Lại nói đến, mấy ngày nay nàng đều ngoan ngoãn, làm lơi lỏng đề phòng của Tiêu Nguyệt Hà cùng thị vệ, cuối cùng thừa dịp hái nấm vụng trộm trộn lẫn bên trong mấy cây nấm độc.
Nếu như trực tiếp ném mấy cây nấm này vào nồi khó tránh khỏi chuyện bị thị vệ canh lửa nhìn thấy, cho nên Tiếu Nương dứt khoát đi phơi khô hết, xen lẫn bên trong mấy cây nấm phơi khô hai ngày, màu sắc cây nấm độc sáng màu kia cũng bớt đi không ít, khi mài ra thành bột không để lại chút dấu vết.
Thế nhưng Tiếu Nương không biết ảo giác của bọn họ sẽ kéo dài bao lâu, nhất định phải tranh thủ trước khi bọn họ tỉnh lại mà chạy trốn ra ngoài.
Nghĩ như vậy, nàng cắm đầu cắm cổ men theo bụi cây gai mà chạy xuống, thế nhưng thế núi nơi đây dốc đứng, dân bản xứ cũng không thích đến nơi này đốn củi, cho dù Tiếu Nương quen thuộc với con đường này nhưng cũng cực kỳ phí sức.
Lúc bước xuống một triền núi, chân còn bị trật một chút. Tiếu Nương bị đau đến không chịu nổi nhưng vẫn cắn răng lấy một nhánh cây làm gậy, tiếp tục dò đường đi tiếp.
Thế nhưng cứ như vậy, liền ảnh hưởng đến tốc độ xuống núi, chân trời đã lộ ra ánh nắng ban mai nhưng nàng vẫn chưa thể xuống đến giữa sườn núi.
Đúng lúc này sau lưng lại truyền đến một giọng nói lạnh lùng: “Vương phi, ngươi dám hạ độc hại ta?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play