*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

[Đại phu nhân à, tiểu nhân cần mượn chân của ngài một chút, chỉ dùng một lúc là được rồi.]

Kỷ Vọng với cái mông cong được chuyên gia trang điểm dẫn đi tạo hình, dáng người anh cao ráo, khuôn mặt lại điển trai, ngay cả chuyên gia trang điểm cũng không biết phải bắt đầu từ chỗ nào.

Chờ mặc xong sườn xám lên người, Kỷ Vọng vén tấm màn phòng thay đồ đi ra, lúc này chuyên gia trang điểm rõ ràng khẽ thở ra một hơi.

Sườn xám Kỷ Vọng mặc là size lớn nhất, là một bộ sườn xám màu đen bó sát người, bởi vì lúc đấy đại phu nhân vẫn chưa đứng tuổi.

Mất đi trụ cột là Từ đại thiếu gia, người có thể ra mặt giữ thể diện cho Từ gia vậy mà chỉ có thể là một góa phụ như Từ đại phu nhân.

Cũng bởi vì như thế, Vương Tam gia mới dám trắng trợn khinh nhục Từ gia như vậy.

Chuyên gia trang điểm nhịn không được mà dán hai mắt mình lên trên ngực Kỷ Vọng, thật sự không thể trách cô nhìn linh tinh được, bởi vì phần khoá kéo của sườn xám bị siết chặt bởi cơ ngực của Kỷ Vọng, dưới eo kết hợp với bờ mông tạo nên đường cong hoàn hảo, so với cơ ngực và mông càng làm lộ ra vòng eo thon gầy.

Không được hoàn mỹ chính là đường nét cơ bắp trên cách tay quá rõ ràng, cho nên chuyên gia trang điểm khoác thêm cho anh một kiện áo choàng lông đen.

Sau khi trang điểm tỉ mỉ, môi đỏ căng mọng, lông mi đen dày, mái tóc giả thích hợp che đi đường nét, hiệu quả cuối cùng quả thật làm người ta kinh diễm, chỉ là khí chất không hề giống một quả phụ.

Có điều đại phu nhân Từ dám rút con dao nhỏ dưới đùi ra, trực tiếp chặt đứt ngón tay của một người đàn ông, đại phu nhân Từ gia càng không giống quả phụ cho lắm.

Chuyên gia trang điểm cũng đem giày cao gót đến, nhưng Kỷ Vọng không có mang vào ngay, anh thật sự đi không quen.

Phần eo và hông của bộ váy này bó quá chặt, khiến Kỷ Vọng ngay cả bước chân cũng không dám bước quá lớn, chỉ sợ không cẩn thận sẽ xé toạc bộ sườn xám.

Như vậy còn chưa có xong, đến cuối cùng chuyên gia trang điểm lấy ra một đôi tất da, Kỷ Vọng hơi lúng túng. Có điều anh là diễn viên thực lực, đối với trang phục xưa nay cũng không có quá nhiều ý kiến.

Anh cầm lấy đôi tất da mỏng dính kia, cửa phòng hóa trang bị người đến gõ cửa mở ra.

Kỳ Bạc Ngôn mặc một chiếc áo choàng dài sẫm màu đứng ở bên ngoài, trên mặt đeo kính, kinh ngạc trong mắt cơ hồ là tràn ra khỏi gọng kính, vọt đến trước mặt Kỷ Vọng.

Chuyện này làm Kỷ Vọng cảm thấy vô cùng không được tự nhiên, nhịn không được nhìn vào trong gương vài lần.

Anh cảm thấy mình như vậy rất kỳ quái, có điều thoạt nhìn, Kỳ Bạc Ngôn dường như như lại rất thích thú?

Chuyên gia trang điểm đưa chiếc đai đeo tất* đề phòng tất bị tuột xuống cho Kỷ Vọng: "Thầy Kỷ, cái này anh tự mặc vào đi, còn có đạo cụ dao nhỏ ngay bên cạnh, lát nữa anh nhớ cắm ở chỗ này."

*Đai đeo tất(đây là hình ảnh tế nhị nhất em có thể tìm)



Chuyên gia trang điểm vô cùng chuyên nghiệp chỉ Kỷ Vọng nơi có thể cắm dao trên đai đeo tất màu đen, cuối cùng chuyên gia trang điểm rời khỏi, đi hóa trang cho Trương Mộ Tiên.

Chương trình này ngoại trừ Kỳ Bạc Ngôn có đoàn đội riêng của mình, những người còn lại đều dùng chuyên gia trang điểm của nhóm e-kip.

Chuyên gia trang điểm vừa đi, Kỳ Bạc Ngôn liền đem ánh mắt dừng trên người Tiểu Húc đang đứng bên cạnh cầm điện thoại chụp liên tiếp ba tấm: "Cậu ra ngoài."

Tiểu Húc còn đang xem ảnh trên điện thoại, nghe thế ngẩng đầu lên: "Tại sao chứ?"

Kỳ Bạc Ngôn không muốn nhiều lời vô nghĩa với cậu ta: "Lý Phong!"

Tiểu Húc liếc nhìn Kỷ Vọng, thấy Kỷ Vọng khẽ gật đầu, không tình nguyện nói: "Biết rồi, tôi đi ra ngoài, anh gọi Lý Phong làm gì."

Lý Phong cũng không làm gì cậu ta, chỉ xuất hiện bên cạnh Kỳ Bạc Ngôn, bộ dạng chỉ cần Kỳ Bạc Ngôn ra lệnh, anh ta nhất định sẽ đi lên kéo Tiểu Húc rời đi, mà dáng vẻ gần như còn nóng lòng muốn thử.

Lúc Tiểu Húc đi ngang qua Lý Phong trừng mắt nhìn anh ta, Lý Phong cười cười, chờ Kỳ Bạc Ngôn vào trong phòng hóa trang, lúc này mới giúp bọn họ đóng cửa lại.

Kỷ Vọng ngồi trên ghế trang điểm, mở bao tất da ra, lại bắt đầu nghiên cứu phải mang tất da này lên như thế nào.

Ánh mắt của Kỳ Bạc Ngôn sáng lên, hắn nói: "Anh ơi, anh biết mặc không? Em biết này."

Kỷ Vọng liếc nhìn hắn, giọng điệu nhàn nhạt hỏi: "Sao em biết?"

Học được từ người phụ nữ nào.

Kỳ Bạc Ngôn giống như ý thức được nguy cơ trong lời nói của Kỷ Vọng, nhanh chóng chứng minh bản thân trong sạch: "Trước kia có một MV, em mặc cái này rồi."

Kỷ Vọng hiếu kỳ nói: "MV nào?" Có điều rất nhanh anh liền cảm thấy câu hỏi của mình quá ấu trĩ, lúc Kỳ Bạc Ngôn mới ra mắt, hắn đã được định hướng sẵn hình ảnh, mỗi một MV đều lẳng lơ, loại tạo hình nữ tính này sớm đã bị hắn chơi đến chán rồi.

Kỳ Bạc Ngôn không đáp, ngược lại nhận lấy đai đeo tất trong tay Kỷ Vọng: "Mặc cái này vào trước rồi mới mang tất, cái này sẽ mặc ở bên ngoài quần lót."

Vừa nói xong, hai mắt Kỳ Bạc Ngôn tràn đầy chờ mong nhìn xuống váy của Kỷ Vọng.

Kỷ Vọng cũng không mấy ngượng ngùng, trực tiếp cầm lấy vạt áo sườn xám kéo lên, khung cảnh tuyệt mỹ mà Kỳ Bạc Ngôn hy vọng cũng không có tồn tại, thứ hiện ra trước mắt hắn là một chiếc quần tứ giác sọc, che kín như bưng, cái gì cũng nhìn không ra.

Kỳ Bạc Ngôn không đồng ý nói: "Lát nữa phải rút dao từ bên đùi ra, quần tứ giác này sẽ lọt vào ống kính á."

Kỷ Vọng hỏi lại: "Em càng hy vọng tôi lộ nhiều một chút trước ống kính?"

Câu nói này liền đập tan si tâm vọng tưởng của Kỳ Bạc Ngôn, hắn nhìn lại cái quần tứ giác kia của Kỷ Vọng, nhìn thế nào cũng thấy không ổn: "Còn cái nào có thể dài hơn một chút hay không?"

"Nhanh đeo vào cho tôi." Kỷ Vọng thúc giục.

Anh sợ Kỳ Bạc Ngôn ở trong này kỳ kèo quá lâu với anh, để người khác tìm đến sẽ ảnh hưởng không tốt.

Kỳ Bạc Ngôn bĩu môi: "Anh à, anh không thể ôn nhu với em một chút sao?"

Nói xong hắn cúi người, đeo đai tất lên cho Kỷ Vọng, nhờ cái quần tứ giác kia, cảnh tượng đáng ra sẽ rất dụ hoặc, bị phá hủy không còn một mảnh.

Kỷ Vọng tháo tất da ra, ngồi trên ghế trang điểm chuẩn bị mang vào. Tất da trong tay lại bị Kỳ Bạc Ngôn lấy đi, Kỳ Bạc Ngôn tự nhiên ngồi xổm xuống, cầm chân Kỷ Vọng đặt lên đầu gối mình.

Bởi vì hành động của hắn quá tự nhiên, nên trong lúc nhất thời Kỷ Vọng quên mất phải từ chối hắn.

Tất da được mang từ ngón chân lướt lên mắt cá chân, kéo căng đến đùi, siết nhẹ phần thịt ở bắp chân, đem toàn bộ phần chân cậu như bọc trong màng khói mờ.

Cách một lớp tất da, lòng bàn tay Kỳ Bạc Ngôn từ đầu đến cuối đều dán chặt trên đùi Kỷ Vọng, thuận theo thói quen, một đường hướng lên trên.

Trên bắp đùi Kỷ Vọng mơ hồ có thể thấy từng vệt dấu tay, là Kỳ Bạc Ngôn đêm qua lưu lại.

Kẹp tất trên đai đeo rũ xuống, kẹp lấy mép tất chân, Kỳ Bạc Ngôn đem ngón tay trỏ chen vào bên trong chỗ tất đang siết lại, ở chỗ rìa miết nhẹ một chút lại vuốt thẳng ra.

Đầu ngón tay lướt qua bắp đùi, để lại một chút ngứa ngáy, ngón chân Kỷ Vọng duỗi thẳng trong tất nhịn không được mà cuộn lại, chỉ cảm thấy toàn bộ quá trình này dài đằng đẵng.

Xỏ xong bên đùi phải, Kỷ Vọng nắm lấy chiếc tất bên trái trong tay mình, muốn tự mình đeo vào.

Kỳ Bạc Ngôn chỉ nói: "Nếu xé rách thì phải làm sao? Tất này còn mỏng manh yếu ớt hơn tưởng tượng của anh đó."

Kỷ Vọng dừng động tác, trơ mắt nhìn Kỳ Bạc Ngôn rút tất ra khỏi tay mình, mang vào giúp anh.

Kỳ Bạc Ngôn cẩn thận đánh giá đôi chân dài được mang tất da trước mặt này, cảm thấy thực sự hợp với Kỷ Vọng.

Hắn ngẩng đầu hỏi Kỷ Vọng: "Bây giờ phải mang giày cao gót luôn sao?"

Kỷ Vọng nói: "Không cần, lát nữa ghi hình mới mang."

Kỳ Bạc Ngôn cười nói: "Vừa khéo."

Hắn lấy một chiếc đồng hồ bỏ túi từ trong áo choàng ra, xem giờ, sau đó vén áo lên, trầm giọng nói: "Đại phu nhân à, tiểu nhân cần mượn chân của ngài một chút, chỉ dùng một lúc là được rồi."

Nói xong, chân của Kỷ Vọng đã bị tóm lấy, thẳng tay ấn lòng bàn chân của anh vào vị trí nóng bỏng vô sỉ kia.

Kỳ Bạc Ngôn như là sợ anh xấu hổ, dùng vạt áo che đi chân Kỷ Vọng, giấu ở 'nơi không thể thấy ánh mặt trời', hắn cười khẽ: "Đại phu nhân yên tâm, sẽ không cọ rách tất của ngài."

Lý Phong và Tiểu Húc đứng ngoài cửa canh giữ hai bên, tựa như hai vị thần giữ cửa.

Tiểu Húc nhìn đồng hồ, gần như đã qua nửa giờ rồi.

Nửa tiếng rồi cậu ta cũng chưa nói chuyện với Lý Phong.

Nếu là Tiểu Húc trước kia, khẳng định đã sốt ruột lo lắng anh Vọng nhà mình có phải ở bên trong bị khi dễ hay không.

Có điều sau khi biết anh Vọng không phải là phương bị khi dễ, Tiểu Húc yên tâm hơn rất nhiều, dù sao anh Vọng không bị khi dễ là tốt rồi.

Mà Lý Phong...Tiểu Húc trộm liếc nhìn Lý Phong một cái, lại bị hai mắt Lý Phong vừa khéo 'tóm' được.

Cậu ta nhanh chóng thu hồi tầm mắt lại, không muốn nhìn nữa.

Lại 20 phút yên tĩnh nữa trôi qua, điện thoại của Lý Phong va Tiểu Húc đồng thời nhận được tin nhắn của nhóm e-kip, nhắc nhở bọn họ hai vị lão sư có thể đến trường quay rồi.

Tiểu Húc vừa định gõ cửa, đã bị Lý Phong kéo tay lại.

Giống như bị bỏng, Tiểu Húc khẩn cấp rút tay về, dời ánh mắt. Lý Phong giật mình, giải thích: "Kỳ gia nhất định không muốn bị người khác làm phiền, tôi gõ cửa vẫn tốt hơn."

Tiểu Húc cụp mắt: "Nếu hắn lại nổi giận với anh thì sao?"

Ý cười bên khóe môi Lý Phong càng rõ ràng hơn: "Thì không sao."

Khi anh ta gõ cửa để thông báo với hai người bên trong phải đến trường quay rồi, trong phòng liền truyền đến một tiếng động rất lớn, giống như là ghế bị ngã xuống. Chỉ chốc lát, Kỷ Vọng mở cửa đi ra, sắc mặt không được tự nhiên nhìn bọn họ.

Mà Kỳ Bạc Ngôn ở phía sau chậm rãi dùng khăn ướt lau tay, ném vào thùng rác, còn dựng cái ghế bị ngã kia lên.

Kỷ Vọng cũng không quay đầu lại, nói với Tiểu Húc: "Đi thôi."

Lúc đang đi, anh dừng bước chân lại một chút, Tiểu Húc hỏi anh làm sao vậy?

Kỷ Vọng cắn răng nói: "Không có gì, chỉ là tất da có hơi trơn."

Tiểu Húc chưa từng mang tất bao giờ, không biết là cảm giác gì: "Nếu không em đi hỏi chuyên gia trang điểm xem có miếng dán chống trơn không nhé?"

Kỷ Vọng lúng túng nói: "Không cần."

Chỉ là tất da ở dưới lòng bàn chân ướt đẫm, xuyên qua lớp vải mỏng, truyền đến cảm giác tồn tại càng rõ ràng.

Đôi giày cao gót này cũng phải nói với tổ tiết mục mua lại, cho dù bị xem như 'biến thái' cũng hết cách rồi.

Sau khi đi vào trường quay, Kỷ Vọng chăm chú đọc kịch bản, anh tự nhận bản thân không có thiên phú khôi hài gì đó, nên là chỉ có thể cố gắng diễn cho tốt vai đại phu nhân này mà thôi.

Huống chi có ống kính ở đây, Kỳ Bạc Ngôn muốn 'quấy rối' cũng không thể tìm được cơ hội.

Nào biết được, là anh xem nhẹ sắp xếp của nhóm e-kip.

Nhóm bọn họ không những phải diễn Vong Xuyên, mà đồng thời còn phải hoàn thành nhiệm vụ trò chơi mà nhóm e-kip đưa ra.

Lần quay thứ nhất, Kỳ Bạc Ngôn lộ ra vẻ ngả ngớn, nhưng bởi vì dáng dấp hắn quá đỗi đẹp trai, nên bộ dáng ngả ngớn cũng trở thành phong lưu.

Kỳ Bạc Ngôn lấy Cigarette holder* trong tay chạm lên cằm Kỷ Vọng, không nhanh không chậm nói ra lời thoại: "Đêm qua đại phu nhân khóc sao?"

*Cigarette holder



Kỷ Vọng chặn Cigarette holder của Kỳ Bạc Ngôn: "Vương Tam, hôm nay ta tới để hỏi ngươi, hàng hóa của Từ gia chúng ta là do ngươi giữ chân có phải hay không."

Vai diễn của Trương Mộ Tiên là hồ bằng hữu cẩu với Vương Tam gia.

Mà hắn là người thứ nhất phải làm nhiệm vụ, chính là dùng răng cắn lấy bình rượu, rót đầy rượu vào cái chén, rồi tự mình uống, cũng thành công nói ra lời thoại.

Chờ nhiệm vụ của Trương Mộ Tiên kết thúc, Kỳ Bạc Ngôn đã nắm lấy tay của Kỷ Vọng, dưới ánh mắt cảnh cáo của Kỷ Vọng, đã thành công kéo Kỷ Vọng có thân hình cao gần bằng mình vào trong vòng tay hắn.

Lòng bàn tay của hắn dán chặt vào lưng Kỷ Vọng, một đường lướt xuống, cuối cùng dừng ở trên cặp mông của anh, không có bóp, mà chỉ nhẹ nhàng vỗ vỗ, mỉm cười nói ra lời thoại: "Đại phu nhân quả nhiên là quyến rũ, thực khiến Vương mỗ đây, bị câu hồn đoạt phách"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play