Nhiếp Hình bị Phó Tranh cắn vành tai thì vô cùng ngượng ngùng, toàn thân giật mình thiếu chút mềm nhũn. Y lập tức phất tay đẩy Phó Tranh ra, đoán chừng là do quá bối rối cho nên cái vung tay này liền "Ba" một tiếng đánh vào mặt Phó Tranh, vô cùng vang dội.

Cũng may phim đang đến đoạn nam nữ chính sinh ly tử biệt, nhạc nền đặc biệt lớn cho nên cái tát này chỉ có Cố Trường Đình cùng Đường Hoài Giản gần đó có thể nghe được, những người khác căn bản không nghe thấy cho nên cũng không để ý.

Cố Trường Đình nhìn thấy một màn kia thì giật nảy mình, cảm giác da mặt mình cũng đau nhức.

Nhiếp Hình không phải cố ý, mắt trừng lớn, vẻ mặt không thể tin, biểu tình kia giống như là Phó Tranh mới là người đánh y vậy.

Phó Tranh dường như cũng có chút sững sờ, Nhiếp Hình lập tức nhỏ giọng nói: "Tôi... Tôi không phải cố ý..."

Phó Tranh đưa thay sờ sờ mặt, nóng bỏng, không biết một hồi có lưu dấu tay hay không.

Nhiếp Hình dưới ánh đèn tối không nhìn thấy rõ biểu tình trên mặt của Phó Tranh, chỉ nghe được hắn ta hít một hơi, hình như là rất đau.

Nhiếp Hình căng thẳng, định đưa tay sờ mặt hắn ta, muốn xem thử mặt hắn rốt cuộc là thế nào.

Chỉ là khi y vừa đưa tay thì Phó Tranh đã bắt lấy cổ tay y, đem người kéo vào trong lồng ngực mình, sau đó nắm cằm y, thấp giọng nói: "Em là mèo con sao? Động chút là giơ móng vuốt?"

Nhiếp Hình ngượng ngùng nhưng vẫn ngoài mạnh trong yếu nói: "Ai bảo anh không nghiêm chỉnh, đây là rạp chiếu phim."

"Anh làm sao không nghiêm chỉnh?" Phó Tranh hỏi: "Em nói thử xem anh vừa rồi đã làm gì?"

Nhiếp Hình nghe xong thì đỏ mặt, không muốn nói Phó Tranh vừa rồi cắn tai y, chỉ nhìn hắn ta chằm chằm: "Anh mau buông tay ra, đừng để người ta nhìn thấy."

Phó Tranh không buông tay ngược lại còn tiến tới hôn lên y, còn vừa hôn vừa liếm. Nhiếp Hình bị dọa sợ, trước công chúng cũng không dám giãy dụa, dù sao lớn tiếng sẽ dễ khiến người khác chú ý.

Nhiếp Hình giãy không ra, chỉ phải tùy ý Phó Tranh hôn. Phó Tranh thấy y ngoan ngoãn, muốn thưởng cho y, dùng đầu lưỡi ở trên răng y nhẹ nhàng liếm một chút. Nhiếp Hình nhịn không được run run, cả người đều mềm nhũn, thế là lại càng ngoan thêm.

Vừa rồi Cố Trường Đình còn tưởng rằng hai người này muốn đánh nhau, muốn phá nát cái rạp chiếu phim của người ta, kết quả ai ngờ nháy mắt một cái lại hôn nhau, còn rất hừng hực, thật sự là so với nam nữ chính trong phim còn phát triển nhanh hơn, khiến khán giả nghen họng không biết nói gì.

Mặc dù hai người kia tận lực không phát ra âm thanh nhưng Cố Trường Đình vẫn có thể nghe thấy, không muốn nhìn lén cũng phải nhìn, thật sự là xấu hổ quá đi thôi.

Đường Hoài Giản ngược lại rất thản nhiên nhưng nhìn thấy vợ ngượng ngùng như vậy, hắn liền dứt khoát dùng cái chân dài của mình đá vào ghế Nhiếp Hình ở phía trước.

Nhiếp Hình cảm giác cái ghế bị đá, mặt "đông" một cái liền đỏ, lúc này mới phát hiện đằng sau có người, hận không thể tìm kẽ đất chui vào.

Nhiếp Hình vội vàng đẩy Phó Tranh ra, muốn ngồi thẳng lên, y nhịn không được quay đầu nhìn ra phía sau, ai ngờ khi y vừa quay đầu lại, người đầu tiên y nhìn thấy chính là Cố Trường Đình.

Nhiếp Hình vẻ mặt ngơ ngác, ai ngờ lâu như vậy không gặp lại bỗng nhiên trong rạp chiếu phim gặp được cậu.

Cố Trường Đình dường như không có gì thay đổi, có lẽ dưới ánh đèn u ám không nhìn ra nhưng đích thật người này là Cố Trường Đình.

Nhiếp Hình trước kia buông lời muốn theo đuổi Cố Trường Đình nhưng hiện tại y ở trước mặt người cũ bị một nam nhân xoa cằm hôn môi, Nhiếp Hình cảm giác da mặt của mình bị đốt không còn một mống.

Nhưng đó chưa phải là điểm cuối của cơn ác mộng, bởi vì Nhiếp Hình lại nhìn thấy ngồi bên cạnh Cố Trường Đình là Đường Hoài Giản.

Đường Hoài Giản sắc mặt bình tĩnh, bởi vì ngồi ở hàng ghế sau cho nên cao hơn bọn họ. Nhiếp Hình lập tức cảm thấy Đường Hoài Giản đang dùng ánh mắt bễ nghễ nhìn y. Đường Hoài Giản còn chững chạc đàng hoàng làm động tác giữ im lặng, Nhiếp Hình chỉ cảm thấy xấu hổ muốn chết rồi.

Cố Trường Đình không nghĩ là Đường Hoài Giản sẽ đạp ghế Nhiếp Hình, cậu cũng rất lúng túng, biểu lộ cứng đờ, muốn cười cũng cười không nổi.

Nhiếp Hình vẻ mặt như gặp quỷ, vẫn là Phó Tranh bình tĩnh đối với bọn họ mỉm cười gật đầu, tỏ ý chào hỏi nhưng không tiện nói chuyện.

Nhiếp Hình ngay lập tức đứng lên muốn chạy trốn ra khỏi nơi này.

Chỉ là khoảng cách các dãy ghế ngồi tương đối hẹp, Nhiếp Hình còn ngồi ở bên trong, y phải vượt qua Phó Tranh mới có thể đi ra ngoài, bên ngoài thì ngược lại không có ai.

Nhiếp Hình vội vàng hấp tấp, liền bị chân Phó Tranh vấp phải, lần này thì hay rồi, cả người y trực tiếp ngã vào ngực Phó Tranh, đúng chuẩn ôm ấp yêu thương.

Phó Tranh một phát liền đỡ được y, một tay ôm eo y, một tay còn lại ở trên mông y vỗ một cái, thấp giọng nói: "Bảo bối, quá nhiệt tình anh sẽ chịu không nổi."

Nhiếp Hình tức giận đến thiếu chút cắn Phó Tranh, ngay lập tức đứng lên, lúc này mới thuận lợi chạy ra khỏi rạp phim.

Phó Tranh nhìn thấy, cũng nhanh chóng đứng lên, không xem phim nữa mà đuổi theo Nhiếp Hình.

Cố Trường Đình không biết có nên thở phào một hơi không, dù sao cũng là hai người bọn họ giở trò trước.

Phim sau đó vẫn tiếp tục nhàm chán nhưng cũng không xảy ra chuyện gì khiến người ta xấu hổ nữa.

Cố Trường Đình trước kia không thường hay xem phim, gần đây chỉ có cùng Đường Quý Khai xem Minions.

Cố Trường Đình cảm giác Minions mặc dù không buồn cười chút nào nhưng so với bộ phim hôm nay còn thú vị hơn.

Đường Hoài Giản kỳ thật cũng không thích xem phim, đây là chuyện mấy đôi yêu nhau mới làm, hắn trước kia chưa từng thử cho nên liền tùy tiện mua bộ phim ít nhất người xem nhất, ai ngờ lại khó coi đến vậy.

Cái gì mà ngoại tình, sẩy thai, tiểu tam, tai nạn xe cộ, anh yêu em, em yêu hắn, Đường Hoài Giản xem mà muốn nổ đầu.

Đường Hoài Giản đang đau đầu thì phát hiện vợ đã ngủ rồi, nhưng vì bộ phim đang vào đoạn gây cấn cho nên âm thanh giật tùng tùng khiến Cố Trường Đình ngủ không ngon.

Đường Hoài Giản dứt khoát đánh thức Cố Trường Đình, sau đó lôi kéo người đang còn mơ mơ màng màng ra khỏi rạp phim sớm.

Cố Trường Đình đi ra ngoài mới thanh tỉnh một chút: "Mấy giờ rồi? Phim hết rồi a."

Đường Hoài Giản nhìn cậu vẻ mặt mơ hồ, nhịn không được cười sờ sờ mũi cậu: "Đúng vậy, chúng ta đi ăn cơm tối thôi, em nhìn trời đều tối rồi, đến lúc ăn bữa tối dưới ánh nến."

Đường Hoài Giản đã muốn cùng Cố Trường Đình ăn một bữa tối dưới ánh nến lâu rồi. Hắn đặt trước một bàn tại nhà hàng ngay bên cạnh, mang Cố Trường Đình qua không cần lái xe, thức ăn ở đó không tệ, Đường Hoài Giản trước kia xã giao từng tới đây.

Cố Trường Đình được hắn mang vào, người phục vụ lễ phép đem bọn họ tới một ghế lô, sau đó liền bắt đầu mang thức ăn lên, không biết có phải là Đường Hoài Giản đã sớm chọn món luôn rồi không.

Thức ăn thực sự không tệ. Cố Trường Đình hiện tại sinh xong, khẩu vị cũng tốt lên, không giống như lúc trước ăn một chút liền nôn, dầu mỡ ăn không được, mùi nồng một chút ăn không được, tóm lại là phải ăn kiêng một đống thứ, bây giờ thì tốt rồi, cái gì cậu cũng có thể ăn không cần lo lắng.

Đường Hoài Giản không ngừng gắp thức ăn cho cậu: "Vợ, ăn nhiều một chút, ăn nhiều một chút."

Cố Trường Đình ăn đến no căng, cảm giác lát nữa chắc không đi nổi mất: "Chúng ta ăn cơm xong liền về nhà sao?"

"Cái này..." Đường Hoài Giản không trả lời, ngược lại rót rượu cho Cố Trường Đình: "Rượu này uống rất ngon, anh trước đó từng thử, hương vị rất tốt."

Cố Trường Đình cũng đã lâu không uống rượu, nhìn ly rượu vang nhan sắc xinh đẹp cũng có chút thèm. Đường Hoài Giản rót cho cậu, cậu liền uống một chén.

Hương vị chính xác là rất ngon nhưng rượu vang uống từ từ mới say.

Cố Trường Đình cuối cùng vẫn không chống cự được, thân thể mềm nhũn. Đường Hoài Giản nhìn thấy liền trực tiếp đỡ cậu ra khỏi nhà hàng, đi đến khách sạn phía trên nhà hàng, khách sạn này hắn cũng đã sớm đặt trước, chỉ cần trực tiếp đi lên là được.

Cố Trường Đình được Đường Hoài Giản đỡ, nửa người tựa trong ngực hắn, miệng nói: "Chúng ta về nhà hả? Hai tiểu bảo bối của em đâu, mau để ba ba ôm một cái, nhớ muốn chết."

Đường Hoài Giản ghen tức, nghĩ mới một ngày không gặp đã nhớ, địa vị của mình thật sự là vô cùng nguy hiểm.

Đường Hoài Giản liền cười: "Hai tiểu bảo bối không ở đây, đại bảo bối ngược lại thì có."

Cố Trường Đình kỳ quái hỏi: "Đại bảo bối là cái gì?"

Đường Hoài Giản nói: "Ngoan, một hồi em sẽ biết."

Đường Hoài Giản cảm thấy mình hiện tại giống tên buôn người vậy, mấy nhân viên phục vụ trong nhà hàng đều nhìn hắn bằng ánh mắt phi thường cảnh giác.

Cố Trường Đình say rồi thì rất quậy, ôm eo Đường Hoài Giản một mực muốn tìm con, Đường Hoài Giản chỉ có thể dỗ dành cậu.

Cố Trường Đình nói: "Tiểu bảo bối, một ngày không gặp ba ba, có muốn ba ba không?"

Cậu nói xong liền ôm lấy mặt Đường Hoài Giản hôn một cái.

Đường Hoài Giản nhìn bộ dạng này của cậu, có chút dở khóc dở cười.

Cố Trường Đình nói tiếp: "Khẳng định... Khẳng định là con trai lớn, đầu to như vậy, lớn thật nhanh a..."

Đường Hoài Giản: "..."

Đường Hoài Giản lúc này thật không biết làm sao. Hắn nói với Cố Trường Đình mình không phải con trai lớn của cậu. Cố Trường Đình nghe xong sững sờ mấy giây, ngược lại rất nghe lời Đường Hoài Giản đi vào thang máy nhưng vừa tiến vào liền oà khóc, khóc đến thảm thiết, sắp so được với Đào Kỳ rồi.

Đường Hoài Giản còn tưởng rằng cậu uống nhiều không thoải mái, kết quả Cố Trường Đình vừa khóc vừa nói: "Ô ô ô, con trai không muốn ba ba..."

Đường Hoài Giản nhìn cậu khóc quá sức doạ người, đành vội vàng dỗ dành. Nhưng Cố Trường Đình vẫn khóc, khóc đến đặc biệt thương tâm, khiến Đường Hoài Giản đau lòng muốn chết.

Cố Trường Đình không chỉ khóc, còn sống chết ôm lấy Đường Hoài Giản, chỉ là cậu say không còn khí lực cho nên căn bản ôm không được. Đường Hoài Giản đành phải ôm cậu lên để Cố Trường Đình ngồi lên cánh tay mình.

Bởi vậy Cố Trường Đình liền so với Đường Hoài Giản cao hơn, hai tay đều ôm cổ Đường Hoài Giản giống như con lười treo trên người hắn, trong miệng còn nói: "Con trai, con đừng ghét bỏ ba ba, mau gọi ba ba."

Đường Hoài Giản: "..."

Đường Hoài Giản chỉ nghĩ lần trước Cố Trường Đình say thì rất nhiệt tình cho nên liền cho cậu uống một chút, nào ngờ lần này cậu say lại bắt hắn chơi cosplay chứ, nhất định phải bắt hắn làm con trai.

Đường Hoài Giản gượng cười: "Vợ em nhìn đi, anh không phải hai tiểu phôi đản kia."

Cố Trường Đình ôm cổ hắn, cẩn thận nhìn, sau đó lại hôn một cái lên trán hắn: "Con trai lớn thật nhanh, mau gọi ba ba, gọi ba ba."

Đường Hoài Giản dở khóc dở cười: "Vợ, các con nếu đúng thì không phải gọi ba ba đâu, chúng ta thay cách gọi khác có được không?"

Cố Trường Đình không chịu, lại bắt đầu gào khóc, nhất định bắt Đường Hoài Giản gọi cậu là ba ba, không chịu liền ăn vạ ra đó.

Đường Hoài Giản cũng muốn khóc. Hắn nhất định không bao giờ cho vợ uống rượu nữa. Hắn tưởng rằng uống chút rượu có thể tăng thêm chút tình thú. Hiện tại tình thú thì có đấy, thế nhưng là hắn phải gọi vợ là ba ba, cái tình thú này làm hắn toàn thân đều nổi da gà.

Cố Trường Đình mặc kệ, khăng khăng Đường Hoài Giản chính là con trai lớn của cậu, không thể không gọi ba ba. Cậu treo trên cổ hắn, vừa đi vừa cọ lung tung, cọ đến hắn tất cả hỏa khí đều nổi lên.

Đường Hoài Giản muốn nhanh chóng mang cậu về phòng. Khi thang máy tới nơi, Đường Hoài Giản mới nhẹ nhàng thở ra, ôm lấy cậu đi về phòng mình.

Khi đến cửa phòng, Đường Hoài Giản dùng một tay ôm Cố Trường Đình, tay còn lại cầm thẻ mở cửa.

Chỉ là "tít" một tiếng, đèn màu đỏ sáng lên, cửa không mở ra.

Đường Hoài Giản lại thử một lần cũng không mở được, hắn xem lại mới phát hiện là thẻ sai.

Xem chừng nhân viên lễ tân nhất thời nhầm lẫn, cầm thẻ phòng khác đưa cho Đường Hoài Giản.

Đường Hoài Giản tức giận, loại thời điểm này mà còn không mở được phòng.

Hắn chỉ có thể lấy điện thoại ra để gọi cho lễ tân nhưng Cố Trường Đình nháo không cho hắn gọi, cứ lẩm bẩm bắt hắn gọi ba ba.

Đường Hoài Giản cầm điện thoại không chắc, "Bang" một tiếng rơi xuống đất, trượt ra đập vào cửa phòng đối diện, thanh âm vô cùng vang dội.

Đường Hoài Giản vội vuốt mặt, muốn đi qua nhặt lên nhưng khi hắn vừa ôm Cố Trường Đình đi qua thì cửa phòng kia đột ngột mở ra.

Một người đàn ông mặc đồ ngủ đứng đó: "Anh về rồi sao không mở cửa đi, gõ cái gì mà gõ."

Chỉ là khi người đàn ông đang nói một nửa thì đột nhiên phát hiện không thích hợp, lập tức sửng sốt im bặt.

Đường Hoài Giản cũng có chút giật mình, bởi vì người mở cửa là Nhiếp Hình, thật sự là oan gia ngõ hẹp.

Nhiếp Hình mặc đồ ngủ hơi chút không ngay ngắn, cũng không mang giày, hai chân cùng ngực đều lộ ra, trên cổ và ngực đều là dấu hôn, xem ra trước đó không lâu mới làm chuyện thân mật.

Nhiếp Hình ngẩn ra, y còn tưởng là Phó Tranh trở về, ai ngờ vừa mở cửa liền thấy Cố Trường Đình cùng Đường Hoài Giản.

Vừa rồi Nhiếp Hình chạy ra khỏi rạp chiếu phim, Phó Tranh cũng chạy theo. Nhiếp Hình muốn về nhà nhưng lại bị Phó Tranh kéo đến khách sạn, đem y giày vò một trận, đến cả cơm tối cũng chưa kịp ăn.

Nhiếp Hình đói muốn chết liền bắt đầu làm khó Phó Tranh, nói y muốn ăn cháo hải sản cùng cải bẹ để Phó Tranh đi mua.

Phó Tranh cười cười liền mặc quần áo đi, lúc này tính toán cũng nên trở về rồi cho nên khi Nhiếp Hình nghe được cửa phòng có tiếng gõ thì tưởng là Phó Tranh trở về.

Nhiếp Hình lúng túng muốn chết, thế nhưng lúc này không chỉ một mình y xấu hổ mà Đường Hoài Giản cũng rất lúng túng.

Cố Trường Đình còn đang mượn rượu làm càn, ôm cổ Đường Hoài Giản khóc chít chít nói: "Ô ô, con không yêu ba sao? Vì sao không gọi ba ba, đến, gọi ba ba, mau gọi ba ba đi."

Cố Trường Đình cuối câu còn õng ẹo, làm Đường Hoài Giản thiếu chút nửa người nhũn ra. Cố Trường Đình không chỉ nói còn hôn lên mặt hắn, đập đập đầu của hắn.

Nhiếp Hình vừa rồi xấu hổ, kết quả nghe được tiếng Cố Trường Đình thì biểu tình cả người liền khác hẳn, lần nữa dò xét nhìn Cố Trường Đình cùng Đường Hoài Giản.

Nhiếp Hình cảm thấy Cố Trường Đình là loại người đặc biệt ôn nhu, nào ngờ còn có một mặt "Cuồng dã" như vậy...

Nhiếp Hình cũng không biết hình dung như thế nào, y vẫn cho rằng Phó Tranh đặc biệt biến thái, nhất là lúc làm tình, dùng đủ các cách khi dễ y, bắt y nói mấy lời kỳ quái.

Nhưng hiện tại so sánh, Nhiếp Hình lại cảm thấy có chút vui mừng, ít nhất là Phó Tranh không biến thái đến mức bắt y kêu ba ba đâu, thật sự là quá may mắn.

Đường Hoài Giản nhìn thấy ánh mắt của Nhiếp Hình liền biết y hiểu lầm nhưng hắn không có thời gian giải thích, bởi vì Cố Trường Đình vẫn đang làm ầm ĩ cho nên hắn căn bản không giải thích được.

Đường Hoài Giản kiên trì nói: "Điện thoại của tôi rơi trước cửa phòng cậu, giúp tôi nhặt rồi gọi điện thoại cho lễ tân, nói bọn họ đưa sai thẻ phòng, tôi không vào được."

Nhiếp Hình ngơ ngác gật đầu, máy móc nhặt điện thoại lên, máy móc gọi điện thoại nhưng ánh mắt vẫn luôn nhìn Cố Trường Đình miệng toàn là "Kêu ba ba".

Cố Trường Đình nháo siêu hung, Đường Hoài Giản dở khóc dở cười, thiếu chút thật sự kêu ba ba. Đường Hoài Giản nghĩ sắp xong rồi, chờ lễ tân đưa thẻ tới, hắn liền đem vợ vào phòng, xem thử đến cùng là ai phải gọi ai là ba ba!

Nhiếp Hình gọi điện thoại nhưng rất nhanh liền cúp máy: "Đường dây bận, không gọi được."

Đường Hoài Giản nghe xong muốn nổ đầu, nước tới chân rồi còn không gọi được.

Nhiếp Hình gọi năm cuộc điện thoại đều bận. Đường Hoài Giản chờ không được, Cố Trường Đình cứ quấn lấy hắn kêu ba ba.

Đường Hoài Giản không có cách đành phải nói: "Cậu có thể chiếu cố vợ tôi một chút không? Tôi đi xuống lễ tân một chuyến, hai phút sẽ trở lại liền."

Nhiếp Hình nói: "Tôi?"

Đường Hoài Giản gật đầu.

Nhiếp Hình có chút không dám tin: "Chiếu cố Cố Trường Đình ngược lại là không thành vấn đề, thế nhưng tôi sợ phải chiếu cố cậu ta đến giường đấy."

Đường Hoài Giản nghe y khẩu khí ngang tàng như vậy liền cười lạnh một tiếng: "Thật sao? Nhiếp Đại Thiếu hiện tại còn thể lực lớn như vậy, tôi đây thật sự là bội phục."

Nhiếp Hình: "..."

Nhiếp Hình thiếu chút bị Đường Hoài Giản chọc cho tức chết, thế nhưng đúng như hắn nói.

Y vừa rồi bị Phó Tranh đè ra làm mấy lần thiếu chút chết trên giường luôn rồi, bây giờ toàn thân mệt mỏi, chỉ mới đứng mấy phút, eo của y đã run lên, chỉ có mồm mép còn có thể động, muốn chọc tức Đường Hoài Giản một phen, ai ngờ mình lại bị chọc lại.

Cuối cùng Đường Hoài Giản chạy xuống lễ tân đổi thẻ phòng, Nhiếp Hình đỡ Cố Trường Đình, giúp Đường Hoài Giản chiếu cố cậu một lát.

Đường Hoài Giản vừa đi, Cố Trường Đình liền bắt đầu gào khóc, doạ cho Nhiếp Hình vô cùng sợ hãi.

Nhiếp Hình lại phát hiện thêm một mặt của Cố Trường Đình: khóc lên rất dọa người, so với cháu trai y còn đáng sợ hơn.

Nhiếp Hình vội nói: "Đừng khóc, đừng khóc..."

Cái này nếu để người khác nhìn thấy: Cố Trường Đình y quan chỉnh tề, Nhiếp Hình lại áo quần không ngay ngắn thì thật đúng là xấu hổ.

Thấy Cố Trường Đình không yên, Nhiếp Hình liền muốn đem cậu dìu vào trong phòng, đóng cửa lại rồi cậu muốn khóc thế nào cũng được.

Thế nhưng Cố Trường Đình không chịu, còn ôm chặt lấy Nhiếp Hình, nói: "Nha... Hóa ra là nhỏ... Người nhỏ..."

Nhiếp Hình ngơ ngác không biết Cố Trường Đình đang nói cái gì nhưng dù sao y vẫn cảm thấy Cố Trường Đình là hồng thủy mãnh thú, rất dọa người.

Cố Trường Đình đem Nhiếp Hình nhận thành con trai nhỏ, liền nói: "Kêu ba ba, kêu ba ba, kêu ba ba."

Nhiếp Hình: "..."

Nhiếp Hình mắt trợn tròn, vừa rồi y còn chế giễu Đường Hoài Giản, kết quả hiện tại lại bị Cố Trường Đình bắt ép kêu ba ba, thật là đáng sợ quá đi.

Nhiếp Hình đương nhiên không chịu: "Cậu có phải uống say rồi không?"

Y cảm thấy Cố Trường Đình khẳng định là uống say nhưng trên người Cố Trường Đình lại không có rượu mùi.

Cố Trường Đình uống đúng là không nhiều, trên thân sạch sẽ, cũng không có mùi rượu nhưng lại chính xácm rất say.

Nhiếp Hình vốn thân thể đã không thoải mái, eo run rẩy lợi hại mà Cố Trường Đình còn không thành thật, nhất định bắt y kêu ba ba, hai người giày vò nhau, kết quả Nhiếp Hình thua, "đông" một tiếng, hai người bị vấp tấm thảm dưới chân, trực tiếp ngã trước cửa phòng.

Nhiếp Hình trợn mắt làm đệm lưng. Cố Trường Đình mặc dù dáng người tinh tế nhưng tốt xấu gì cũng là người trưởng thành, ngã trên người Nhiếp Hình liền thiếu chút ép y đến hộc máu, đau đến y không thể đứng dậy được.

Nhiếp Hình vốn đã không còn khí lực, bị Cố Trường Đình đè thì thở một hơi cũng tốn sức: "Cậu... Cậu sắp đè chết tôi rồi, nhanh, nhanh dậy đi."

Cố Trường Đình nằm sấp trên người y, còn ôm cổ y nói: "Không, không dậy, kêu ba ba mới dậy... Kêu ba ba, con không yêu ba sao? Phải kêu ba ba mới ngoan."

Nhiếp Hình có chút muốn khóc, y đẩy Cố Trường Đình hai cái, nào biết người mượn rượu làm càn so với mình khí lực còn lớn hơn, y đẩy không được Cố Trường Đình, ngược lại kém chút tự làm trật eo.

Cố Trường Đình trong miệng cứ bắt kêu ba ba, túm lấy vạt áo Nhiếp Hình lắc qua lắc lại. Nhiếp Hình bị dọa sợ, nhanh chóng đoạt lại vạt áo của mình.

Y vừa rồi tưởng Phó Tranh gõ cửa cho nên không mang dép mà chỉ phủ thêm áo ngủ rồi đi ra, bên trong thật ra là không mặc gì cả. Dục bào chỉ có một cái dây níu giữ, nếu như bị Cố Trường Đình lôi ra, vậy y chẳng phải bị loã thể sao?

Nhiếp Hình đoạt vạt áo của mình, Cố Trường Đình cũng đoạt, hai người bộ dáng này thật rất xấu hổ, may mắn trong hành lang không có ai qua lại.

"Đinh —— "

Nhiếp Hình cứ tưởng là may mắn, ai ngờ cửa thang máy đột nhiên mở ra. Nhiếp Hình trừng lớn mắt nhìn thấy Phó Tranh mang theo một cái túi nhựa, bên trong chứa một hộp cháo cùng mấy món ăn kèm, từ trong thang máy đi ra.

Nhiếp Hình trong đầu nổ tung một từ —— xong...

Phó Tranh bước ra khỏi thang máy, nhìn lên phía trước thì sững sờ.

Nhiếp Hình không đợi hắn ta nói gì đã hô to một tiếng: "Là hiểu lầm!"

Phó Tranh nhíu mày, Nhiếp Hình lại la lên: "Tôi cùng cậu ta không có gì hết, anh mau tới giúp tôi đem cậu ta nâng dậy đi!"

Phó Tranh nhìn thấy Cố Trường Đình cùng Nhiếp Hình ôm nhau cùng ngã trên mặt đất, trong lòng như dời sông lấp biển, hơn nữa còn là biển dấm chua, cho dù là hiểu lầm, hắn ta cũng muốn ăn dấm chết rồi.

Cố Trường Đình còn không biết mình đã làm gì, vẫn một mực: "Ô ô con không yêu ba sao?"

Cố Trường Đình lần đầu tiên làm pháo hôi, có thể nói là tận chức tận trách.

Lại "Đinh" một tiếng, Đường Hoài Giản cũng từ thang máy bước ra, người toàn mồ hôi. Hắn vất vả lắm mới từ chỗ lễ tân đổi được thẻ phòng, kết quả vừa lên đã nhìn thấy tình huống này.

Đường Hoài Giản vội vàng chạy tới đem vợ nhà mình bế lên, còn cẩn thận kiểm tra một phen, ánh mắt kia giống như là Nhiếp Hình phi lễ vợ hắn vậy.

Nhiếp Hình tức giận không thôi, y thắt lưng đau muốn chết, còn bị Cố Trường Đình đè lên, cảm giác eo sắp không chịu nổi nữa rồi, mà Đường Hoài Giản còn ác nhân cáo trạng trước.

Đường Hoài Giản kiểm tra xong liền đem Cố Trường Đình ôm vào trong phòng, Phó Tranh cũng đem Nhiếp Hình về phòng của mình.

Cửa phòng "cạch" một tiếng, Nhiếp Hình nghe được tiếng đóng cửa thì rụt cổ: "Anh nghe tôi nói, đây chỉ là hiểu lầm. Vừa rồi Đường Hoài Giản mang Cố Trường Đình lên nhưng thẻ phòng không dùng được, hình như là do lễ tân đưa sai thẻ. Tôi lúc ấy tưởng anh về cho nên đi ra mở cửa, vừa hay nhìn thấy bọn họ. Đường Hoài Giản nhờ tôi gọi điện thoại nhưng không may máy bận, gọi năm cuộc điện thoại cũng không được cho nên Đường Hoài Giản mới nhờ tôi chiếu cố Cố Trường Đình một chút, để hắn đi xuống đổi thẻ. Không ngờ Cố Trường Đình là tên say rượu, uống say liền nói bậy bạ, cho nên tất cả đều là hiểu lầm, tôi căn bản không làm gì cả!"

Vừa vào cửa, Nhiếp Hình liền một hơi nói hết mọi chuyện. Nhiếp Hình cảm thấy có chút may mắn, tài ăn nói của y cũng không tệ, lúc bàn chuyện làm ăn tỉ lệ thất bại gần như không có, gặp chuyện phức tạp như này cũng không lúng túng, đổi thành người khác tuyệt đối lắp ba lắp bắp nói không nên lời.

Phó Tranh đem cháo đã mua đặt xuống bên cạnh, nhíu mày đem áo khoác cởi ra, lại cởi cả áo sơ mi bên trong, nghe y nói thì không hề ngắt lời.

Nhiếp Hình nói xong, trong lòng bất ổn không yên: "Dù sao chính là chuyện như vậy!"

Phó Tranh nói: "Trùng hợp thật, đúng là vất vả cho bảo bối."

Nhiếp Hình: "..."

Nhiếp Hình khóe miệng co giật: "Vẫn... Vẫn bình thường."

Phó Tranh ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Vừa rồi Cố tiên sinh ôm em hỏi có yêu hay không, em có phải tâm hoa nộ phóng không?"

Nhiếp Hình nghe xong Phó Tranh hỏi thì không nhịn được nuốt một ngụm nước bọt.

Nhiếp Hình nhìn hắn ta hỏi: "Anh không phải là đang ghen chứ?"

"Ồ? Bảo bối cảm thấy anh ghen." Phó Tranh vừa nói vừa đi tới: "Vậy em nói cho anh biết, em có phải còn đối với Cố Trường Đình nhớ mãi không quên? Trong lòng mang ý xấu không?"

Nhiếp Hình bị dọa đến lui một bước: "Cái quỷ gì vậy hả, anh mới có ý xấu."

Phó Tranh đi tới, Nhiếp Hình đã lui đến góc tường, không thể lùi lại được nữa. Nhưng là Phó Tranh không làm gì, chỉ dùng ánh mắt dò xét y.

Nhiếp Hình bị nhìn đến chịu không được toàn thân run rẩy, đột nhiên ôm lấy cổ của hắn ta, đem người kéo một cái, hai người lập tức ngã lên giường.

Nhiếp Hình mạnh mẽ ở trên môi hắn hôn, sau đó còn cắn một cái: "Ăn dấm thì cứ nói thẳng, anh dù sao cũng mất mặt rồi."

Phó Tranh nói: "Anh từ trước đến nay không thích nói, chỉ thích làm thôi."

Nhiếp Hình đỏ mặt, nói không thành lời.

Phó Tranh nói: "Bảo bối, em nói xem, em có yêu anh không?"

Nhiếp Hình vẻ mặt co rút: "Anh có bệnh hả, buồn nôn."

Phó Tranh nói: "Cái này có gì mà buồn nôn? Cố Trường Đình có thể nói, anh liền không thể?"

Nhiếp Hình: "..."

Thấy Phó Tranh cố tình gây sự, Nhiếp Hình có chút đỡ không nổi, chẳng qua nhìn biểu tình cùng ngữ khí kia của Phó Tranh, tuyệt đối là ghen chết rồi.

Nhiếp Hình từ trước tới nay bị Phó Tranh áp chế gắt gao, hiện tại bỗng nhiên có cảm giác muốn phản công: "Em suy nghĩ một chút."

Phó Tranh cười một tiếng: "Tốt, bảo bối cứ suy xét đi."

Nhiếp Hình tưởng đắc chí, kết quả lại gieo gió gặt bão, bị Phó Tranh giày vò vừa khóc vừa cầu xin tha thứ, không biết nói bao nhiêu lần yêu hắn, lời buồn nôn gì cũng nói, nói đến cổ họng muốn tắt tiếng.

Nhiếp Hình ngày thứ hai tỉnh lại vừa lúc nhìn vào trong gương, phát hiện mình chật vật không chịu nổi, trên cổ dấu hôn phủ đầy, tức giận đến đỉnh đầu bốc khói, một chân liền đem Phó Tranh đạp tỉnh.

Nhiếp Hình hung dữ: "Hôm nay em còn muốn đến dự sinh nhật em gái anh, anh xem em thế này làm sao gặp người hả?"

Phó Tranh cười: "Cái này có gì đâu, em gái anh rất thích người anh dâu này của nó, em ấy không phải không biết đâu."

Nhiếp Hình nghe xong mặt ngơ ngác: "Cô ấy, cô ấy, cô ấy... biết chuyện của chúng ta sao?"

Phó Tranh nói: "Đương nhiên biết."

Nhiếp Hình đờ đẫn: "Lúc nào thì biết? Sao em không biết?"

Phó Tranh nói: "Yên tâm đi, em ấy rất thích em. Nói em mặc dù không thể cho em ấy một đứa cháu trai nhỏ nhưng làm người thành thực, hẳn là người thích hợp sống chung."

"A?" Nhiếp Hình càng ngơ ngác, sờ sờ mặt mình: "Em làm người thành thực?"

Nhiếp Hình sống đến giờ vẫn là lần đầu tiên nghe những lời này, thế nhưng Nhiếp Đại Thiếu đúng là cũng không phải bộ dáng hoa hoa công tử, người thoạt nhìn đặc biệt trầm ổn cẩn thận, chẳng qua trung thực thì... Đây là lần đầu.

Nhưng Nhiếp Hình nghe Phó Tranh nói em gái của hắn không phản đối, ngược lại nhẹ nhàng thở phào một hơi.

Nhiếp Hình cùng Phó Tranh đã bên nhau một đoạn thời gian, lúc đầu Nhiếp Hình thật sự rất hận Phó Tranh, dù sao mấy lần trước đều không thoải mái, bất quá về sau không biết chuyện gì xảy ra, mơ mơ màng màng bị Phó Tranh nắm mũi dẫn đi, hai người cứ như vậy mà hẹn hò thêm nhiều lần.

Nhiếp Hình lúc đầu mỗi lần nhìn thấy Phó Tranh đều nghiến răng nghiến lợi, nào ngờ về sau vừa thấy liền mặt đỏ tim đập.

Y cũng không phải người hồ đồ, phát hiện mình thích Phó Tranh nhưng không biết Phó Tranh nghĩ gì, vạn nhất là hắn ta đang đùa nghịch mình thì sao?

Thế là Nhiếp Hình đi đường vòng, bắt đầu tiếp cận em gái Phó Tranh, muốn trước tiên cùng em gái tạo mối quan hệ, dù sao Phó Tranh đối với cô em gái này thật sự là tốt không có chỗ nào để chê.

Nhiếp Hình hai lần ba lượt tặng quà cho em gái hắn, còn mang cô ra ngoài chơi, bởi vậy bị Phó Tranh hiểu lầm, còn tưởng rằng Nhiếp Hình thích em gái mình.

Hiểu lầm kia quả thực nghiêm trọng, cũng may rất nhanh được làm sáng tỏ, hai người cũng chính thức ở bên nhau.

Chẳng qua hai người cũng không công khai, chỉ vụng trộm kết giao, bình thường có cơ hội liền hẹn hò một chút, ai ngờ hôm qua đến rạp chiếu phim lại đụng phải Cố Trường Đình cùng Đường Hoài Giản, ngẫm lại liền thấy xấu hổ ghê.

Bên kia Cố Trường Đình tỉnh lại cảm giác đau đầu vô cùng, cùi chỏ cũng đau, nâng lên nhìn đã bầm một khối lớn, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì.

Hôm qua Cố Trường Đình thực sự là làm ầm ĩ, Đường Hoài Giản không đứng vững được trước áp lực, đành phải không có cốt khí gọi Cố Trường Đình mấy tiếng ba ba, Cố Trường Đình lúc này mới vui vẻ, an tâm đi ngủ, lúc ngủ còn ôm đầu Đường Hoài Giản...

Đường Hoài Giản dở khóc dở cười, mệt bở hơi tai cũng ngủ thiếp đi. Lúc đầu nghĩ rằng sau bữa tối dưới ánh nến có thể cùng nhau triền miên một chút, kết quả là gieo gió gặt bão, nhớ lại liền thấy sợ hãi.

Cố Trường Đình tỉnh dậy, căn bản không nhớ rõ hôm qua mình đã làm gì, chỉ nhớ rõ trong mộng hai đứa con trai đều kêu ba ba, vui vẻ chịu không được.

Cố Trường Đình lập tức vỗ vỗ Đường Hoài Giản đang ngủ bên cạnh: "Rời giường đi, chúng ta về nhà, em nhớ các con a."

Đường Hoài Giản bây giờ nghe đến con trai liền đau đầu, mỏi mệt không chịu ngồi dậy, ủy khuất nói: "Được, vợ..."

Hai người sau khi rửa mặt, liền chuẩn bị lái xe về Đường Gia.

Cố Trường Đình ngủ một giấc, tinh thần rất tốt: "Em hôm qua nằm mơ thấy các con kêu ba ba nữa nha!"

Đường Hoài Giản đang lái xe, nghe như thế thì tay run một cái, gượng cười nói: "Có thật không..."

Đường Hoài Giản trong lòng tự nhủ, đó không phải mộng, cũng không phải con trai kêu ba ba, mà là anh a...

Thế nhưng Đường Hoài Giản không dám nói, quá xấu hổ, hắn nghĩ vẫn nên để Cố Trường Đình nghĩ đó là giấc mơ thì tốt hơn.

Hai đứa nhóc thường thức vào ban ngày cho nên Trâu Tung và Tống Hữu Trình cũng tranh thủ chạy qua xem, đều thích không chịu được. Tống Hữu Trình thấy y thích trẻ con như vậy liền dự định sẽ nhận nuôi một đứa, tuy rằng không phải thân sinh nhưng Trâu Tung có ái tâm, sẽ không phải chuyện gì quá to tát.

Sau khi Trâu Tung và Tống Hữu Trình rời đi thì Đào Kỳ và Lê Thịnh Uyên đến. Công việc của Lê Thịnh Uyên không ở đây nên khi Đào Kỳ quay xong bộ phim trước thì người đại diện đã cho cậu ta nghỉ phép ba tháng, để Đào Kỳ đi theo Lê Thịnh Uyên về nhà.

Bây giờ Đào Kỳ quay lại tiếp tục quay phim, Lê Thịnh Uyên cũng trở về cùng, hai người đến Đường gia để thăm hai nhóc con nhà Cố Trường Đình.

Hai nhóc tiểu bảo bảo hoàn toàn không sợ người lạ, lại có vẻ đặc biệt chọc người yêu thích, ai đến cũng chớp mắt, còn y y nha nha không ngừng.

Phó Tranh cũng đến Đường Gia thăm dò hai tiểu bảo bảo.

Nhiếp Gia cùng Đường Gia quan hệ không tốt cho nên Nhiếp Hình không thể vứt hết mặt mũi đến Đường Gia, mặc dù y cũng rất tò mò hai tiểu bảo bảo lớn lên bộ dáng thế nào, có lẽ giống Đường Hoài Giản, dáng dấp khẳng định siêu xấu, đầu to cực kỳ!

Nhiếp Hình lái xe, đậu ngoài cổng lớn Đường Gia. Phó Tranh một mình vào xem hai tiểu bảo bảo. Nhiếp Hình một mình ngồi ở trong xe, trong lòng hâm mộ ghen tị hận, nhàm chán chờ Phó Tranh ra.

Phó Tranh một lần đi là đi hơn một giờ, Nhiếp Hình chờ lâu mà không thấy hắn ra, tức giận muốn chết. Trong lòng cũng ghen tị muốn chết, nghĩ Phó Tranh thích con nít như vậy, mình lại sinh không được, về sau hắn ta sẽ không vượt tường đi tìm nữ nhân chứ?

Nhiếp Hình đang nghĩ lại nhận được điện thoại của em gái Phó Tranh.

Phó Tiểu Y hỏi bọn họ buổi trưa có trở về ăn cơm hay không, Nhiếp Hình không vui nói: "Có thể là không, Phó Tranh vui đến quên cả trời đất rồi, ôm con nhà người ta còn chưa ra nữa."

Phó Tiểu Y nghe xong, cười ngã nghiêng ngã ngửa.

Nhiếp Hình cũng cảm thấy giọng điệu của mình có chút quá chua thì vô cùng ngại ngùng.

Phó Tiểu Y an ủi y, Nhiếp Hình liền than thở với cô.

Phó Tiểu Y nói: "Nhiếp đại ca anh yên tâm đi, anh trai em chắc chắn sẽ không đi tìm nữ nhân khác đâu."

Nhiếp Hình nghe xongncó chút đắc chí, cảm thấy mình mị lực lớn, lại có tiền, Phó Tranh đúng là cũng không ngốc a.

Lại nghe Phó Tiểu Y nói tiếp: "Dục cầu bất mãn mới có thể tìm người phụ nữ khác, anh em nói, Nhiếp đại ca siêu đói khát, mỗi lần đều làm cho anh ấy muốn thận hư, không có khí lực ra ngoài tìm người khác nha."

Nhiếp Hình: "..."

Nhiếp Hình thiếu chút tức chết, mình siêu đói khát? Là ý gì hả? Rõ ràng Phó Tranh mới là quỷ háo sắc, thận hư là mình mới đúng!

Nhiếp Hình tức muốn chết, lúc này Phó Tranh còn gửi tin nhắn tới, là một bức ảnh, trên ảnh là hai đứa bé siêu đáng yêu, là con của Cố Trường Đình cùng Đường Hoài Giản, không hề xấu như Nhiếp Hình tưởng tượng, ngược lại đáng yêu đến mức người ta muốn bắt cóc.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play