[Người tự tay đẩy Kỳ Bạc Ngôn vào địa ngục, là anh đấy.]

Kỷ Vọng đi ra khỏi phòng bệnh, vẻ thong dong ngụy trang đều biến mất.

Anh nói với Kỳ Bạc Ngôn, trước khi đánh dấu biết mất trở về bên anh.

Nhưng trên thực tế, ngay cả anh cũng không chắc rằng, Kỳ Bạc Ngôn có thể tìm thấy một chút 'ánh sáng' nào từ những lời này hay không.

Ngày hôm qua bác sĩ Phương nói với anh, bệnh tâm thần phân liệt tốt nhất không nên gặp mặt người thân thiết cho đến khi bệnh trạng ổn định, chuyện này không có lợi đối với bệnh tình của họ.

Bây giờ bác sĩ Phương lại bổ sung nói: "Giống như chuyện đánh dấu vừa rồi, về sau Kỷ tiên sinh tốt nhất không nên tái phạm, tin tức tố sẽ ảnh hưởng đến tác dụng của thuốc.

Mặc dù bác sĩ Phương nói rất lịch sự, nhưng Kỷ Vọng biết, ông ấy đang cảnh cáo anh.

Kỷ Vọng hiển nhiên có thể hiểu được thái độ của bác sĩ Phương, là bác sĩ điều trị, ông ấy phải ưu tiên tình trạng của bệnh nhân hơn, chứ không phải là cảm xúc.

Nếu người nhà không tin bác sĩ, vậy thì ai có thể đến chữa trị cho bệnh nhân đây?

Cách một ô cửa sổ thủy tinh, anh nhìn Kỳ Bạc Ngôn ở bên trong, đối phương nằm trên giường bệnh, bởi vì bị trói cho nên ngay cả sức quay mặt sang nhìn anh cũng không có.

Khóe miệng còn sót lại vị máu của Kỳ Bạc Ngôn, nồng đậm mùi hương tin tức tố.

Anh chưa bao giờ muốn lưu lại mùi hương này đến thế.

Nhưng bây giờ anh phải mạnh mẽ hơn bao giờ hết, Kỳ Bạc Ngôn nói, anh chính là thần bảo hộ của hắn. Kỷ Vọng không cho rằng bản thân là như vậy, nhưng hiện tại anh muốn trở thành người bảo vệ Kỳ Bạc Ngôn.

Nếu có thể, anh đã định vô trách nhiệm hoãn lại hết công việc của mình, chỉ để ở bên Kỳ Bạc Ngôn, chỉ cần Kỳ Bạc Ngôn nói cần anh.

Từ hôm qua đến giờ, sự áy náy xâm chiếm đầy trong tim Kỷ Vọng.

Anh biết loại cảm xúc này không đúng, nhưng anh không thể khống chế được, bất kể ai tận mắt nhìn thấy người yêu mình biến thành cái dạng này, hơn nữa biết được nguyên nhân người yêu phát bệnh là do mình, cũng sẽ không có cách nào bình tĩnh được.

Lý Phong đại khái có thể hiểu được tâm tình bây giờ của anh, nên anh ta cố ý nhờ cậy Kỷ Vọng đi làm chút chuyện.

Chẳng hạn như đến nhà Kỳ Bạc Ngôn, thu dọn một ít quần áo đến đây cho hắn, bởi vì Kỳ Bạc Ngôn có thể phải ở lại bệnh viện rất lâu.

Lý Phong nói, nếu có thể, tốt nhất lấy thêm một ít ảnh chụp. Bởi vì sau khi điều trị MECT, sẽ tổn thương đến trí nhớ.

Năm ngoái, Kỳ Bạc Ngôn mới vừa làm xong điện liệu, lập tức quên mất rất nhiều chuyện. Hắn muốn tìm lại ký ức của mình, chỉ có thể dựa vào ảnh chụp, thế mà lại phát hiện, ảnh của hắn và Kỷ Vọng lại ít ỏi như vậy.

Lý Phong: "Cho nên sau khi gặp lại..."

Lời nói kế tiếp, cho dù Lý Phong không nói, Kỷ Vọng cũng hiểu được.

Chính là sau khi gặp lại, Kỳ Bạc Ngôn cùng cậu chụp chung poster chương trình kia, chính là tư tâm của Kỳ Bạc Ngôn.

Cảm giác mất đi ký ức không hề tốt đẹp gì, trị liệu cũng rất khó chịu, ngọt ngào duy nhất trong cuộc đời, cũng bị chính Kỳ Bạc Ngôn đánh mất.

Hắn hỏi Lý Phong, nếu anh ấy biết bây giờ tôi thành cái dạng này, sẽ trở về bên cạnh hắn sao?

Sau đó Kỳ Bạc Ngôn còn nói, vẫn là đừng nên cho anh ấy biết.

Cũng giống như ba đã từng điên cuồng say mê mẹ của hắn, nhưng đến phút cuối, khi bà ấy phát bệnh, ánh mắt của ông ấy nhìn bà hệt như đang nhìn một con quái vật vậy.

Phát bệnh không phải lỗi của bọn họ, chỉ là bọn họ không có cách nào chi phối được tình cảm của người khác đối với mình.

Nếu người đó không yêu bạn nữa, bạn phải làm sao bây giờ? Bạn điên cuồng níu kéo, hay là ở mãi trong ký ức của người đó với dáng vẻ đẹp nhất?

Kỳ Bạc Ngôn nói, trước kia không biết mình sẽ lựa chọn thế nào, nhưng bây giờ bị bệnh hắn đã rõ, chính là nhất định không để cho Kỷ Vọng biết, hắn không muốn Kỷ Vọng thương hại hắn.

Lý Phong thoát ra khỏi hồi ức, cười khổ nói: "Xem tôi lại không ý thức được nói nhiều như vậy, địa chỉ nhà Kỳ gia tôi sẽ chia sẻ qua Wechat cho cậu, mật mã cửa là 94814"

Mật mã này là sinh nhật của Kỷ Vọng. Dãy số này không chỉ là mật mã nhà Kỳ Bạc Ngôn, mà là tất cả những mật khẩu của hắn.

Kỳ Bạc Ngôn hay nói đùa với Lý Phong, nếu ngày nào đó hắn giống với mẹ của hắn, phát điên đến mức đánh mất cả mạng sống của mình, vậy thì nói không chừng có thể đem tất cả những thứ này giữ cho Kỷ Vọng.

Cuộc đời Kỳ Bạc Ngôn hiếm có cái gì gọi là 'tất cả', Kỷ Vọng là người duy nhất hắn muốn có được, cũng là người duy nhất hắn muốn chiếm giữ.

Hắn cũng muốn trở thành người quan trọng nhất trong cuộc đời Kỷ Vọng, ít nhất là người khó quên nhất.

Nếu hắn đem những đồ vật của mình lưu lại cho Kỷ Vọng, như vậy nói không chừng anh ấy có thể nhớ hắn lâu hơn một chút.

Kỷ Vọng nghe đến đó, đột nhiên nhớ tới trước kia Kỳ Bạc Ngôn luôn nói những lời, cái gì mà em biết anh chưa quên em, em biết anh yêu em, em biết anh nhớ mãi không quên được em.

Rốt cuộc là tin tưởng vững chắc Kỷ Vọng chưa quên được hắn, hay tự thuyết phục chính mình.

6 năm trôi qua rất dài, Kỷ Vọng cũng đã nói, không có gì là không thể quên, anh sẽ gặp được người tốt hơn.

Lời này Kỳ Bạc Ngôn hẳn cũng nhớ rất nhiều năm nhỉ, cho nên thoạt nhìn giống như đang khích lệ, thực tế lại mong manh muốn chết.

Nên mới có thể bởi vì gọi cho anh không được, nên mới phát bệnh lần nữa.

Tinh thần Kỷ Vọng không tốt, không có cách nào lái xe, chỉ có thể gọi Tiểu Húc đến đón anh.

Anh rất mệt, tối hôm qua gặp mấy cơn ác mộng liền, đều là hình ảnh Kỳ Bạc Ngôn tự sát.

Kỷ Vọng hy vọng hình xăm trên cổ tay Kỳ Vọng sẽ hữu dụng, mỗi một lần Kỳ Bạc Ngôn lại muốn làm chuyện ngốc nghếch, nhìn thấy hình xăm đó sẽ dừng lại.

Kỷ Vọng nguyện ý lấy dải băng buộc cổ tay Kỳ Bạc Ngôn lại, đem hắn quấn chặt lấy bên mình.

Đi vào căn nhà không có cửa sổ kia, Kỷ Vọng đứng giữa phòng khách, nhớ lại hình ảnh anh và Kỳ Bạc Ngôn đã có ý nghĩ cùng sống chung ở đây.

Tất cả dường như đã trôi qua mấy đời, rõ ràng chỉ mới cách đây không lâu.

Anh nghĩ sẽ có cơ hội, khi Kỳ Bạc Ngôn tốt lên, một lần nữa quay về nơi này.

Khi đó anh chắc chắn sẽ bóc quýt cho Kỳ Bạc Ngôn ăn, bọn họ có thể cùng nhau chụp thật nhiều ảnh, lưu lại những kỷ niệm đẹp.

Bọn họ còn cùng nhau quay show tạp kỹ, cái này Kỳ Bạc Ngôn đều có thể lấy ra xem, mà không phải đáng thương, muốn nhớ lại đều phải dựa vào những bức ảnh ít ỏi.

Điện thoại cậu rung lên, là Wechat của Lý Phong.

Lý Phong nhắn cho anh, lần sau đến thăm Kỳ Bạc Ngôn, có thể đem cho hắn bánh gato quả đào.

Ngay sau đó gửi đến một bức ảnh.

Lý Phong nói mỗi khi tâm tình Kỳ Bạc Ngôn không tốt, đều thích ăn bánh ngọt loại này.

Giây phút Kỷ Vọng nhìn thấy ảnh chụp, dường như khổ sở đến mức nghẹn lời.

Bánh gato quả đào này là quà chia tay anh dành cho Kỳ Bạc Ngôn, mà Kỳ Bạc Ngôn lại dùng nó để vượt qua nhiều năm đau khổ như vậy.

Kỷ Vọng càng muốn dùng những thứ khác để thay thế cái bánh ngọt này, mà không phải miếng bánh ngọt tượng trưng cho sự kết thúc.

Kỳ thật anh không tốt với Kỳ Bạc Ngôn chút nào, nếu tốt, vậy thì bây giờ Kỳ Bạc Ngôn sẽ không phải ở bệnh viện, mà là ở bên cạnh anh.

Kỷ Vọng trì hoãn một lúc lâu, mới lần nữa trấn định lại.

Anh ở trong phòng thu dọn quần áo, cũng dùng tin tức tố của mình thấm vào quần áo.

Kỷ Vọng biết Kỳ Bạc Ngôn sẽ thích, lần này Kỳ Bạc Ngôn không cần nhìn bóng lưng của anh từ xa, mà sẽ cảm nhận rõ ràng mọi thứ của anh.

Anh gấp gọn quần áo vào trong túi, ngồi ở trong căn phòng to như vậy, cảm thấy những chuyện mình có thể làm cho Kỳ Bạc Ngôn quá ít.

Kỷ Vọng tìm mấy quyển sách cho Kỳ Bạc Ngôn, tải rất nhiều phim về ipad, nhét kẹo vào đầy túi, ghi chú trên mỗi trang trong cuốn sách, tất cả những lời dặn dò đều ghi vào trong giấy note.

Bởi vì tạm thời Kỳ Bạc Ngôn không thể đụng vào điện thoại, cho nên những lời trong giấy note, đều là những lời mà Kỷ Vọng muốn nói.

Anh cầm túi này quay về bệnh viện, đưa cho y tá.

Y tá là một trong những người đã cản anh, hiển nhiên còn nhớ hành động vừa rồi anh đã đánh dấu Kỳ Bạc Ngôn.

Sắc mặt cô kỳ quái, Kỷ Vọng chú ý tới, nhưng bây giờ anh không có cách nào cân nhắc hối hận hay không hối hận.

Anh chỉ làm chuyện anh muốn làm, hơn hết hành động này có thể trấn an Kỳ Bạc Ngôn.

Lúc này, trước mặt có người đi tới, là đầu sỏ dẫn đến trận sóng to gió lớn, Phương Thịnh Vân.

Sau khi Phương Thịnh Vân nhìn thấy anh, đuôi lông mày khẽ nhướng lên, có chút kinh ngạc, đại khái không ngờ đến, Kỷ Vọng dám xuất hiện ở nơi này.

Kỷ Vọng cũng giống cậu ta, anh không nghĩ tới Phương Thịnh Vân còn dám đến đây.

Đối với Omega, Kỷ Vọng vẫn luôn nho nhã lễ độ.

Nhưng đây là Phương Thịnh Vân, cậu ta không nằm trong danh sách cần phải đối đãi lịch thiệp của Kỷ Vọng.

Vẻ mặt anh lạnh lùng: "Tôi nghĩ bây giờ Kỳ Bạc Ngôn cũng không muốn gặp cậu, mời Phương tiên sinh về cho."

Phương Thịnh Vân ôm lấy hai tay, nói với Kỷ Vọng: "Có phải anh nhầm lẫn cái gì rồi không? Tôi là vị hôn phu của hắn, người có tư cách đến thăm hắn nhất là tôi mới đúng."

"Huống hồ nếu người hắn thích chính là tôi, bây giờ sẽ không nằm bên trong kia, giống một tên phế vật."

Lời này khiến Kỷ Vọng đến gần Phương Thịnh Vân, anh nói: "Nếu cậu dám nói năng sỉ nhục em ấy, cho dù là Hiệp hội Bảo vệ đưa tôi ra tòa, hôm nay cậu cũng không có cách nào rời khỏi đây."

Dáng vẻ Phương Thịnh Vân tựa hồ không hề sợ hãi, thực tế bước chân đã hơi lui về phía sau.

Cậu ta đảo mắt nhìn camera giám sát trên hành lang, nói với Kỷ Vọng: "Ở đây người đến người đi, không cần phải làm chuyện khiến mình hối hận. Hơn nữa, nếu hắn không đính hôn với tôi, anh cho rằng anh có thể nhìn thấy bộ dạng này của hắn sao?"

Bước chân Kỷ Vọng dừng một chút, anh biết Lý Phong có điều giấu anh, ví dụ như tại sao Kỳ Bạc Ngôn lại phát bệnh?

Nếu bởi vì lý do bọn họ chia tay, vậy thì tại sao 2 năm sau mới phát bệnh?

Trong 2 năm kia, tại sao Kỳ Bạc Ngôn lại chưa từng liên lạc với anh?

Phải biết rằng, Kỷ Vọng đợi Kỳ Bạc Ngôn rất lâu.

Phương Thịnh Vân nói tiếp: "Đừng cứ một hai khiến tôi trở thành người xấu như vậy, Kỳ Bạc Ngôn hẳn là nên cảm ơn tôi mới đúng, lúc ấy có nhiều người để tôi chọn như vậy, tôi lại chọn hắn, cho nên hắn mới được cứu không phải sao?'"

"Lại nói, có chuyện còn rất thú vị, anh có biết tại sao Kỳ Bạc Ngôn lại phát bệnh không?" Hai mắt Phương Thịnh Vân hơi hơi sáng lên, giống như cậu ta vô cùng thích chủ đề này.

Bản năng Kỷ Vọng cảm thấy không đúng, nhưng anh không có ngăn cản Phương Thịnh Vân nói tiếp.

Có lẽ chuyện mà Kỳ Bạc Ngôn, thậm chí là Lý Phong giấu đến bây giờ, cuối cùng cũng bị vạch trần.

Phương Thịnh Vân nâng cằm cười khẽ, cậu ta nhìn ra Kỷ Vọng vội vàng muốn biết đáp án, vô cùng thỏa mãn.

"Anh còn không biết đâu nha? Anh ở trong hộp đêm đấm Kỳ Bạc Ngôn một cái kia, khiến Kỳ Thiên phát hiện hắn là Alpha, cho nên hắn mới bị tống vào bệnh viện tâm thần."

Phương Thịnh Vân khẽ nói: "Cái bệnh viện tâm thần kia, chính là sản nghiệp của Kỳ Thiên, ở trong đó trị liệu bằng điện, sẽ không tiêm thuốc tê đâu. Anh cho rằng Kỳ Bạc Ngôn tại sao lại bị điên? Hắn là đang sống sờ sờ bị tra tấn đến phát điên."

"Người tự tay đẩy Kỳ Bạc Ngôn vào địa ngục, là anh đấy."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play