[Tựa như đem tất cả cảm xúc, ngay tại thời khắc đó chôn sâu vào tận đáy lòng, gian nan đến trầm lặng.]
Trong sân bay, Kỷ Vọng tăng nhanh cước bộ. Nắm chặt chiếc điện thoại đã vỡ màn hình trong tay, kẽ hở trên đầu ngón tay ẩn ẩn đau nhức.
Anh cấp tốc mua một tấm vé máy bay về thành phố C trong thời gian sớm nhất, không có hạng sang, chỉ có khoang hạng thường.
45 phút trước, sắc mặt anh cực kỳ kém, trạng thái không hề tốt chào tạm biệt đạo diễn, nói trong nhà có người xảy ra chuyện, phải nhanh chóng quay về.
Đạo diễn thấu hiểu gật đầu, còn nói để người đưa bọn anh ra sân bay.
Nhưng Kỷ Vọng không đợi được, anh lướt đi như một cơn gió rời khỏi phòng thử vai, liên tục chặn mấy chiếc taxi, cuối cùng vất vả lắm mới vẫy được một chiếc, tay áo lại bị Tiểu Húc kéo lại.
Tiểu Húc vội vàng nói: "Anh, anh bình tĩnh một chút!"
Kỷ Vọng tự cảm thấy bản thân bây giờ rất tỉnh táo, biết nên làm cái gì.
Đương nhiên là phải lập tức quay về thành phố C tìm Kỳ Bạc Ngôn, bắt cái người mất liên lạc với mình đến trước mặt, nghe lời giải thích từ chính miệng hắn.
Kỷ Vọng hất tay Tiểu Húc: "Cậu quay về khách sạn thu dọn vali, tôi đến sân bay mua vé, lát nữa gặp nhau ở sân bay."
Về phần Tiểu Húc có thể kịp giờ lên máy bay hay không, Kỷ Vọng không biết, anh chỉ biết anh không liên lạc được với Kỳ Bạc Ngôn.
Ngược lại Kỷ Vọng hỏi Tiểu Húc số điện thoại của Lý Phong.
Nhưng điện thoại Lý Phong cũng không có ai nhận, vẫn luôn hiển thị đang kết nối.
Kỷ Vọng nhắn Wechat cho Kỳ Bạc Ngôn, rồi lại nhắn cho Lý Phong.
Nhưng mà cho đến khi lên máy bay, Kỷ Vọng cũng không nhận được bất kỳ hồi âm nào.
Thậm chí anh còn nghĩ, có phải chuyện đính hôn là sự thật, mà Kỳ Bạc Ngôn thì không có lý do gì để nói nữa.
Những thứ gọi là tình yêu và dục vọng chiếm hữu kia, tất cả đều là những lời dối trá hoang đường, lừa gạt.
Cảm xúc tiêu cực thi nhau kéo đến, cho tới khi điện thoại của Tống Cách kéo anh về thực tại.
Kỷ Vọng mím môi nhìn thông báo hiển thị người gọi nhưng không có nhận, giờ phút này anh không muốn nghe bất kỳ những lời đồng cảm hay khuyên nhủ nào.
Vì cái gì mà đồng cảm, chân tướng sự thật còn chưa biết rõ, làm sao một hai đã phán cho anh án tử hình.
Kỷ Vọng không có nhận, Tống Cách trực tiếp cúp máy, ngay sau đó, một báo cáo được gửi đến Wechat Kỷ Vọng.
Là một bản báo cáo phân tích thuốc, Kỷ Vọng nhìn nó vài giây, bỗng nhiên trào phúng một tiếng, anh nghĩ, hẳn là sẽ không có tình huống nào có thể tồi tệ hơn bây giờ.
Không quá do dự, anh nhấn mở văn kiện.
Tiếp viên hàng không đi kiểm tra qua lại, nhắc nhở hành khách thắt dây an toàn, điều chỉnh chỗ ngồi.
Khi cô đến khoang hạng thường kiểm tra, thấy một vị khách đeo khẩu trang, mặt mày anh tuấn, thế nhưng lại nhìn chằm chằm điện thoại với đôi mắt hoen đỏ.
Hành khách này nhìn thẳng vào màn hình điện thoại, giống như bên trong chứa đựng tin tức cực kỳ tồi tệ, một kết quả khiến anh không thể chấp nhận được.
Tiếp viên hàng không vốn định nhắc nhở nên tắt điện thoại, nhưng nhìn đến trạng thái kia, không biết có nên tiến lên hay không.
Đang chần chờ thì hành khách kia đã bỏ điện thoại xuống.
Anh thất thần ngồi đó, cho đến khi chiếc túi trên tay rơi xuống đất, anh mới bừng tỉnh, không tự chủ được mà đưa tay lên bưng kín mặt.
Người đàn ông không có khóc thành tiếng, cơ thể cũng không phập phồng kích động.
Tựa như đem tất cả cảm xúc, ngay tại thời khắc đó chôn sâu vào tận đáy lòng, gian nan đến trầm lặng.
Áp lực cùng thương cảm lại không thể giấu, chỉ mơ hồ thấy được sự ướt át giữa những kẽ ngón tay, các đốt xương cũng dùng sức đến trắng bệch.
Khiến người nhìn thấy đều nhịn không được mà nghẹn ngào.
...
Lý Phong ngồi trên xe cứu thương, trả lời hết cuộc gọi này đến cuộc gọi khác, từ công ty đến truyền thông, lại đến nhóm e-kip có liên quan, không chỉ có anh ta, toàn bộ công ty, thậm chí là bộ phận quan hệ công chúng đều đang nhận điện thoại, ứng phó với sự cố ngoài ý muốn này.
Đúng vậy, sự cố.
Hôn ước giấu lâu như vậy, nói bạo liền bạo.
Lý Phong biết về bản hợp đồng lúc Phương gia và Kỳ Bạc Ngôn đính hôn.
Trong tương lai, nếu Kỳ Bạc Ngôn lựa chọn hủy hôn sẽ phải bồi thường cho Phương gia, số tiền trong hợp đồng lên đến con số thiên văn.
Một đứa con hoang như Kỳ gia không biết có được quyền thừa kế hay không, Phương gia cũng dám đánh cược.
Mà Kỳ Bạc Ngôn ngay từ đầu đã chọn đánh cược, ngoài việc để bản thân có vốn liếng để khiêu chiến với Kỳ gia, phần lớn nguyên nhân chủ yếu là vì bản hợp đồng này.
Bây giờ Phương gia không muốn hủy hôn, thậm chí không tiếc công khai ra bên ngoài, mục đích rất rõ ràng, đây là tham lam thành tính, không ăn được thì phá cho hôi.
Hủy hôn thì chỉ có thể nhận được một phần, còn nếu không hủy hôn, ít lâu sau Phương Thịnh Vân sinh con, đứa nhỏ sẽ được thừa kế toàn bộ.
Lý Phong hận đến nghiến răng, cố gắng bình ổn cảm xúc, điện thoại nóng lên, cũng sắp hết pin rồi. Anh ta đổi sang điện thoại khác, mở Wechat thì thấy tin nhắn của Kỷ Vọng giữa vô số nhãn đỏ tin tức.
Kể từ khi add Kỷ Vọng, Lý Phong đã ghim tin nhắn của anh ta lên đầu, ưu tiên trước nhất, vậy mà còn bị Tiểu Húc kéo vào danh sách đen.
Kỷ Vọng hỏi anh ta, Kỳ Bạc Ngôn ở đâu, tại sao lại không nghe điện thoại.
Lý Phong không biết nên trả lời như thế nào, nói cho Kỷ Vọng biết bọn hắn đang ở đâu? Đây là chuyện mà Kỳ Bạc Ngôn không muốn cho Kỷ Vọng biết nhất.
Anh ta xuống xe cứu thương, bác sĩ chữa trị cho Kỳ Bạc Ngôn, bác sĩ Phương đi đến trước mặt anh ta.
Kỳ Bạc Ngôn bị trói bằng đai an toàn, tiêm thuốc an thần, được các y tá nhanh chống đẩy vào bên trong, biến mất khỏi tầm mắt của Lý Phong.
Viện an dưỡng này chuyên dành cho những người đặc biệt, quyền lực và những người nổi tiếng, tính bảo mật được đặt lên hàng đầu.
Bác sĩ Phương dẫn Lý Phong vào văn phòng của mình, cẩn thận hỏi Lý Phong từng chi từng tiết trước khi Kỳ Bạc Ngôn phát bệnh.
Lý Phong cũng không biết Kỳ Bạc Ngôn dừng thuốc lúc nào, tại sao lần này lại đột nhiên phát bệnh như vậy.
Rõ ràng từ 2 năm trước, ảo giác và ảo thanh của Kỳ Bạc Ngôn đã chấm dứt.
Mà mong muốn khỏi bệnh của Kỳ Bạc Ngôn mãnh liệt hơn bất kỳ ai khác.
Bởi vì hắn biết, chỉ có từ chối 'Kỷ Vọng' trong ảo giác, hắn mới có thể ôm được Kỷ Vọng chân thật.
Bác sĩ Phương nghe Lý Phong kể về cuộc đua xe, sắc mặt trầm xuống: "Tôi đoán khi đó, hẳn là hắn đã dừng thuốc."
Lý Phong ngẩn người, sau đó hít sâu một hơi, bác sĩ Phương đỡ trán: "Khuynh hướng tự hại mình rõ ràng như vậy, cậu không phát hiện ra sao?"
"Tôi tưởng...chẳng qua là hiệu quả chương trình." Lý Phong nói.
Bác sĩ Phương day day ấn đường: "Ngay cả buổi concert trước kia, bệnh nhân bình thường không uống rượu, không chỉ uống quá nhiều rượu, thậm chí dạ dày bị xuất huyết cũng không quan tâm, đây cũng là một loại khuynh hướng tự ngược."
"Cộng với chế độ nghỉ ngơi thất thường, chứng rối loạn giấc ngủ của cậu ây kéo dài bao lâu rồi?"
Sắc mặt Lý Phong ảm đạm: "Có một đoạn thời gian rất dài, phải uống thuốc mới miễn cưỡng ngủ được một giấc."
Bác sĩ Phương dùng ngòi bút vẽ một vòng vào chữ người yêu: "Tôi cho rằng Kỳ tiên sinh tạm thời không nên gặp người yêu của cậu ta thì tốt hơn."
Lý Phong trong vô thức lắc đầu, cũng không đồng ý, nhưng anh ta biết, quyết định của bác sĩ chỉ sợ không hề sai.
Mỗi một lần tái phát của Kỳ Bạc Ngôn, nguyên nhân đều là từ Kỷ Vọng.
Điện thoại Lý Phong lại rung lên, tên người gọi là Kỷ Vọng.
Anh ta muốn cúp máy, nhưng không hiểu sao lại nghĩ đến hành vi một mực ôm chặt điện thoại sau khi tiêm thuốc an thần của Kỳ Bạc Ngôn, không khỏi thở dài, sau khi ra hiệu với bác sĩ liền đi ra ngoài nghe điện thoại.
Lý Phong cố gắng khiến thanh âm của mình trở nên bình thường, lại nghe thấy giọng nói khàn trầm mệt mỏi của Kỷ Vọng: "Bây giờ tôi đang ở viện an dưỡng, bọn họ không cho tôi vào."
"Sao cậu lại?" Lý Phong thậm chí hoài nghi bản thân nghe nhầm.
Kỷ Vọng: "Tôi đã mở định vị điện thoại của Kỳ Bạc Ngôn, có thể tra được em ấy đang ở đâu. Anh ra đây trước, dẫn tôi vào."
Sau khi cúp điện thoại, Kỷ Vọng đứng trước cửa viện an dưỡng, không quan tâm đến ánh mắt cảnh giác của bảo vệ.
Hốc mắt anh chua xót đến đau đớn, mỗi cái chớp mắt đều mang theo nhức nhối âm ỉ.
Kỷ Vọng mới kết thúc buổi thử vai Trần Bách Hòa, người mắc chứng tâm thần phân liệt, anh đã tìm hiểu qua cái này, cũng không phải cái gì cũng không biết.
Mang theo suốt đời, dễ tái phát, có tính công kích.
Còn có...bệnh trầm cảm.
Giây phút nhìn đến báo cáo phân tích thuốc kia, Kỷ Vọng rốt cuộc không khống chế được nhớ lại từng cái 'tang chứng vật chứng', sao anh có thể dễ dàng tin rằng vết sẹo trên cổ tay Kỳ Bạc Ngôn là do tại nạn xe cộ để lại.
Dạ dày trở nên yếu ớt, vị giác không phân biệt được mặn nhạt, thậm chí còn chết lặng với cảm giác đau đớn.
Rõ ràng có nhiều điều bất thường đến thế, tại sao trước giờ anh vẫn không phát hiện.
Kỳ Bạc Ngôn biến mất mấy năm nay, có phải liên quan đến cái này hay không.
Lúc này Lý Phong cuối cùng cũng xuất hiện, vội vàng chạy đến chỗ anh. Nhìn thấy rõ dáng vẻ kia, Lý Phong thoáng ngạc nhiên, rất nhanh đã rũ mi nói: "Kỳ gia cậu ấy chỉ là đột nhiên bị...đau dạ dày, bác sĩ sẽ chữa trị cho cậu ấy, anh không cần lo lắng."
"Tôi muốn gặp em ấy." Kỷ Vọng nói thẳng.
Lý Phong lộ ra một nụ cười gượng: "Thầy Kỷ, cậu đừng làm khó tôi, tình huống bây giờ rất đặc biệt..."
"Tôi nói, tôi muốn gặp em ấy." Kỷ Vọng từng bước bức ép: "Lý Phong, tôi không muốn đánh anh."
Tin tức tố Alpha gần như mất khống chế mà tản ra, sắc mặt Lý Phong xanh mét: "Thầy Kỷ, cậu bình tĩnh một chút."
Sự bất hợp tác của Lý Phong khiến trực giác Kỷ Vọng có cảm giác không đúng: "Rốt cuộc bây giờ em ấy đang ở đâu?!"
Lý Phong cắn răng không nói, đây là cho dù Kỷ Vọng muốn động thủ, anh ta cũng không có ý định mở miệng.
"Lý Phong, tôi biết Kỳ Bạc Ngôn đang uống thuốc gì." Giọng Kỷ Vọng run run: "Cho nên...đừng giấu tôi, rốt cuộc bây giờ em ấy phải chữa bệnh gì."
Lý Phong hết sức ngạc nhiên, thậm chí anh ta không biết có phải Kỷ Vọng đang lừa anh ta, để anh ta nói ra sự thật hay không.
Kỷ Vọng có thể tìm đến tận đây, cũng đã đủ khiến người ta giật mình, càng đừng nói đến thuốc.
Rất nhanh Lý Phong lập tức biết được, Kỷ Vọng không nói dối, cơ hội ra tay hẳn là trong lần thu dọn vali.
Ánh mắt Lý Phong phức tạp nhìn Kỷ Vọng: "Cậu đi theo tôi."
Kỳ Bạc Ngôn cách Kỷ Vọng không xa, hắn đang ở trong tòa nhà bên cạnh.
Phòng bệnh trắng như tuyết, cửa quan sát trong suốt, có thể nhìn thấy hết thảy tình cảnh bên trong, thậm chí còn có thể thấy rõ sự trói buộc ma sát khiến cổ tay hằn đỏ.
Mái tóc dài ướt đẫm mồ hôi của Alpha xõa xuống bên má, che khuất khuôn mặt.
Kỳ Bạc Ngôn xinh đẹp, mạnh mẽ lại kiêu ngạo, giờ đây lại chật vật suy yếu bị người ta trói trên giường không thể động đậy.
Kỷ Vọng muốn mở cửa, anh cảm thấy được trong quá trình có rất nhiều người cản anh, đều bị anh đẩy ra, thẳng đến lúc cuối cùng cậu cũng đến được trước giường bệnh, bàn tay anh run rẩy, lực đạo mềm nhẹ vén tóc của Kỳ Bạc Ngôn.
Lông mi Kỳ Bạc Ngôn rũ xuống, đôi mắt hé mở, ngay cả tiếng hít thở cũng nhẹ bẫng như vậy.
Đôi mắt không có tiêu cự của hắn dõi theo bàn tay trên má cùng với hơi thở quen thuộc, chậm chạp rơi xuống khuôn mặt Kỷ Vọng.
Sau đó Kỳ Bạc Ngôn nhắm mắt lại, giống như không muốn nhìn thấy anh.
Nước mắt Kỳ Bạc Ngôn chảy dọc theo sống mũi, từng giọt rơi xuống tay Kỷ Vọng.
Đôi môi Kỳ Bạc Ngôn mấp máy, dường như muốn nói chuyện với anh.
Kỷ Vọng gần như phải dán sát vào bên môi Kỳ Bạc Ngôn, mới có thể nghe thấy Kỳ Bạc Ngôn dùng âm lượng yếu ớt cầu xin: "Anh ơi, đừng nhìn em..."
"Em xin anh."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT