[Nếu có thể, tôi hy vọng anh có thể luôn ở cạnh hắn]
Kỳ Bạc Ngôn rời đi, Kỷ Vọng nằm trên giường nghỉ ngơi một lát mới đỡ cái lưng đau nhức rã rời xuống giường. Cơ thể dính nhớp khó chịu, Kỳ Bạc Ngôn trước giờ vẫn không thích dùng bao.
Mặc dù Alpha không thể mang thai, nhưng mà lúc tẩy rửa thì vô cùng phiền phức.
Có điều anh có thể hiểu được tại sao Kỳ Bạc Ngôn lại thích để trần mà làm, đại khái bởi vì dục vọng chiếm hữu của Alpha, luôn muốn để lại chút gì đó trên cơ thể người mình yêu.
Giống như đánh dấu, lại tựa như dịch thể.
Sau khi tắm xong, Kỷ Vọng mở vali Kỳ Bạc Ngôn để lại ra, quần áo hằng ngày, khăn tắm, mỹ phẩm chăm sóc da, còn có một con gấu bông.
Gấu nhỏ màu xám bashing, nhìn qua đã khá cũ, còn có chút quen mắt.
Kỷ Vọng nhìn chằm chằm con gấu nhỏ kia nửa ngày, cuối cùng nhớ ra, nhịn không được cười rộ lên.
Đó là buổi hẹn hò đầu tiên của bọn họ, hai thanh niên đến khu trò chơi ở trung tâm thương mại, Kỷ Vọng tiêu hết số tiền xu trên người mình mới gắp được.
Kỳ Bạc Ngôn chê nó xấu, dùng hai ngón tay cầm lấy, miễn cưỡng nói một câu trái lương tâm với Kỷ Vọng rằng hắn thích nó.
Kỷ Vọng chụp lấy con gấu nhỏ, nói không thích thì bỏ đi,ạnh cầm về, vừa lúc định đưa cho người khác.
Anh thật sự nghĩ như vậy chứ không phải vì tức giận mới nói thế.
Kỳ Bạc Ngôn nghe thấy anh muốn đưa cho người khác, không hài lòng mà đoạt lại gấu nhỏ, nói: "Của tôi chính là của tôi, cho dù không thích, chê nó xấu thì cũng là của tôi, không đến lượt người khác chạm vào."
Khi đó dục vọng độc chiếm của Kỳ Bạc Ngôn đã lộ ra, Kỷ Vọng nghĩ nghĩ, tại sao lại thật sự cho rằng Kỳ Bạc Ngôn là Omega, rõ ràng tính cách người kia cùng với thân thể thon dài, đã mơ hồ lộ ra sức mạnh áp chế, gần như muốn vượt qua một alpha thực thụ là anh.
Trên người gấu nhỏ có mùi bột giặt thơm ngát, tay chân có nhiều chỗ nhăn nhúm, cái yếm cũng bị đứt rồi, Kỷ Vọng có thể tưởng tượng được Kỳ Bạc Ngôn giặt con gấu này thế nào, hẳn là ném thẳng vào máy giặt, giặt xong thì cuộn lại dùng kẹp treo lên phơi nắng.
Gấu nhỏ đáng thương.
Thu dọn đồ đạc của Kỳ Bạc Ngôn xong, căn phòng này thoạt nhìn toát ra hơi thở của hai người hơn trước, Kỷ Vọng rất hài lòng.
Qua mấy ngày, Kỷ Vọng gọi điện cho Tống Cách, hỏi cậu ta đại khái số thuốc kia khi nào thì có kết quả.
Tống Cách nhận điện thoại của anh, nói cảm thấy thật có lỗi, giải thích rằng gần đây có một hội nghị học thuật quốc tế, mà học trưởng đột nhiên phát bệnh nhập viện, cậu ta bị giáo sư kéo đến thay thế, thuốc kia vẫn còn để ở ký túc xá của cậu ta, tạm thời không thể nhờ xem được.
Chờ sau khi cậu ta về nước, sẽ lập tức liên hệ với người ở viện nghiên cứu kia.
Tống Cách: "Xin lỗi nha, nếu không cậu nói Nhậm Nhiên giúp cậu, tôi nhớ rõ nhà hắn có cách thức làm được việc này, nói không chừng sẽ đưa cậu kết quả sớm hơn."
Kỷ Vọng không còn cách nào khác nói: "Cậu ấy có chìa khóa ký tức xá của cậu không, thuốc còn để trong ký túc xá của cậu."
"Bỏ đi, chờ cậu về rồi nói sau." Kỷ Vọng đưa ra quyết định.
Kỳ thật Kỷ Vọng cũng hơi lo sợ về kết quả của thuốc. Anh sợ thuốc kia không phải vitamin hay thuốc dạ dày, mà là thuốc chữa bệnh nan y.
Nếu là thế thì canh phải làm cái gì bây giờ, chỉ mới tưởng tượng Kỳ Bạc Ngôn bị bệnh nặng, đã cảm thấy tay chân mất hết sức lực, nhịp tim đập loạn xạ, nếu như mất đi Kỳ Bạc Ngôn anh sẽ không chịu nổi.
Có điều mặc dù Kỳ Bạc Ngôn gầy hơn trước kia, nhưng không giống dáng vẻ của bệnh trạng, không cần phải tự mình dọa mình.
Nhưng vì sao lại bị mất vị giác, nếu không mất, vậy tại sao có thể ăn cái sandwich mặn khủng khiếp kia mà mặt vẫn không đổi sắc.
Chẳng lẽ đúng như Tiểu Húc nói, chỉ vì là do anh làm, không muốn anh thất vọng cho nên mới làm ra dáng vẻ như không có mặn?
Có thể chịu được đến như vậy, Kỳ Bạc Ngôn có thể cân nhắc một chút chuyển sang con đường diễn viên.
Thời gian ghi hình của 《 Ở trên đường 》 còn hai ngày, Kỳ Bạc Ngôn đã hoàn thành xong lịch trình, đến nhà anh.
Vừa đến đã leo thẳng lên giường Kỷ Vọng, ngủ đến quên trời quên đất, dáng vẻ cạn kiệt sức lực, mắt thì xanh đen như gấu trúc.
Lý Phong nói nhỏ với anh, Kỳ Bạc Ngôn chạy lịch trình rất dày đặc, muốn hoàn thành công việc trước thời hạn.
Kỷ Vọng không đồng ý cau mày: "Tại sao lại vội như vậy? Anh không khuyên em ấy sao?"
Lý Phong cười khổ nói: "Khuyên cũng bằng thừa."
"Hợp đồng cũng sắp hết hạn rồi, nhưng Kỳ gia không hài lòng, còn muốn kết thúc sớm hơn một chút." Lý Phong nói.
Kỷ Vọng không biết tại sao Kỳ Bạc Ngôn lại gấp gáp như vậy, dựa theo lời của Lý Phong, thời hạn hợp đồng ký với công ty yêu cầu gia hạn thời gian là cuối năm, bây giờ mới là tháng 9, còn đến 3 tháng nữa.
Nhìn thế nào cũng đủ rồi, sao lại nóng lòng muốn hoàn thành.
Kỷ Vọng hỏi: "Những người khác trong công ty đâu? Cũng không thể thật sự chỉ dựa vào mỗi em ấy kiếm tiền chứ."
Lý Phong do dự một lát, có điều người trước mặt là Kỷ Vọng, có một số việc vẫn có thể tiết lộ: "Bên ngoài là công ty đã ký hợp đồng với Kỳ gia, dùng cậu ấy làm điều kiện để đánh cược, nhưng trên thực tế, boss thực sự của công ty là Kỳ gia. Thế nên dù thế nào đi nữa, vụ cá cược này, Kỳ gia nhất định phải hoàn thành."
Kỷ Vọng đột nhiên hiểu ra, trong giới có rất nhiều trường hợp đem bản thân ra cá cược với nhau để huy động đầu tư.
Thậm chí nói, bây giờ rất nhiều minh tinh nổi tiếng, một khi có điều kiện, cũng sẽ nghĩ đủ mọi cách để đi củng cố tài nguyên của mình.
Dù sao ai cũng không dám cam đoan chính mình có thể hot cả đời, chỉ có thể dựa vào việc là nghệ sĩ để kiếm tiền.
Đánh cược là một phương thức mạo hiểm để tăng sự giàu có. Nếu không thành công, vậy phải gánh một khoản nợ khổng lồ, tính rủi ro cực kỳ cao, trong quá trình đánh cược cũng có thể dễ dàng ảnh hưởng đến danh tiếng.
Kỳ Bạc Ngôn có thể thành lập công ty, thu về mấy ngàn vạn tiền vốn, sau khi anh biết Kỳ Bạc Ngôn là con của Kỳ gia, chuyện này cũng không làm Kỷ Vọng quá mức ngạc nhiên.
Chẳng qua có chuyện Kỷ Vọng vẫn không rõ, anh nhìn về phía Lý Phong: "Anh biết tại sao em ấy lại chọn làm nghệ sĩ không?"
Nếu có thể mở được công ty, cần gì phải tự mình đi làm nghệ sĩ.
Nói thật ra, Kỷ Vọng không nghĩ rằng một gia tộc giống như Kỳ gia, sẽ bằng lòng để người thừa kế làm minh tinh.
Anh chỉ thuận miệng hỏi một câu, không nghĩ đến Lý Phong lại nhìn chằm chằm vào cậu: "Bởi vì thầy Kỷ là diễn viên."
Kỷ Vọng sửng sốt, cậu tiêu hóa lời Lý Phong, nửa ngày mới gian nan hỏi: "Bởi vì tôi?"
Lý Phong cụp mắt, do dự nửa ngày, anh ta rất ít khi nói những lời này, trong giọng nói còn mang theo vài phần khó xử, nhưng vẫn kiên trì nói: "Nếu có thể, tôi hy vọng anh có thể luôn ở bên cạnh cậu ấy."
Lý Phong nói câu này vô cùng trịnh trọng, gần như là đang thỉnh cầu.
Kỷ Vọng nhìn Lý Phong đầy phức tạp: "Anh..."
Lý Phong nâng mắt lên, chú ý đến vẻ mặt của Kỷ Vọng, buồn cười nói: "Tôi không có tình cảm gì khác với Kỳ gia, thầy Kỷ yên tâm."
Kỷ Vọng xấu hổ nhìn sang chỗ khác, anh đột nhiên không khống chế được mà suy nghĩ lan man.
Lý Phong nghiêm túc nói: "Kỳ gia là ân nhân của tôi, tôi hy vọng cậu ấy có thể sống thật tốt."
Kỷ Vọng hiếu kỳ hỏi: "Có chuyện gì xảy ra sao?"
Lý Phong lại giống như không muốn nói nhiều, Kỷ Vọng cũng không ép anh ta.
Kỳ Bạc Ngôn ở trong phòng ngủ đến mê mệt, không biết hai người bên ngoài vì hắn mà đè nặng tâm sự.
9 giờ tối, cuối cùng Kỳ Bạc Ngôn cũng tỉnh, vừa dậy đã bắt đầu kêu đói, muốn ăn mỳ Kỷ Vọng làm. Lần này Kỷ Vọng không có bỏ quá nhiều muối, thấy Kỳ Bạc Ngôn ăn ngon miệng, nhịn không được hỏi: "Mỳ này ăn ngon hay là cái sandwich lần trước ăn ngon?"
Kỷ Vọng do dự nửa ngày, vẫn không hỏi, Kỳ Bạc Ngôn lại phát giác được gì, bổ sung một câu: "Sandwich lần trước, anh à, quả nhiên là anh cố tình làm thành như vậy."
Kỷ Vọng haha hai tiếng: "Lần trước là do tôi phát huy thất thường, về sau sẽ không như vậy nữa."
Kỳ Bạc Ngôn uống một ngụm canh: "Vậy sao, em còn tưởng em ở trên giường hơi quá đáng, cho nên anh trả thù em."
Kỷ Vọng không biết nên trả lời thế nào, có điều trong lòng rốt cuộc cũng yên tâm.
Hóa ra Kỳ Bạc Ngôn không phải nếm không ra vị, chỉ là giả vờ ăn ngon, điều này khiến Kỷ Vọng mang ý định thăm dò có chút áy náy.
Sau khi ăn xong, Kỳ Bạc Ngôn ngủ một giấc đã đời tinh thần rất tốt, thậm chí có chút hưng phấn: "Anh ơi, em đưa anh đến một nơi."
Hắn với lấy cái chìa khóa, bắt đầu hóa trang, đeo râu giả với mắt kính, làm Kỷ Vọng nhìn qua đã mắc cười.
Kỳ Bạc Ngôn nâng gọng kính: "Ai bảo em đeo khẩu trang rồi mà vẫn có người liếc mắt một cái đã nhận ra, không 'biến hình' thành thế này thì không được."
Phối hợp 'biến hình' với Kỳ Bạc Ngôn, hai người ngồi lên xe của Kỳ Bạc Ngôn, một chiếc xe hơi trần thấp. Sau một giờ lái xe, đã lái vào một tiểu khu xa hoa.
Kỷ Vọng biết nơi này, giá cả rất cao, người sống ở đây đều là những người giàu có.
"Nơi này cũng là bất động sản của em?" Kỷ Vọng hỏi.
Kỳ Bạc Ngôn vịn tay lái: "Là nơi hồi nhỏ em sống."
Nhắc tới chuyện này, Kỷ Vọng nhịn không được ngồi thẳng lên: "Muộn vậy rồi đến đây có sao không?" Kỳ Bạc Ngôn chưa từng kể về mẹ hắn, Kỷ Vọng cũng không rõ tình huống của mẹ Kỳ Bạc Ngôn.
Chẳng qua trên mạng có viết Kỳ Hướng Nam tự sát với một người phụ nữ, là mẹ của Kỳ Bạc Ngôn sao?
Cậu thử hỏi: "Tôi có cần mua chút quà tới không?"
Kỳ Bạc Ngôn chạy vào bãi đỗ xe: "Mẹ em mất nhiều năm rồi, anh không cần chuẩn bị."
Kỷ Vọng không nói gì.
Từ bãi đỗ xe đi vào trong biệt thự, mở đèn lên, trong phòng không hề có bụi bặm, nhìn qua hẳn là có người định kỳ đến dọn dẹp.
Trang trí đơn giản, gam màu lạnh như băng. Đầu ngón tay Kỳ Bạc Ngôn lướt qua mặt tường: "Trước kia phòng này rất hoa lệ, em không thích, sau khi mẹ em chết, em phá huỷ toàn bộ, sửa lại lần nữa."
Hắn quay đầu hỏi Kỷ Vọng: "Anh thích không?"
Kỷ Vọng chỉ có thể gật đầu.
Kỳ Bạc Ngôn cười, hắn cầm lấy tay Kỷ Vọng, đi lên tầng 1.
Kỷ Vọng vốn nghĩ có thể nhìn thấy môi trường lớn lên của Kỳ Bạc Ngôn. Không ngờ đến đã được sửa chữa qua, bây giờ đã không còn lại chút dấu vết nào của năm đó.
Căn nhà này mơ hồ có chút quái dị, Kỷ Vọng lại không nói ra được quái dị ở chỗ nào.
Chờ anh đi vài vòng, cuối cùng mới phát hiện chỗ nào kỳ quái: "Nơi này...tại sao lại không có cửa sổ?"
Kỳ Bạc Ngôn ngồi trên sô pha, dùng điều khiển mở toàn bộ đèn trong nhà lên.
Không có nhiều nội thất làm cho căn nhà có hơi quạnh quẽ, cho dù đèn có sáng lên, cũng không thể cảm nhận được hơi thở ấm áp.
Kỳ Bạc Ngôn: "Có cửa sổ, cần điều khiển mới mở được."
Quả nhiên, chờ Kỳ Bạc Ngôn nhấn vào một cái nút, cửa sổ đồng bộ với màu tường chậm rãi mở ra, rồi nhấn đóng lại, lại chậm lãi thu về.
Nếu không có điều khiển, sẽ không có cách nào dựa vào sức người để mở ra được.
Lần đầu tiên Kỷ Vọng thấy loại thiết kế này, anh cau mày nói: "Tốt hơn hết là thay một cái có thể tự tay mở ra đi."
Kỳ Bạc Ngôn nói: "Em thích cái này."
Kỷ Vọng không nói gì thêm, cửa sổ thủy tinh trong suốt mặc dù tốt, nhưng từ bên ngoài cũng rất dễ nhìn vào, gặp đám chó săn cố ý muốn săn ảnh, loại cửa sổ này không có chức năng bảo vệ sự riêng tư.
Loại cửa sổ này thì cũng tốt, sẽ không bị chụp lén.
Kỳ Bạc Ngôn từ trên ghế salon đứng lên, cười cười kéo tay anh: "Đi lên tầng hai, nơi đó có một phòng em cố ý chuẩn bị cho anh, anh sẽ thích."
Kỷ Vọng đi theo Kỳ Bạc Ngôn, phát hiện căn phòng mà Kỳ Bạc Ngôn nói rằng anh sẽ thích, là cách bố trí của ngôi nhà 6 năm trước của Kỷ Vọng.
Thoạt nhìn, Kỷ Vọng còn nghĩ rằng anh đã trở lại căn phòng nhỏ của mình.
Kỳ Bạc Ngôn mong đợi nhìn anh, giống như chờ một câu khích lệ từ anh.
Kỷ Vọng xoa xoa đầu đối phương: "Em bố trí giống nhau, có cái gì mà kinh hỉ, tốt xấu gì cũng phải đổi kiểu dáng cho tôi chứ."
Kỳ Bạc Ngôn rầu rĩ nói: "Anh không vui sao? Em còn nghĩ anh sẽ thích."
Kỷ Vọng tùy ý đi vào ngồi xuống. Phòng này không có cái cửa sổ nào, kín không một khe hở, kỳ thật Kỷ Vọng không phải không thích.
Sau đấy lại đi nghía mấy căn phòng khác, còn có một phòng âm nhạc, trong phòng có đầy đủ các loại nhạc cụ.
Kỷ Vọng hỏi: "Bình thường em đều ở đây luyện tập sao?"
Kỳ Bạc Ngôn cầm lấy một cây đàn ghi-ta lên, chơi một bản nhạc rồi mới nói: "Đúng vậy, nhà này cách âm tốt lắm, sẽ không bị ai nghe thấy."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT