Bệnh viện của bác sĩ Trần bề ngoài thoạt nhìn không giống bệnh viện, chủ yếu là để che dấu. Bằng không có tiểu minh tinh chỉ bị bệnh nhẹ, nhưng qua ngòi bút viết lách của đám chó săn thì sẽ biến hóa thành phá thai, khối u, ung thư......
Lý Phong ở trong xe giải thích với Kỷ Vọng, bác sĩ Trần là bác sĩ tư nhân cho rất nhiều minh tinh, giữ miệng, cẩn thận, y thuật cao siêu.
Kỳ Bạc Ngôn đã được uống giảm đau như y muốn, ngả người vào góc xe, ngay cả dây an toàn cũng là Kỷ Vọng thắt cho hắn.
Từ lúc lên xe Kỷ Vọng đã nghiêm mặt không nói lời nào. Lý Phong ấm ức nửa ngày, tuy Kỷ Vọng vẫn xuất phát từ phép lịch sự mà đáp lại vài câu, nhưng bầu không khí cũng không bởi vậy mà tốt lên.
Xe đi nửa giờ, cả đường yên tĩnh. Khi đến bệnh viện, bác sĩ Trần cùng hai y tá đã đứng ngoài cửa chờ, còn chuẩn bị một chiếc xe lăn, để phòng Kỳ Bạc Ngôn đau đến mức không đi được.
Kỳ Bạc Ngôn xuống xe nhìn chiếc xe lăn trên mặt đất, đen mặt nói: "Tôi không ngồi."
Kỷ Vọng lười đôi co với hắn, trực tiếp ra tay, đặt bệnh nhân Kỳ Bạc Ngôn lên xe lăn, lúc này mới nói với bác sĩ Trần đang mang vẻ mặt hoang mang: "Làm phiền ngài rồi, nhanh chóng đưa hắn vào thôi."
Bác sĩ Trần gật đầu, hai y tá liền bước lên đẩy Kỳ Bạc Ngôn vào, Kỷ Vọng theo sau, bác sĩ Trần lễ phép hỏi: "Ngài là?"
Kỷ Vọng thuận miệng đáp: "Bảo tiêu của Kỳ tiên sinh."
Kỳ Bạc Ngôn ngồi trên xe lăn cười lên một tiếng, lại bởi vì bụng co rút lại, cười một nửa lại bị đau liền thu lại ý cười.
Đi vào bên trong bệnh viện, dụng cụ đầy đủ, cũng kiểm tra rất nhiều hạng mục, Kỷ Vọng lúc này mới yên lòng. Chỉ vì sợ đám chó săn, mà ngay cả mạng cũng không cần nữa.
Kiểm tra một loạt, tốn nhiều thời gian, cuối cùng xác định là xuất huyết dạ dày. Đại khái là bởi vì ăn uống không tốt, hơn nữa một đấm kia của Kỷ Vọng vừa lúc đánh trúng dạ dày, ngoại lực khiến dạ dày xuất huyết.
Lý Phong trong lúc này đang gọi cho công ty, sau đó vẻ mặt khó xử mà nói với Kỳ Bạc Ngôn: "Kỳ gia, ngày mai còn phải chụp quảng cáo, ý kiến công ty là chuyển chuyến bay chậm lại 5 tiếng, giữa trưa 11 giờ ngày mai phải đi ra sân bay."
Kỷ Vọng kinh ngạc: "Hắn đã xuất huyết dạ dày như thế? Còn muốn ngồi máy bay?"
Lý Phong thấp giọng nói: "Chuyện này cũng không có cách nào nữa!"
Kỳ Bạc Ngôn đè bả vai Kỷ Vọng lại, nói với Lý Phong: "Đi hỏi bác sĩ Trần, còn có phương pháp khẩn cấp nào không."
Chỉ trong chốc lát bác sĩ Trần đi vào: "Kỳ tiên sinh, tình huống này của cậu vẫn nên ở lại bệnh viện quan sát một chút, nhìn xem xuất huyết có nghiêm trọng không."
Kỳ Bạc Ngôn nói: "Xin lỗi, ngày mai tôi có lịch trình."
Bác sĩ Trần đành phải nói: "Vậy thì chỉ có thể tiêm thuốc, mấy ngày này cậu nên lưu ý sức khỏe một chút, nếu còn đau, hoặc xuất hiện các bệnh khác, lập tức đến bệnh viện kiểm tra."
Kỳ Bạc Ngôn gật đầu, đồng ý với sắp xếp này, bác sĩ Trần liền đi ra gọi hai y tá vào truyền dịch cho Kỳ Bạc Ngôn.
Kỷ Vọng căng cứng người, là anh đánh Kỳ Bạc Ngôn thành thế này, nhưng một Alpha làm sao có thể bị một đấm mà hạ gục được, rốt cuộc cơ thể Kỳ Bạc Ngôn bị làm hỏng thành cái gì rồi.
Rõ ràng không thích uống rượu, tại sao còn muốn uống.
Anh có rất nhiều câu hỏi muốn hỏi, còn chưa kịp mở miệng, ý tá đã đi vào, thành thạo mà đâm mũi tiêm vào tay Kỳ Bạc Ngôn. Chờ y tá rời khỏi đây, Kỷ Vọng mới không đồng ý nói: "Công ty các cậu muốn tiền đến điên rồi đúng không?"
Kỳ Bạc Ngôn dựa vào giường bệnh, sắc mặt vẫn không tốt lên: "Anh à, đừng chọc em cười nữa, em đau dạ dày."
Thanh âm Kỷ Vọng lạnh lùng nói: "Ai chọc cậu, nghệ sĩ đã bị thế này rồi, còn muốn đi lịch trình!"
Kỳ Bạc Ngôn đem cánh tay không có kim tiêm đặt ra sau đầu: "Không còn cách nào, đã ký hợp đồng rồi, chỉ còn một năm, vẫn còn thiếu một trăm triệu."
Kỷ Vọng cạn lời: "Công ty cậu ngoại trừ cậu ra, những người khác không biết kiếm tiền à?!"
Kỳ Bạc Ngôn còn thật thà nói: "Kiếm chứ, có điều chỉ có em là kiếm được nhiều tiền nhất thôi, chính xác mà nói, hẳn là em muốn tiền đến điên rồi."
"Nếu cơ thể không tốt, sao lại muốn uống rượu." Kỷ Vọng không ngừng chất vấn hắn.
Kỳ Bạc Ngôn thở dài, xoay người nằm nghiêng đối mặt với Kỷ Vọng, cho dù tư thế này làm cho hắn cảm thấy dạ dày có chút đau.
Hắn duỗi tay tới trước mặt Kỷ Vọng: "Anh ơi, tay em có hơi lạnh."
Truyền dịch sẽ làm độ ấm cơ thể giảm dần, nhưng cũng không như vậy. Kỷ Vọng biết người này đang nói dối, nhưng vẫn theo bản năng mà nắm tay hắn.
Xúc cảm ấm áp nhẵn nhụi truyền vào nhau, có những vết chai mỏng trên đầu ngón tay do chơi nhạc cụ, đây là lần đầu tiên họ nắm tay nhau kể từ khi gặp lại nhau.
Kỳ Bạc Ngôn nhắm mắt lại, tựa như mệt mỏi, muốn ngủ một giấc. Kỷ Vọng không dám động, cứ như vậy mà ngồi với Kỳ Bạc Ngôn một lúc thì điện thoại anh rung lên.
Lấy điện thoại ra, là Nhậm Nhiên gọi. Nhiều ngày không liên lạc như vậy, hẳn là có tình huống đặc biệt hắn mới gọi cho anh, Kỷ Vọng cũng không biết nên nhận hay không, rất nhanh Kỳ Bạc Ngôn mở mắt ra: "Ai gọi?"
Kỷ Vọng muốn buông tay Kỳ Bạc Ngôn để ra ngoài nghe điện thoại, nhưng lại bị Kỳ Bạc Ngôn kéo lại: "Ở trong này nghe."
Nếu là trước kia, Kỷ Vọng khẳng định sẽ không để ý loại yêu cầu này, nhưng mà hiện tại, một đấm của anh đưa Kỳ Bạc Ngôn vào viện, thật sự không có cách nào từ chối, nên anh ấn nghe.
Vừa nhấn nghe, Kỷ Vọng chỉ alo một tiếng chứ không gọi tên.
Nhậm Nhiên hỏi anh ở đâu, có muốn đến uống rượu không.
Kỷ Vọng liếc nhìn Kỳ Bạc Ngôn một cái, anh nói: "Không đi, tôi không rảnh."
Nhậm Nhiên kỳ quái nói: "Đã muộn thế này rồi còn bận? Tống Cách nói mấy ngày nay anh được nghỉ phép không phải sao?"
Tên phản đồ Tống Cách này, một lòng muốn hai người bọn họ hòa hợp lại với nhau, lại đem lịch trình anh tiết lộ ra ngoài.
Kỷ Vọng tùy tiện tìm một lý do: "Là công việc, lần sau gặp nhau đi."
Đại khái nơi này rất yên tĩnh, điện thoại Kỷ Vọng thu thanh lại rất tốt, Nhậm Nhiên nghe thấy được, cũng hỏi: "Ai đang ở cạnh anh?"
Hai người này, sắc mặt Kỷ Vọng khác thường, Kỳ Bạc Ngôn ngồi dậy, cái tay có kim tiêm kia giả vờ muốn cử động, Kỷ Vọng kinh hoảng cầm tay hắn, quên mất phòng bị, tạo cơ hội cho Kỳ Bạc Ngôn đoạt điện thoại Kỷ Vọng, vừa thấy cái tên trên màn hình điện thoại, Kỳ Bạc Ngôn liền lộ ra nụ cười lạnh: "Em thắc mắc tại sao mà phải nói dối, hóa ra là hắn à."
Kỳ Bạc Ngôn đặt điện thoại lên tai mình: "Anh ấy đang ở bên cạnh tôi, rất bận, không rảnh nói chuyện với cậu."
Kỷ Vọng muốn cướp điện thoại, lại bị Kỳ Bạc Ngôn dùng sức đẩy ra, bởi vì động tác quá lớn, máu chảy ngược vào ống truyền, Kỷ Vọng nháy mắt dừng động tác lại.
Chỉ có thể nhìn Kỳ Bạc Ngôn vẻ mặt kiêu ngạo mà nói: "Âm thanh của tôi cậu cũng không nhận ra được?"
"Nhậm Nhiên, bỏ đi lâu như vậy rồi, cậu thật sự một chút tiến bộ cũng không có."
"Lời cảnh cáo sáu năm trước không đủ giáo huấn cậu sao?"
Nghe đến đấy, Kỷ Vọng không kiềm chế được nói: "Lặp lại lần nữa, trả điện thoại lại cho tôi."
Kỳ Bạc Ngôn thấy Kỷ Vọng tức giận, cuối cùng chậm rãi trả điện thoại lại cho anh.
Kỷ Vọng cầm lấy điện thoại, đã nghe thấy âm thanh giận dữ của Nhậm Nhiên truyền ra: "Anh đừng tưởng có thể uy hiếp tôi! Cái gì tôi cũng không sợ!"
Anh đúng lúc đánh gãy lời Nhậm Nhiên: "Lần sau rồi nói, Nhậm Nhiên, tôi tắt máy trước."
Nhận Nhiên ngẩn người: "Anh ở đâu! Anh ở một chỗ với Kỳ Bạc Ngôn? Rốt cuộc trong đầu anh chứa cái gì! Vừa nãy anh có nghe hắn nói không? Hắn uy hiếp tôi!"
Kỷ Vọng vẫn nói: "Xin lỗi."
Nhậm Nhiên nổi giận đùng đùng tắt điện thoại, Kỷ Vọng lạnh lùng nhìn Kỳ Bạc Ngôn: "6 năm trước giáo huấn cái gì."
Kỳ Bạc Ngôn lần nữa nằm lại lên giường, có chút khó chịu nói: "Anh nói xem!"
Kỷ Vọng siết chặt điện thoại, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên: "Làm sao, cậu còn muốn đánh dấu cậu ấy lần nữa? Kỳ Bạc Ngôn, sao cậu có thể đê tiện như vậy!"
[04092021]
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT