ừm' một tiến, anh ghé tới sát mặt Kỳ Bạc Ngôn, hôn lên khóe môi đối phương: "Sau này sẽ có cơ hội."
Ngày thứ 2 sau khi kết thúc ghi hình. Kỷ Vọng uyển chuyển từ chối Trịnh Kỳ Hồng.
Sắc mặt Trịnh Kỳ Hồng kinh ngạc, như là không dám tin Kỷ Vọng sẽ từ chối một cơ hội tốt như vậy.
Kỷ Vọng nói sau khi kết thúc ghi hình chương trình còn có một bộ phim nữa, đã đàm phán xong với đạo diễn bên kia rồi, gần đây công ty cũng giúp anh nhận không ít đại ngôn quảng cáo, còn có đạo diễn Trần khi quay phim còn phải phong toả, anh thật sự không thể trong thời gian này phối hợp được.
Trịnh Kỳ Hồng: "Chị hiểu ý của cậu, nhưng công ty cậu có biết đây là phim của đạo diễn Trần không?"
Cô thật sự không thể tin được, thậm chí cho rằng công ty của Kỷ Vọng không hề đáng tin cậy, đây là phim của Trần Thăng, phim truyền hình cùng với đại ngôn quảng cáo gì đó làm sao có thể so sánh được.
Sau khi phim quay xong, địa vị cũng có thể tăng thêm một bậc, tài nguyên bây giờ hoàn toàn không thể sánh bằng.
Làm sao lại có thể lấy nhỏ bỏ lớn, nhặt được hạt mè lại bỏ qua dưa hấu*?
*lấy nhỏ bỏ lớn, nhặt được hạt mè lại bỏ qua dưa hấu là nhặt được cái nhỏ mà mất cái lớn; chú ý đến cái phụ mà bỏ qua cái chính.
Kỷ Vọng còn nói: "Hơn nữa thử vai cũng không chắc sẽ được nhận, đạo diễn Trần hẳn là quen biết nhiều diễn viên ưu tú hơn em."
Trình Kỳ Hồng: "Cùng lắm chỉ là thử vai mà thôi, cậu cứ đi thử trước một lần, được hay không thì lại tính sau. Bằng không cậu đưa số điện thoại của người đại diễn cho chị, chị nói chuyện với cô ấy, Công ty các cậu sao có thể như thế, làm sao lại không lo lắng cho tiền đồ của cậu một chút nào vậy."
Trên mặt Kỷ Vọng lộ vẻ ngượng ngùng, trọng lòng thầm xin lỗi người đại diện của mình, khiến cô bị oan uổng.
Việc này mặc kệ để cho ai biết, đại khái đều sẽ mắng anh quá điên rồ rồi.
Trịnh Kỳ Hồng thấy mặt Kỷ Vọng có chút khó xử, cô dịu giọng nói: "Tiểu Kỷ, cậu đừng lo, để chị móc nối với người đại diện của cậu."
"Móc nối cái gì vậy?" Theo tiếng nói vang lên, một cánh tay khoác lên vai Kỷ Vọng, là Kỳ Bạc Ngôn.
Trịnh Kỳ Hồng không nhịn được nói cho Kỳ Bạc Ngôn: "Bạc Ngôn, cậu nói với Tiểu Kỷ một chút, chị nói cậu ấy đưa số điện thoại của người đại diện cho chị, cậu ấy còn không chịu. Công ty của cậu ấy vậy mà không cho Tiểu Kỷ đi thử vai của đạo diễn Trần, quá không nói lí lẽ rồi."
Từ lúc Kỳ Bạc Ngôn xuất hiện, Kỷ Vọng đã cảm thấy không hay rồi.
Người anh cứng đờ, nghe Trịnh Kỳ Hồng nói hết tất cả mọi chuyện ra, cũng nghe thấy tiếng Kỳ Bạc Ngôn trả lời Trịnh Kỳ Hồng: "Như vậy à, thật sự là không nói lí lẽ."
Kỳ Bạc Ngôn ôm lấy cổ Kỷ Vọng: "Chị Kỳ Hồng, chị đừng gấp, để em nói chuyện với anh ấy một lúc, nói không chừng lát nữa sẽ thay đổi chủ ý."
Trịnh Kỳ Hồng gật đầu: "Được, Tiểu Kỷ cậu cân nhắc lại một lần nữa, cơ hội tốt như vậy, cậu không thử thì làm sao biết kết quả được."
Kỷ Vọng rũ mi mắt đáp một tiếng, phối hợp với sức lực của Kỳ Bạc Ngôn, cùng hắn rời đi.
Kỳ Bạc Ngôn trực tiếp đưa anh lên xe bảo mẫu của mình, đóng cửa lại, trong xe chỉ còn lại hai người bọn họ.
Kỷ Vọng tránh đi tầm mắt của Kỳ Bạc Ngôn, cực kỳ xấu hổ.
"Tại sao tối qua lại không nói với em là phim của đạo diễn Trần." Kỳ Bạc Ngôn dùng loại ngữ khí rất kỳ quái, ép hỏi Kỷ Vọng.
Kỷ Vọng vuốt vuốt mũi, nhìn trái ngó phải nói với hắn: "Không phải loại vai diễn mà anh chỉ cần đi thử vai là có thể nhận được, em và chị Kỳ Hồng đều coi trọng anh quá."
Nào biết Kỳ Bạc Ngôn đã bưng lấy mặt anh, ép cậu nhìn thẳng vào hắn: "Cho dù không nhất định có thể được nhận, tại sao ngay cả thử qua anh cũng không định thử một lần?"
"Anh à, anh đang nghĩ cái gì?" Ánh mắt Kỳ Bạc Ngôn như hoá thành thực thể, dò xét, đàn áp Kỷ Vọng.
Kỷ Vọng còn muốn tìm lý do, nói mình kín lịch trình không có thời gian. Nhưng đối diện với ánh mắt Kỳ Bạc Ngôn, những lời định nói cuối cùng không thốt ra được, rốt cuộc cũng chỉ có thể ăn ngay nói thật, nói ra cách thức quay phim của đạo diễn Trần.
Lừa gạt Kỳ Bạc Ngôn cũng vô dụng, bây giờ muốn lừa cũng lừa không nổi nữa.
Anh phân tích mặt lợi và mặt hại cho Kỳ Bạc Ngôn, lại phát hiện mặt hại chẳng qua chỉ có một, là bọn họ không thể gặp mặt nhau.
Kỷ Vọng khẽ nói: "Em mới xuất viện, tình trạng chắc chắn chưa ổn định. Lần trước không liên lạc được với anh em đã phát bệnh rồi. Lần này nếu anh được nhận phim của đạo diễn Trần, em lại xảy ra chuyện gì, anh không có cách nào ngay lập tức ở bên cạnh em thì phải làm sao bây giờ?"
Kỳ Bạc ngôn dường như không dám tin: "Chỉ bởi vì cái này?"
Kỷ Vọng thấy dáng vẻ Kỳ Bạc Ngôn hẳn là cảm thấy anh ngớ ngẩn, anh biết rằng cách giải thích này cho dù là người yêu của anh không thể hiểu được.
"Hơn nữa phim của đạo diễn Trần làm sao đến lượt anh chứ." Kỷ Vọng tự giễu nói.
Lông mi Kỳ Bạc Ngôn chớp động, lúc này thật sự không vui: "Tại sao lại không đến lượt anh, kỹ năng diễn xuất của anh không tốt hay là dáng vẻ không đẹp? Đừng nói là nam hai, cho dù là nam chính anh cũng có thể."
Kỳ Bạc Ngôn: "Xem phim của Trần Thăng có thiếu đầu tư hay không." Hắn dời ánh mắt nhìn chăm chú vào Kỷ Vọng: "Anh à, vai diễn này nhất định là của anh."
"Em đừng có quậy." Kỷ Vọng dở khóc dở cười: "Có phải em không nắm được trọng điểm hay không, căn bản là anh không muốn đi!"
Kỳ Bạc Ngôn trở tay cầm chặt tay anh: "Không nắm được trọng điểm là anh mới đúng, tại sao anh lại không đi thử vai?"
Kỷ Vọng: "Anh nói, bây giờ anh không muốn rời khỏi em!"
Kỳ Bạc Ngôn không đồng tình: "Người làm loạn là anh, không phải em."
Kỷ Vọng đã nghĩ Kỳ Bạc Ngôn có thể không chấp nhận chuyện này, nhưng không ngờ Kỳ Bạc Ngôn sẽ có thái độ như vậy, khiến trong lòng anh vừa chua xót lại vừa trống rỗng.
Chua xót chính là Kỳ Bạc Ngôn hiểu chuyện đến thế, lại nghĩ cho anh, trống rỗng là Kỳ Bạc Ngôn biết rõ nếu anh đi, hai người không biết khi nào mới có thể liên lạc lại được.
Không phải là chuyện hơn 10 ngày, ngắn thì 4 tháng, dài thì nửa năm.
Nửa năm không gặp, Kỳ Bạc Ngôn cũng không quan tâm sao?
Nhưng nhìn tình huống bây giờ, Kỷ Vọng đành phải nói: "Em đừng làm vậy, đạo diễn Trần ghét nhất là lót tiền vào đoàn, anh tự đi thử vai là được."
Kỳ Bạc Ngôn lúc này mới bỏ qua, ngồi lại trên ghế, lại ngọt ngào thân mật ôm lấy Kỷ Vọng: "Anh à, anh nhất định có thể."
"Em thật sự không để ý sao? Có thể ngay cả điện thoại anh cũng không thể gọi cho em." Kỷ Vọng nhắc lại.
Kỳ Bạc Ngôn: "Anh đã nói ba lần rồi."
Trong lòng Kỷ Vọng cuống lên: "Nếu em phát bệnh..."
"Em có bác sĩ, em có thuốc." Kỳ Bạc Ngôn cãi lại.
Tâm tình Kỷ Vọng có chút phức tạp, anh có loại cảm giác sau đêm tân hôn lại bị vợ yêu xua đuổi, trục xuất khỏi gia môn.
Kỳ Bạc Ngôn nhấc mí mắt, thấy sắc mặt Kỷ Vọng cũng không có tốt lên, hắn nói: "Em biết anh đang lo cái gì, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, cơ hội diễn phim của Trần Thăng, em không muốn anh bởi vì em mà từ bỏ."
Kỷ Vọng thở dài nói: "Không chắc chắn có thể được nhận."
Kỳ Bạc Ngôn: "Vẫn chưa có thử, anh sao lại biết không được."
Cuối cùng Kỷ Vọng cũng tiếp nhận kịch bản từ chỗ Trịnh Kỳ Hồng, một câu thành sấm, Trần Thăng cực kỳ hài lòng với anh, lập tức ký hợp đồng để anh diễn nam hai.
Sau khi chị Hồng biết được tin này, lập tức giúp anh thương lượng với đoàn làm phim vai Trần Bách Hòa, có thể kéo dài thời gian khai máy bao lâu thì kéo dài bấy lâu, lần hợp tác này quyết tâm dùng chất lượng thay thế cho số lượng, toàn bộ những hợp đồng đã xem qua đều không có ký.
Bên kia nghe thấy Kỷ Vọng phải diễn nam hai phim của Trần Thăng thì lập tức đồng ý hoãn thời gian.
Đùa à, nếu Kỷ Vọng dựa vào vai diễn này đoạt được giải thưởng lớn, vậy thì giá trị bản thân của anh đã khác hẳn, tiền kiếm được từ mối hời này, đương nhiên sẽ không phản đối.
Ngày tiến tổ vào đoàn làm phim, Kỷ Vọng mới hiểu được tại sao Kỳ Bạc Ngôn lại sảng khoái muốn anh đi thử vai như vậy.
Kỳ Bạc Ngôn đưa ra ba mệnh lệnh cho Tiểu Húc, yêu cầu cậu ta trông chừng Kỷ Vọng, mỗi ngày phải call video, trò chuyện trực tuyến.
Kỷ Vọng: "Không phải trước kia anh đã nói với em rồi sao, ở đoàn làm phim của đạo diễn Trần không thể dùng điện thoại."
Kỳ Bạc Ngôn: "Là anh không thể dùng, chứ không phải Tiểu Húc không thể."
Kỷ Vọng: "Ở trước mặt đạo diễn Trần, anh không thể giở mấy trò khôn vặt này được."
Kỳ Bạc Ngôn không thể tin nổi trừng mắt nhìn anh: "Anh thật sự không định liên lạc với em?"
Kỷ Vọng: "..."
Tiểu Húc nhìn trái nhìn phải một chút, nhỏ giọng đề nghị: "Nếu không thì viết thư ấy? Thời cổ đại không phải cũng như thế sao? Lấy thư đưa tình?"
Lý Phong nâng tay bịt miệng Tiểu Húc lại.
Thẳng đến khi Kỷ Vọng lên xe bảo mẫu, anh quay đầu lại, mặt mũi Kỳ Bạc Ngôn vẫn tối sầm như cũ, chưa hề chấp nhận được chuyện phải ngắt liên lạc sắp tới.
Kỷ Vọng nghĩ nghĩ: "Anh sẽ quay xong phân cảnh của mình sớm một chút, rồi ra ngoài tìm em."
Kỳ Bạc Ngôn: "Anh không quan tâm em một chút nào."
Kỷ Vọng: "..."
Kỳ Bạc Ngôn: "Có cần phải nề nếp như vậy không? Anh lén liên lạc với em, không ai biết được đâu."
Kỷ Vọng: "Đạo diễn Trần..."
Kỳ Bạc Ngôn: "Im miệng."
Kỷ Vọng ngậm miệng, anh vươn tay kéo Kỳ Bạc Ngôn, muốn trước khi chia tay hôn một cái. Mà khi mặt anh vừa mới đến gần, Kỳ Bạc Ngôn đã khẽ quay sang một bên tránh đi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT