Đau lòng? Còn muốn anh đau lòng đến thế nào, Kỷ Vọng tức đến bật cười, là khoan dung hết lần này đến lần khác còn chưa đủ, hay là muốn anh trở thành trò cười cho thiên hạ, trở thành trò tiêu khiển, lại lần nữa trở thành công cụ để hắn phục thù phát tiết.
Rốt cuộc Kỳ Bạc Ngôn có cảm thấy có lỗi với anh không?
Khả năng là có đi, dù sao năm đó Kỳ Bạc Ngôn cút rồi, nam nhân này cuốn gói một cách gọn gàng sạch sẽ, không chút lưu luyến mà quay đầu nhìn lại.
Khi đó anh có bao nhiêu ngốc nghếch, nếu Kỳ Bạc Ngôn giống như quá khứ vô liêm sỉ mà quấn lấy anh, có lẽ Kỷ Vọng sẽ tha thứ cho hắn, bởi vì yêu vào sẽ khiến con người ta cảm thấy đầu óc mụ mị, chìm đắm vào nó, cam tâm tình nguyện trở thành một tên ngốc.
Kỷ Vọng lạnh lùng nói: "Cậu nhất định phải khiến tôi trở thành như vậy mới chịu nổi sao?"
Tay Kỳ Bạc Ngôn đang sờ loạn trên ngực anh dừng lại, ngữ khí trầm thấp: "mới chịu nổi?"
Hắn rút tay ra khỏi ngực anh, sau khi độ ấm từ lòng bàn tay rời khỏi, ngực Kỷ Vọng có cảm giác hơi lạnh.
"Đúng rồi, sau khi chia tay em, anh toàn tâm toàn ý muốn tìm một Omega, đối với anh mà nói Alpha cùng Alpha quả thật không chịu nổi." Kỳ Bạc Ngôn trào phúng.
Kỷ Vọng lười giải thích, cứ xem như là anh tìm đi, nếu đây có thể là lý do đẩy lùi lòng tự trọng cực kỳ cao của Kỳ Bạc Ngôn, đây chính là một chuyện tốt.
Anh khẽ nhếch khóe miệng, muốn làm ra dáng vẻ cười châm chọc, nhưng lại không thành công: "Tôi không biết vì sao cậu lại đột nhiên hứng thú với tôi."
Kỷ Vọng bình tĩnh nói: "Tôi từ chối, cậu càng được nước lấn tới, hai chúng ta vẫn là nên ngủ một đêm với nhau đi, sau đấy cậu có thể buông tha cho tôi rồi."
Rất nhanh, Kỷ Vọng biết mình đã thành công, lời nói này của anh khiến Kỳ Bạc Ngôn đau đớn, đến nỗi tay hắn hoàn toàn buông thõng xuống như không còn chút sức lực nào.
Kỳ Bạc Ngôn cực cực khổ khổ đến tìm anh lại bị anh nói thành đối tượng để ngủ một đêm, bị anh đánh, bị anh mắng, còn bị anh xem như một con "ngựa đực*."
(*ngựa đực: đề cập đến một số người đàn ông có khả năng phát dục mọi lúc mọi nơi".
Kỳ Bạc Ngôn không còn kiểm soát được chính mình nữa, thậm chí còn bướng bỉnh kéo vai Kỷ Vọng, xoay người anh lại đối diện với hắn: "Anh nghiêm túc sao?"
Kỷ Vọng không trả lời Kỳ Bạc Ngôn nói: "Ngủ một đêm với tôi, sau đó........."
"Xem như chúng ta chưa từng quen biết với nhau." Kỷ Vọng đánh gãy lời của Kỳ Bạc Ngôn, chủ động đề nghị giao dịch.
Anh có thể là điên rồi, đầu óc cũng không còn thanh tỉnh, bị cồn và Kỳ Bạc Ngôn quấy làm cho rối tinh rối mù, cồn chỉ là một phần nhỏ, Kỳ Bạc Ngôn mới là người hại anh như vậy.
Kỳ Bạc Ngôn tựa như một con dao nhỏ đang róc từng mảng thịt một trên cơ thể anh, cuối cùng hắn kết luận: "Anh uống say rồi."
Kỷ Vọng không ngờ Kỳ Bạc Ngôn lại tránh né trọng tâm câu chuyện, anh còn tưởng rằng Kỳ Bạc Ngôn sẽ giận dữ rời đi, hoặc là kéo anh vào WC, 'làm' anh ngay đây.
Tay Kỳ Bạc Ngôn lướt lên má anh, hắn hơi rũ mi xuống, đồng tử phản chiếu ảnh người trước mặt, thoạt nhìn rất nặng tình, khiến người khác gần như tin hắn thật sự thâm tình, quyến luyến đoạn tình cảm này.
Tay hắn lau đi bọt nước trên mặt Kỷ Vọng, dùng ngữ khí ôn hòa nói: "Đừng tức giận, em không làm phiền anh nữa, trở về nghỉ ngơi đi."
Lời nói của hắn, giống như một người bạn trai cực kỳ ga lăng đang dỗ người yêu của mình, mà Kỷ Vọng lại là 'người yêu' vô duyên vô cớ gây sự kia.
Cãi nhau nhau cũng được, đánh nhau càng tốt, đều có thể dễ chịu hơn so với tình huống hiện tại.
Một quyền đấm vào bông, càng làm cho người ta khó chịu hơn.
Hai tay Kỳ Bạc Ngôn đang nâng mặt anh, cúi xuống hôn lên trán anh, bên môi không còn những lời trào phúng nữa: "Em biết anh chưa quên được em."
Lời nói chắc như đinh đóng cột, khiến Kỷ Vọng muốn thốt ra lời gì đó thật tàn nhẫn.
Anh nghĩ Kỳ Bạc Ngôn nên gia nhập vào giới giải trí sớm hơn, không phải là ca sĩ mà làm một diễn viễn, so với anh kỹ năng cùng diễn xuất càng cao siêu hơn.
Kỳ Bạc Ngôn nói: "Anh không thể quên được em, trước lúc anh rời đi em đã nói qua một lần rồi."
Nói xong hắn lại để tay đến trước ngực anh, đầu ngón tay gõ gõ vào vị trí trái tim: "Em sẽ luôn luôn ở đây, mặc kệ sau này anh có tìm ai thì nơi này nhất định cũng chỉ có em, không ai có thể thế chỗ được."
"Anh trước sau cũng sẽ quay lại với em." Giọng ca Kỳ Bạc Ngôn được giới truyền thông ca ngợi là may mắn được ông trời ưu ái, tựa như tùy ý nói mấy lời thâm tình, đã làm người ta động lòng rồi.
Nhưng Kỷ Vọng lại không có bất kỳ cảm xúc vui sướng nào, thậm chí tâm loạn như ma.
Bởi vì lời nói này giống như một lời nguyền, Kỳ Bạc Ngôn nói không sai, năm đó khi anh chia tay với Kỳ Bạc Ngôn, chàng trai đã từng được anh cưng như hoa hứng như trứng, sủng lên tận trời lại đỏ mắt, thề non son sắt mà nói với anh: "Anh sẽ hối hận."
Cho đến bây giờ Kỷ Vọng vẫn nhớ khi ấy mình đã trả lời thế nào, câu trả lời của anh là: "Tôi sẽ không."
Kỳ Bạc Ngôn nói: "Anh không thể quên được em."
"Tôi sẽ sớm quên cậu thôi." Kỷ Vọng nghiêm túc nói, anh còn trẻ như vậy, mà cũng không có ai cả đời không thể quên được một người.
Sau đó anh bỏ lại Kỷ Bạc Ngôn mà rời đi, mà ngày hôm đó là sinh nhật của Kỳ Bạc Ngôn.
Kỳ Bạc Ngôn ở trước mắt đang nâng mặt anh, hôn từ trán anh lướt xuống mí mắt, hôn qua chóp mũi anh, cuối cùng dừng ở trên môi, chậm chạp không động.
Trong vấn đề mê hoặc người khác, sáu năm trước Kỳ Bạc Ngôn đã làm rất tốt, tốt đến nỗi còn khiến anh u mê không lối thoát.
Hắn nói: "Em có thể không anh?" Khi hắn nói, hơi thở của hắn nhè nhẹ phả lên môi Kỷ Vọng.
Ánh mắt Kỳ Bạc Ngôn cũng nhìn chằm chằm môi Kỷ Vọng, tựa như cực kỳ đói khát, muốn đem xương cốt Kỷ Vọng nuốt chửng vào trong bụng.
Ngoài mặt vẫn là trưng cầu ý kiến Kỷ Vọng, nhưng rõ ràng hôm qua còn muốn "đánh dấu" anh.
Đáp án của Kỷ Vọng chắc chắn là.........không thể.
Không ai tắm hai lần trên một dòng sông, anh cũng đã hạ quyết tâm, không giẫm lên vết xe đổ lần nữa. Cho dù anh ngày nhớ đêm mơ, ngay cả khi anh không gặp được ai tốt hơn hắn.
Kỳ thật cách nói không gặp được ai tốt hơn này, có hơi gượng ép.
Sau khi Kỷ Vọng vào giới, những người có tình cảm ngỏ lời với anh rất nhiều.
Dáng vẻ đẹp mắt, tính cách ôn nhu, tình cảm chân thành, mỗi người đều tốt, chỉ là anh không muốn.
Ngay cả bản thân cũng không biết tại sao mình lại không muốn, dường như người đó có tốt đến đâu anh đều cảm thấy không thích hợp. Là anh tự nhốt mình, buột chặt bản thân lại với quá khứ, không cách nào thoát ra được.
Loại cảm giác này, sau khi Kỳ Bạc Ngôn tiến vào giới giải trí, càng thêm rõ ràng, anh nhìn Kỳ Bạc Ngôn từ từ nổi tiếng, lại bất ngờ tỏa sáng, đến cuối cùng thành người đứng trên đỉnh cao không ai có thể chạm tới.
Mà không còn là thiếu niên buổi sáng thức dậy với mái tóc dài rối tung, đối mặt với Kỷ Vọng vì đau thắt lưng mà tức giận cáu gắt, còn làm nũng gọi anh ơi anh à, cũng sẽ lại gần anh đòi một nụ hôn.
Kỷ Vọng của quá khứ sẽ đáp ứng hắn, nhưng Kỷ Vọng ở hiện tại thì không.
Anh quay cằm sang phải né đi, môi Kỳ Bạc Ngôn rơi vào hư vô. Kỷ Vọng tách tay Kỳ Bạc Ngôn ra một chút, kéo ra khoảng cách giữa hai người: "Có chuyện cậu nói sai rồi."
Kỳ Bạc Ngôn dường như ý thức được những gì anh muốn nói, tay trái nắm lấy các đầu ngón tay Kỷ Vọng, giữ chặt nó trong lòng bàn tay mình.
Dường như làm vậy, Kỷ Vọng sẽ không như một chú chim bay đi mất, có gọi bao nhiêu cũng không dừng, hắn giữ không được lại cảm thấy ảo não khổ sở ngay tại chỗ.
Kỷ Vọng: "Tôi sẽ không quay lại với cậu."
Nói xong, anh đẩy Kỳ Bạc Ngôn sang một bên, ra khỏi toilet. Lý Phong không biết đã đứng bên ngoài được bao lâu, trước mặt còn bày tấm bảng "Ở đây đang sửa chữa."
Tiểu Húc chờ ở chỗ cách đó không xa, cũng vừa nhìn thấy anh bên này. Thì ra hai người trợ lý chặt chẽ canh giữ nơi này, không dám cho bất kỳ kẻ nào tiến vào trong.
Sau khi Kỷ Vọng đi ra, Tiểu Húc thấy anh không bị cắn đến chảy máu, quần áo cũng không có lộn xộn vẫn gọn gàng sạch sẽ, không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Hai người đều phớt lờ lời chào hỏi của Lý Phong, Lý Phong cũng chỉ có thể cười khổ đi vào tìm ông nội Kỳ của hắn. Hai tiếng ông nội này để gọi Lý Phong còn cảm thấy không đủ, hắn cảm thấy nên gọi Kỳ Bạc Ngôn là Kỳ tổ tông luôn rồi, chỉ cần Kỳ Bạc Ngôn an an ổn ổn, không ra ngoài gây chuyện thì muốn hắn gọi thế nào cũng được.
Tiểu Húc lén cáo trạng với Kỷ Vọng: "Vốn dĩ em muốn mở cửa, nhưng mà Lý chó săn ngăn em lại."
Kỷ Vọng liếc nhìn cậu: "Không được đặt biệt hiệu linh tinh cho người khác như vậy." Anh giống như giáo huấn con nhỏ, làm Tiểu Húc chỉ biết ủy khuất bẹp miệng.
Tiểu Húc: "Bọn họ đều là cùng một giuộc, ngăn không cho em đi vào, em chỉ sợ anh ở bên trong bị chiếm tiện nghi."
"Tiểu Húc, tôi là một Alpha, nếu tôi không muốn, ai có thể chiếm tiện nghi."
Năm đó, vào ngày sinh nhật của anh, Kỳ Bạc Ngôn lần đầu tiên 'đánh dấu' anh, khiến anh rơi vào tình trạng phát tình giả, chờ anh tỉnh táo lại, Kỳ Bạc Ngôn đã sớm bắn vào bên trong anh.
Sau đó Kỳ Bạc Ngôn lại giở trò, lấy ra cái máy ghi âm kia.
Kỷ Vọng suýt chút nữa nổi điên, Omega mình cực kỳ yêu thích, lại luôn lừa gạt anh về giới tính của mình, thẳng đến hôm nay mới bại lộ, ngoài việc làm Kỷ Vọng cảm thấy tức giận vì bị lừa gạt suốt bấy lâu nay, càng làm cho anh kinh hãi hơn chính là sự điên cuồng của Kỳ Bạc Ngôn.
Ghi âm là muốn làm gì, uy hiếp anh?
Không quá một giây, anh chỉ thấy Kỳ Bạc Ngôn thô bạo rút dải băng từ trong máy ghi âm ra, sau đó lấy dải băng đen mảnh dài quấn quanh cổ tay Kỳ Bạc Ngôn, phản xạ ánh sáng lấp lánh, giống như một món trang sức tự nhiên.
Kỳ Bạc Ngôn kéo dải băng nhỏ dài kia ra, cúi người trói tay Kỷ Vọng vào với mình làm một.
Mồ hôi hắn rơi xuống hầu kết Kỷ Vọng, một giọt nóng bỏng nhưng lại khiến cả người anh run rẩy.
Dải băng yếu ớt kia, Kỷ Vọng có thể dễ dàng tránh thoát, chỉ là anh không làm như vậy, cứ để Kỳ Bạc Ngôn lần thứ hai bắt đầu phóng túng trên người anh.
Anh là Alpha, nếu anh không muốn, không ai có thể trói buộc anh.
Thứ chân chính trói buộc Kỷ Vọng, không phải sau khi bị đánh dấu trở nên yếu dần, càng không phải đoạn băng cất giấu giọng nói vô hình kia, mà là chính bản thân anh.
Là anh cam tâm tình nguyện.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT