Từ lâu, Nhạc Côn đã xem thường vị tỷ phu tiền nhiệm này.

Bây giờ nghe người ta nói Chử Thận ở trong thành thay người ta quản lý, làm chưởng quỹ, trong lòng cũng hừ lạnh một tiếng.

An ổn làm nông dân lại không chịu, không thể chịu đựng được khó nhọc khi đi trồng trọt mà lại chuyển hướng đi buôn bán, vẫn là quản lý thay cho người ta, nói dễ nghe một chút là làm chưởng quỹ, thật ra không phải chỉ là làm tiểu nhị hay sao?

May là tỷ tỷ tái giá sớm, nếu không thì chẳng phải là chẳng có tí thể diện mặt mũi nào hay sao?

Thế là hôm đó, dưới sự dặn dò của tỷ tỷ Nhạc Nga, tranh thủ lúc lên trấn trên bán một ít đồ, Nhạc Côn đánh xe, để mẫu thân mình là Triệu thị ngồi trên xe ngựa, cùng đi thăm Kiều Y.

Nghĩ đến chuyện Kiều Y ở với kế nương, nhất định là không được ăn ngon, Triệu lão thái thái mang theo cho tôn nữ một gói bánh ngọt mềm chiên qua dầu.

Vì trước đó Nhạc Côn nghe người trong thôn nói, Chử Thận làm việc tại Hối Bảo Trai, liền một đường đi dọc phố xá tìm đến.

Đợi đến khi đến ngoài cửa Hối Bảo Trai, chỉ thấy mặt tiền cửa tiệm được tu chỉnh sáng sủa, còn có một tấm biển viết mấy chữ vàng treo trên cao. Nhìn vào từ cửa tiệm rộng mở, có thể thấy bên trên mấy kệ hàng cao cao có chất đầy lâm sản, hơn nữa trên bề mặt của vách tường cũng treo đầy các loại lông thú.

Chẳng qua là cửa tiệm không buôn bán muối dầu dùng hàng ngày cho nên khách nhân ra vô cũng không nhiều.

Bên trong nội tâm Nhạc Côn cười lạnh một hồi, mặt tiền của cửa hàng sáng sủa để làm gì? Không có khách hàng mua bán đến mức này, xem ra cũng chẳng kéo dài được bao lâu.

Thế là sau khi đỡ lão nương xuống xe, hắn liền dẫn đầu đi vào cửa hô to: “Chử Thận có đây không?”

Thế nhưng nhìn quanh một vòng cũng không nhìn thấy thân ảnh của Chử Thận, chỉ thấy một tiểu cô nương mặc y phục màu hạnh sáng đang ngồi trên quầy ghi sổ sách.

Tiểu cô nương kia thật sự xinh xắn, mi cong nhàn nhạt, một đôi mắt to tròn sáng trong nhu hòa, cũng không phải là cháu gái Kiều Y của Nhạc Côn.

Nhạc Côn nghĩ nghĩ, thật sự nhớ được đây hẳn là nữ nhi con chồng trước của vị quả phụ kia.

Còn về lý do vì sao Tiếu Nương phải ngồi trước của hàng, phải nói đến Chử Thận, người không có chút kiến thức toán học nào.

Mặc dù võ nghệ của hắn cao cường, nhưng thường học sinh có năng khiếu thể dục thì chẳng mấy khi giỏi mấy môn quản lý, sau mấy lần tính toán sai mấy khoản nợ, liền để Hồ thị tiếp nhận.

Đáng tiếc là Hồ thị cùng Chử Thận chính là kẻ tám lạng người nửa cân, mấy khoản chi tiêu nhỏ nhặt thường ngày vẫn tạm ổn, nhưng đụng đến mấy khoản tiền lớn lại hoảng loạn bất an.

Tiếu Nương nhìn thấy mẫu thân tính toán không thể nào tách rời mấy ngón tay, thực sự là không vừa mắt, liền thay mẫu thân tính toán chút chi tiêu lợi nhuận.

Mặc dù nàng không dùng đến bàn tính nhưng tính toán chút tiền bạc cơ bản này, chỉ cần không phải con số thiên văn thì vẫn tính được.

Chút sổ sách này, trong mắt Ngô Tiếu Tiếu, người tốt nghiệp Đại học Ivy League ngành Quản trị kinh doanh, chỉ xem như đề toán của học sinh tiểu học. Chỉ cần ghi ra các biểu thức số học, sắp xếp các khoản chỉnh tề, sau đó xé đi giấy nháp cũng không để lại chút giấu vết.

Dần dà, Chử Thận xem như tìm được một vị tiên sinh phòng thu chi, lúc nhập hàng vào sổ sách liền để Tiếu Nương cáng đáng.

Hắn không cần tính toán mấy khoản lợi tức này, liền toàn tâm toàn ý ở võ trường mới mở trong hậu viện dạy Tùy Phong múa đao lộng thương.

Hôm nay, Tiếu Nương lại bị kế phụ Chử Thận bắt đến sắp xếp sổ sách. Làm được một nửa, liền trông thấy vị cữu cữu kia của Kiều Y đi vào ồn ào.

Trong cửa hàng, Đổng ma ma đang chỉnh lý lại giá hàng hóa, không nhận ra vị tiểu cữu tử tiền nhiệm, chỉ nghênh đón hỏi: “Khách quan cần mua hàng?”

Triệu lão thái thái đi đằng sau Nhạc Côn cũng không mấy khách khí nói: “Ta muốn đến thăm ngoại tôn nữ Kiều Y, gọi Chử Thận dẫn nó ra đây.”

Mặc dù Đổng ma ma đến chưa được một tháng, nhưng bà biết được từ cái miệng không thể giữ được bí mật của Kiều Y, cũng mơ hồ biết được nhân sự trong gia đình này phức tạp.

Bây giờ nghe thấy một bà lão nông thôn tự xưng là ngoại tổ mẫu của Chử gia Nhị tiểu thư, nhất thời trong lòng hiểu rõ, đây cũng chính là nhạc mẫu lúc trước của đông gia.

Nhưng mà đã sống dưới gầm trời này, thì đều chỉ có một thiên tử cùng một quy củ cho cả triều thần. Nếu như vị tiền nhiệm kia đã chủ động muốn đi, thì không hề có chút liên quan nào đến Chử gia.

Mà ban ngày ban mặt, gia đình tiền thê đến cửa quấy rầy là chuyện gì đang xảy ra?

Trong nội tâm của Đổng ma ma đang oán thầm, cũng không dám làm chủ, vội vàng ra hậu trạch nói chuyện với phu nhân của đông gia.

Đúng lúc Kiều Y đang ở trong phòng nàng thêu mũi giày, nghe ngoại tổ mẫu cùng cữu cữu đến thăm nàng, lập tức nhảy từ trên giường xuống lê đôi giày vội vàng đi gặp.

Hồ thị cũng vội vàng mang giày, đi tìm Chử Thận. Chử Thận nghe xong liền nhíu mày, hắn đang để trần đóng cọc, không thể không đi lau qua mồ hôi một chút, trở về phòng mặc quần áo rồi mới đi gặp khách.

Lại nói đến bên trong cửa hàng đằng trước, sau khi Đổng ma ma đi, để lại Tiếu Nương cùng tiểu nha hoàn Hàn Yên mới chạy từ hậu viện đến, đang mắt to mắt nhỏ với hai vị khách này.

Trong lòng Tiếu Nương biết rõ, hai cái người này không phải khách mà cũng chẳng phải người thân, chính là những kẻ đến cửa không có chút thiện chí, hơn nữa khí thế lại hung hăng, cũng chẳng cần phí tâm ân cần, chỉ để Hàn Yên bưng hai chén trà chiêu đãi hai người.

Sau đó, nàng cúi đầu tiếp tục cúi đầu vào đống sổ sách, chỉ chờ kế phụ đến đây tọa trấn (*), nàng quay về hậu trạch.

(*) 坐镇 – Tọa trấn, xuất hiện dùng khí thế để làm an lòng người (Theo Baidu). Trong văn cảnh này có thể hiểu là xuất hiện để đè ép khí thế của hai người nhà vợ cũ.

Từ khi nữ nhi đã xuất giá về nhà khóc lóc kể lể, trong lòng Triệu lão thái thái có trăm ngàn điều nhìn Chử Thận đều thấy không ổn. Bây giờ nữ nhi Nhạc Nga của bà tái giá thật là tốt, gả vào một gia đinh hương thân có thể diện. Chẳng cần phải ra đồng, mà còn có ma ma nha hoàn hầu hạ.

Hơn nữa bà tự cho mình có chút thân phận, đi nơi nào cũng mang theo mấy phần thận trọng. Đương nhiên là không nhìn trúng tách trà bên trong cửa hàng dâng lên, chỉ cứng ngắc ngồi xuống, đánh mắt qua lại để đánh giá mấy kệ hàng trong cửa hàng.

Ngược lại lại cũng chỉ có mình Nhạc Côn là nói nhiều, nhìn Tiếu Nương chỉ là một tiểu cô nương, lời ăn tiếng nói bên ngoài cũng chẳng mấy cẩn trọng. Thế là hắn chẳng khách khí chút nào hỏi: “Cha ngươi làm tiểu nhị cho cửa hàng này, một tháng được bao nhiêu tiền?”

Hắn hỏi xong, thấy Tiếu Nương cả đầu cũng không thèm ngước lên, cũng không đáp lời, nhịn không được mà nói: “Hừ, đang nói chuyện với ngươi. Sao không trả lời?”

Ngược lại lúc này Tiếu Nương ngẩng đầu lên, chậm rãi nói: “Vì sao phải nói với ngươi? Nếu như cha ta tiền tháng không đủ dùng, ngươi có ý muốn giúp đỡ không?”

Nhạc Côn không ngờ bị một tiểu cô nương chặn họng, nhất thời nhướng lông mày, đang muốn cao giọng răn dạy nàng một lần. Nhưng nhìn thấy cháu gái Kiều Y như một con bướm đang tung bay chạy từ sau cửa hàng đến.

“Ngoại tổ mẫu, cữu cữu! Sao bây giờ hai người mới đến tìm ta?” Nói xong nàng liền nhào vào trong ngực Triệu lão thái thái.

Triệu lão thái thái nghe được mấy lời này, lập tức cảm thấy mấy ngày nay ngoại tôn nữ không chừng phải chịu tội gì rồi, tranh thủ thời gian lấy gói giấy dầu ra để Kiều Y ăn bánh ngọt.

Đáng tiếc là sau khi Chử gia Nhị tiểu thư vào thành, đồ ăn vặt đã mơ hồ thăng thêm mấy cấp.

Trong nhà có nhiều con nít, Chử Thận không muốn hạn chế ăn uống của bọn nhỏ, các loại bánh ngọt hoa quả đều đủ, các loại thịt khô cũng chất đầy trong đĩa, bày trên bàn.

Hơn nữa Kiều Y vừa rời khỏi phòng của Hồ thị, uống nước tuyết lê hoa quế Hồ thị chuẩn bị, ăn hai cái bánh quả hồng, một miếng mứt lớn, bụng no căng cứng, làm gì còn chỗ mà ăn bánh ngọt chiên qua dầu?

Vì thế nàng lấy túi giấy dầu kia, chạy mấy bước đến bên quầy, giơ ra cho Tiếu Nương ăn.

“Tiếu Nương, ta không thích ăn mấy món này, ngươi ăn hết đi.”

Lời nói của Kiều Y chính là từ đáy lòng, nhưng lọt vào tai của Triệu lão thái thái lại biến dạng.

Trước đây Kiều Y thích nhất là bánh ngọt chiên này, vì sao hôm nay lại tỏ vẻ trông mong muốn nịnh bợ đứa con riêng của quả phụ kia chứ?

Có thể thấy được ngày thường bị ức hiếp dữ lắm, do đó mới phải học cái thói xu nịnh lấy lòng này!

Tính tình của Nhạc Nga chẳng khác nào Triệu lão thái thái, khai sơn thủy tổ (*) của cái tính tình nóng nảy của Nhạc gia này, một khi phát uy phải nói rất chi là khó lường!

(*) 开山鼻祖 – Khai sơn thủy tổ, hiểu đơn giản là nguồn gốc của một cái gì đó (Theo Baidu).

Lão thái thái vỗ bàn một cái đứng lên, bước mấy bước qua, giật lấy giấy dầu, lời trong miệng thì nói chuyện với Kiều Y nhưng con mắt lại liếc qua chỗ Tiếu Nương: “Đây là đồ ăn Nhạc gia bỏ bạc ra mua, sao lại đem đi cho người dưng ăn? Hôm nay ngoại tổ mẫu trông cho con, xem thử có ai dám giành ăn với con?”

Đúng lúc này, Hồ thị cũng vội vàng đi tới tiền viện, chỉ cười theo nói: “Quan nhân nghe nói hai vị đến, đang thay y phục, một chút nữa sẽ đến.”

Bao nhiêu oán hận của Triệu lão thái thái bị đè trong ngực, nhìn thấy tiểu quả phụ Hồ thị đang đi tới, vừa vặn ‘chém’ một đao, phô trương uy phong, làm cho tiểu quả phụ này sáng mắt một chút, giết chết tâm tư muốn ức hiếp ngoại tôn nữ của bà!

Nghĩ như vậy, bà cao giọng nói: “Ngươi đến thật đúng lúc, xem lại ngươi quản nữ nhi của ngươi như thế nào đi. Thấy Kiều Y nhà ta còn nhỏ nên muốn khi dễ sao? Ăn uống mà cũng tranh giành thì không biết bình thường khi dễ Kiều Y đến độ nào? Khi dễ Nhạc gia nhà ta phải không?”

Hồ thị vừa mới tới, làm sao biết chuyện? Chỉ thấy Triệu lão thái thái cầm mấy miếng bánh ngọt trừng mắt, thật sự cho là Tiếu Nương không hiểu chuyện, muốn ăn!

Lập tức vội vàng đi đến, kéo Tiếu Nương ra sau lưng nhận lỗi: “Hài tử còn nhỏ, không hiểu chuyện. Nếu như có chỗ nào đắc tội, trước tiên nô gia chịu tội.”

Tiểu nha hoàn Hàn Yên đứng một bên chứng kiến tất cả, giọng nói sững sờ kèm theo cả giận: “Đại tiểu thư đâu có muốn ăn bánh, là do Nhị tiểu thư chủ động cho. Lão thái thái này liền mắng Đại tiểu thư, đúng là không nói lý!”

Nhạc Côn nhìn thấy tiểu nha hoàn này hát đệm chỉ trích lão nương nhà mình, lửa giận lập tức bừng lên, đưa tay xô tiểu nha hoàn kia: “Cái gì mà Đại tiểu thư, chỉ là một đứa con trước của quả phụ vậy mà cũng phô trương! Nếu như nó không khi dễ Kiều Y thì vì sao Kiều Y lại sợ nó đến mức đó? Hôm nay, ta muốn nói chuyện cho rõ ràng, mẫu nữ nhà các ngươi lòng dạ hiểm độc làm thế nào mà lừa gạt được tấm lòng của tên Chử Thận thô kệch kia, đã thế còn cùng nhau khi dễ Kiều Y.”

Kiều Y nghe cũng không hiểu được, thấy tổ mẫu với cữu cữu cùng nhau hô to gọi nhỏ, trong lòng có chút sợ hãi, chỉ nhỏ giọng nói: “…Hai người… hai người không có khi dễ ta mà…”

Đáng tiếc là giọng nói nhỏ như muỗi thế kia căn bản không lọt vào tai hai mẫu tử nhà nọ.

Trước kia Nhạc Côn ngang ngược trước mặt Chử Thận đã quen. Chớ nhìn Chử Thận cao lớn thô kệch, nhưng là Nhạc Côn chưa từng thấy hắn động tay động chân với người khác, dĩ nhiên cho rằng Chử Thận chỉ là cái gối thêu hoa.

Hắn quát lớn vài tiếng, thấy Hồ thị co rúm lại như chim cút, trong lòng càng chẳng thấy sợ hãi tí nào.

Lập tức vung tay lên, đẩy ngã một cái kệ hàng, nhân sâm hoa quả khô bày biện trên đó rơi tung ra đầy đất!

Nói trắng ra, chính là cái kiểu lưu manh vô lại nông thôn, đầu tiên là đập đồ đạc sau đó sẽ lớn tiếng dọa người.

Nhạc Côn đẩy được một cái giá để hàng, lập tức tìm được cảm giác, liền vén tay áo, lại đẩy thêm một cái nữa.

Hối Bảo Trai nằm ở phố xá phồn hoa nhất, trong tiệm có người xô ngã đồ đạc, ngoài tiệm lập tức có người xúm lại xem náo nhiệt, nhìn mẫu tử Nhạc gia hai người kia hô quát không ngừng.

Thật ra đây chính là cảnh tượng của đám người hóng hớt.

Chử Thận thay y phục cũng không coi là lâu, nhưng khi hắn đi đến nhà trước, Nhạc Côn đã đập vỡ đồ đạc. Nhạc Côn phụ trách cao giọng quát mắng, còn Triệu lão thái thái thì ngồi dưới mặt đất bề bộn, ôm Kiều Y khóc lóc: “Tôn nữ số khổ của ta! Để mặc cho mẫu nữ lòng lang dạ sói nắm trong tay!”

Kiều Y đã bị dọa hu hu khóc lớn, nếu chẳng hiểu nội tình thật đúng là nhìn giống kế nương ngược đãi kế nữ! Một đám láng giềng cũng theo đó mà chỉ trỏ.

Cảnh tượng như vậy, nhiều năm trước Chử Thận đã trải qua không biết bao nhiêu lần. Trước kia, chỉ cần Nhạc Nga về nhà mẹ đẻ cáo trạng, thì vị nhạc mẫu đại nhân này lại dẫn theo tiểu cữu cữu Nhạc gia đến náo loạn một trận.

Mặc dù hắn có thể đánh lại nhưng hắn không phải là một tên lỗ mãng nông thôn, biết rõ Nhạc gia có chút vô lễ, nhưng dù sao thì cũng là nhạc mẫu cùng tiểu cữu cữu, hắn vẫn luôn phải nhẫn nhịn.

Dần dần trong lòng hắn cảm thấy Diêu thị có lý, Nhạc Nga dù sao cũng gây ra mấy chuyện ồn ào. Thế là quan hệ phu thê ngày càng thêm giằng co, rơi vào kết cục hòa ly.

Băng dày ba thước không phải chỉ do một ngày lạnh, hắn cùng Nhạc Nga không vượt qua được, nguyên nhân rất lớn đến từ vị nhạc mẫu lấy gậy chọc cứt heo này.

Lúc trước Nhạc Nga hòa ly với hắn, Chử Thận cũng xem như cuối cùng không cần phải nhìn đám người Nhạc gia đến náo loạn nữa. Không ngờ mình vào thành rồi, cũng cưới tân nương tử rồi, vậy mà người Nhạc gia lại đến đây chửi mắng lung tung, khi dễ già trẻ lớn bé nhà hắn.

Bây giờ hắn cùng Nhạc Nga cũng đã ân đoạn nghĩa tuyệt, cũng không cần để lại tình cảm cho người Nhạc gia.

Mắt thấy Nhạc Côn nhấc tay muốn đánh Hồ thị, hắn bước một bước lớn, đạp Nhạc Côn một cái làm hắn ta lảo đảo mấy cái, té ra bên ngoài tiệm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play