Mặc dù Tiếu Nương đã đổi phòng với Kiều Y, nhưng mà đối với nàng, gian phòng bây giờ cũng không tệ. Đằng sau căn phòng còn có một khoảng đất trống, còn có một gốc ngọc lan. Nếu sau này đặt một bộ ghế mây bàn gỗ, sẽ trở thành một nơi hoàn hảo để thưởng trà ngồi thiền hay tập yoga.
Nghĩ đến chuyện này, Tiếu Nương lại muốn cảm thán một chút, đáng tiếc ở cổ đại chưa có hạt cà phê, nếu không thì ngồi dưới hoa thưởng thức một ly cà phê thuần khiết cũng tốt.
Tiếu Nương hiểu chuyện, trong lòng Hồ thị lại băn khoăn, nàng cắt trái dưa Chử Thận mua được từ chợ phiên, chọn một miếng lớn nhất, đem qua cho nữ nhi.
Lấy cớ chuẩn bị giường chiếu cho nữ nhi, mẫu nữ hai người có thời gian một mình, để có thể nói những lời riêng tư với nhau.
Hồ thị có chút tự trách, cảm thấy mặc dù mình đã gả đi, nhưng lại làm cho nữ nhi chịu ấm ức với những đứa nhỏ khác trong nhà, làm nương nhưng mọi việc đều không thể mở miệng thay cho Tiếu Nương.
Ngược lại Tiếu Nương lại không để ý lắm. Dù sao thì bên trong tâm hồn nàng cũng chẳng phải con nít, sao có thể tức giận với mấy đứa nhỏ chưa đủ lông đủ cánh chỉ vì thiếu thốn món đồ gì đó cơ chứ?
Nàng vừa xếp quần áo thả vào trong rương, vừa phải khuyên ngược lại Hồ thị: “Nương, người đừng có lo lắng cho ta. So với cuộc sống ở Phượng Thành, cuộc sống thường ngày bây giờ của chúng ta tốt hơn nhiều. Người là chính thất, làm việc gì cũng phóng khoáng một chút, sau này còn sinh hạ đệ đệ. Nếu như ta là một đứa lòng dạ hẹp hòi, luẩn quẩn trong lòng, chẳng phải là không sống được hay sao? Tùy Phong cùng Kiều Y đều còn nhỏ, nương cần phải trông nom hai đứa một chút. Nhất là Tùy Phong, ngoại trừ cha, không còn ai để dựa vào. Nương, người nhất định phải đối xử tốt với hắn…”
Tiếu Nương nói lời này rất chân thành. Tùy Phong tiểu gia chính là người muốn cái mạng nhỏ này của nàng, bây giờ cốt truyện đã thay đổi lớn, nàng trở thành một vị tỷ tỷ không có quan hệ huyết thống, bắn đại bác mười phát không tới của Tùy Phong.
Xét thấy hài tử thối kia đối với một nhân vật nữ phụ ngốc nghếch là nàng vẫn không được chào đón cho lắm. Không chừng sau này, nếu không cẩn thận đắc tội với hắn, thì sẽ rơi vào kết cục bị đâm thành một cái sàng.
Nữ nhi hiểu chuyện, Hồ thị cũng yên tâm, nhưng mà nữ nhi quá mức mạnh miệng rồi, nói cái gì mà sinh đệ đệ mới? Bản thân Hồ thị cũng bị trêu đến đỏ mặt, chỉ có thể cười, đánh mông Tiếu Nương một cái.
Đợi đến khi Hồ thị rời đi, Tiếu Nương cầm một đầu đệm giường chuẩn bị ra cửa sổ giũ một cái, lại phát hiện Tùy Phong chẳng biết đang làm gì mà ngồi trên tảng đá bên dưới cửa sổ, lấy nhánh cây chọt chọt vào bụi cỏ.
“Ngươi ở đây làm gì?” Tiếu Nương không nhịn được mà hỏi.
Tùy Phong ngẩng đầu nhìn Tiếu Nương, sau đó mới nói: “Hồ thẩm cho ngươi ăn cái gì, ta cũng muốn ăn.”
Mặc dù Hồ thị đã gả cho Chử Thận, nhưng Tùy Phong vẫn một mực không đổi giọng gọi nương, mà chỉ gọi là Hồ thẩm. Trong nhà không có ai uốn nắn lại cho hắn, cứ để hắn gọi như thế.
Tiếu Nương để hắn đi vào. Tùy Phong nhìn thấy dưa, đưa tay muốn cầm lấy. Tiếu Nương vội vàng cản bàn tay của hắn lại, dùng khăn nhúng vào trong chậu nước cho ướt sau đó lau tay cho hắn, rồi mới đưa dưa qua.
Tùy Phong nghĩ nghĩ, cầm miếng dưa đưa lên miệng Tiếu Nương, để nàng cắn một cái, trên mặt lộ ra ý cười sau đó bắt đầu ăn như hổ đói.
Ăn xong rồi, hắn cũng không tháo giày ra, lăn trên giường của Tiếu Nương, lười biếng nhìn Tiếu Nương bận rộn trong phòng.
Tiếu Nương cũng không muốn quá quan tâm đến hắn, thực sự chỉ nghĩ tối nay sẽ đổi khăn trải giường. Tiểu tử thối kia cả ngày nay chẳng biết chui rúc chỗ nào, nhìn qua y phục trên người cũng không được sạch sẽ lắm.
Tùy Phong nhìn một hồi, vậy mà ngủ luôn trên giường của Tiếu Nương, bụng nhỏ phồng lên xẹp xuống, thật đúng là chẳng coi mình là người ngoài.
Tiếu Nương dọn dẹp đến lúc mỏi mệt, xoay xoay cổ một chút, sau đó cầm chăn nhỏ đắp lên cho tiểu tổ tông đang nằm trên giường…
Trạch viện mới này cũng không tính là lớn nhưng cũng không nhỏ.
Việc vặt khi chuyển nhà rất nhiều, phòng ốc nơi này mặc dù chỉnh tề nhưng vật dụng cần mua thêm cũng rất nhiều, một mình Hồ thị căn bản bận rộn không làm hết việc.
Chử Thận nhìn thấy Hồ thị loay hoay như con quay, thật sự là đau lòng. Cho nên sau khi nhận khế ước nhà, trả ngân lượng xong, liền đi tìm người môi giới đến muốn tìm ma ma cùng nha hoàn.
Người môi giới kia cũng là tay lão luyện, hơn nữa bạc Chử Thận cho cũng đáng kể, dĩ nhiên là cũng đề cử người tốt hơn.
Chử Thận không muốn những người lý lịch bất minh từ nơi khác đến. Tìm những người ở địa phương, biết tường tận gốc gác gia đình.
Cuối cùng liền mời một ma ma họ Đổng, mua một tiểu nha hoàn 11 tuổi.
Trước đây tiểu nha hoàn chưa làm việc cho bất kỳ gia đình giàu có nào, có vẻ trung thực đáng tin cậy.
Dựa vào nội dung Kịch nam (*), Hồ thị chọn những chữ văn nhã, sửa tên cho nàng, gọi là Hàn Yên.
(*) 戏文 – Kịch nam, tên của một bài hí có lịch sử lâu đời (Theo Baidu).
Có ma ma chẻ củi nhóm lửa, rửa rau mổ cá, cùng tiểu nha hoàn Hàn Yên lau lau chùi chùi làm cho Hồ thị nhẹ nhõm đi không ít. Cũng có thời gian tinh tế suy nghĩ về ẩm thực, làm cho lớn nhỏ cả nhà đều được ăn ngon miệng.
Tính tình của Kiều Y trời sinh chính là nói không ngừng chứ không phải là một đứa hay tính toán.
Mặc dù lúc trước không thích Hồ thị dẫn theo một nữ nhi nữa vào cửa, không muốn Hồ thị làm mẹ kế của nàng ta, thế nhưng nhìn thấy tính tình Hồ thị dịu dàng ôn hòa, Tiếu Nương nhường nhịn nàng ta khắp nơi, trong lòng thật sự cảm thấy thoải mái một chút.
Hơn nữa, Hồ thị nấu cơm rất ngon, thịt kho óng ánh cực kỳ ngon miệng, cắn một miếng là có thể ăn được nửa bát cơm, làm cho Kiều Y ăn đến mức không bỏ chén xuống được.
Sau khi chuyển vào trong thành, nàng ta không về Nhạc gia nữa, không nghe được lời xúi giục nào. Thay vào đó còn thân thiết với cha Chử Thận thêm mấy phần. Lúc ăn cơm, nàng ta rất ân cần gắp thức ăn cho cha.
Chỉ có một chuyện làm cho Chử Thận nghe không lọt tai chính là Kiều Y học theo Tùy Phong, gọi Hồ thị là “Hồ thẩm”.
Tùy Phong gọi như vậy cũng xem như là chính đáng vì dù gì thì mình cũng không phải là thân cha của Tùy Phong. Nói đến đó, hắn chịu gọi mình một tiếng cha đã xem như hạ thấp thân phận rồi.
Nhưng Kiều Y gọi như vậy thật sự là không có quy củ. Thế nhưng hắn muốn để Kiều Y đổi cách gọi lại bị Hồ thị ngăn cản.
“Thân nương của con bé vẫn còn, hàng năm còn có thể gặp mặt. Chàng bảo con bé đổi giọng gọi ta là nương, thân nương của con bé chưa chắc thấy vui lòng. Hài tử còn nhỏ, một thời gian dài không gặp chàng, cũng nên ở chung cho tốt, bồi dưỡng tình cảm cha con. Con bé thích gọi là gì cứ chiều theo con bé thôi, chàng đừng có trừng mắt lên với Kiều Y.”
Hồ thị nói rất có đạo lý. Tính tình của con bé Kiều Y kia bướng bỉnh, Chử Thận cũng không muốn luôn miệng cằn nhằn con bé, thôi cứ để con bé gọi như vậy đi.
Dù sao thì tình cảnh cả nhà hòa thuận như bây giờ quá tốt, cũng phải có chút trắc trở mới đúng.
Lúc ăn cơm, Chử Thận đề cập đến chuyện mình trao đổi thư từ với một người quen biết cũ. Nếu như không có gì bất ngờ xảy ra thì ít ngày nữa, hắn sẽ vận chuyển hàng hóa đến cửa hàng.
Như vậy, trong cửa hàng có thể buôn bán một chút đồ quý hiếm trên núi hay đặc sản lông thú từ phương Bắc. Đến lúc đó xem như có tiền ra tiền vô, không đến mức miệng ăn núi lở.
Mặc dù Tiếu Nương không biết kế phụ là phú hào tiềm ẩn, giấu tiền trong áo bông, nhưng nhìn khoản chi tiêu rộng rãi lần này của hắn cũng đoán được chắc hẳn hắn có chút tiền riêng.
Phải biết rằng chất lượng ăn uống hiện giờ của cả nhà, ở nhà Đại bá mẫu không thể thấy được.
Chẳng hiểu là vị bá mẫu sống ở nông thôn kia, nếu biết sau khi phân gia ra riêng đệ đệ xa xỉ như vậy, tâm tư sẽ chua xót đến mức nào?
Qua hơn nửa tháng, quả nhiên là có ba chiếc xe chứa đầy ắp hàng hóa được đưa vào thành.
Ngoài Đổng ma ma cùng tiểu nha hoàn Hàn Yên, Hồ thị còn dẫn bọn trẻ tới phụ dỡ hàng.
Cũng không biết lai lịch người bạn cũ của Chử Thận như thế nào, nhưng mà những mặt hàng đưa đến quả nhiên là hàng tốt. Chỉ kể đến nhân sâm thôi, mấy sợi rễ đều đầy đủ, mảnh nhưng thon dài, nhìn qua có thể biết đây chính là nhân sâm tốt lâu năm.
Cha của Ngô Tiếu Tiếu cũng thường xuyên mua nhân sâm, tự mình dùng hoặc mang đi tặng người khác, nhân sâm giống thế này ở mấy cuộc đấu giá phải hơn trăm vạn.
Đương nhiên đắt giá như vậy một phần cũng là do ở hiện đại môi trường bị hủy hoại, nhân sâm tốt trăm năm trở nên quý giá. Tuy nhiên nhân sâm này chí ít phải là nhân sâm ba trăm năm, cho dù là ở cổ đại cũng không phải là chỗ nào cũng có thể tìm thấy được.
Ngoài nhân sâm lâu năm, còn có lộc nhung bó thành bó, đủ loại nấm khô cùng với lông thú đã được xử lý. Những món lông thú kia đều là lông chồn nhung cùng với hồ ly trắng, giá cả xem ra cũng không hề rẻ.
Sau khi Chử Thận kiểm tra hàng hóa xong, đưa ngân phiếu cho tiểu nhị giao hàng.
Người đứng đầu bên kia lại nói: “Hồng gia nhà chúng ta đã nói, Chử gia mới khai trương chưa cần vội vàng thanh toán, cứ để hàng hóa ở quý tiệm bán trước, đợi đến khi bán được lúc đó thanh toán cũng không muộn. Dựa vào giao tình của ngài cùng ngài ấy, không cần phải giao ngân lượng ngay lập tức như vậy.”
Chử Thận nghe được, cười ôm quyền nói lời cảm tạ, lấy bạc ra thưởng mấy tiểu nhị, ý tứ muốn mời bọn họ uống rượu.
Đợi đến khi để hàng hóa lên trên giá đỡ, biển hiệu mới làm cũng được treo lên.
Mấy chữ to Hối Bảo Trai cũng xem như danh xứng với thực. Trong trấn, đặc sản phương Bắc thật sự là không thấy nhiều.
Trong vòng mấy ngày đầu cửa hàng khai trương, đã có một ông chủ của một hiệu thuốc đến đây để giám định nhân sâm, sau khi cảm khái mấy câu hàng tốt, lại mua mấy cây nhân sâm nhỏ một chút với giá cả hợp lý.
Còn cây nhân sâm lâu năm nhất được xem như là vật báu trấn tiệm, trong lúc này, còn chưa có ai đến mua.
Nhưng mà vì gần đến mùa đông, hàng lông da quý hiếm chưa đến mấy ngày đã bán được bốn tấm. Còn mấy loại nấm khô cùng mấy loại thịt khô cũng có không ít người ở những thôn trấn gần đây đến mua.
Sau đó, những người cùng thôn với Chử Thận, cũng nhìn thấy Chử Thận mở cửa tiệm trong trấn.
Người trong thôn gặp được, đương nhiên cũng nói chuyện phiếm vài câu.
Chử Thận chỉ nói mình không thể sống được ở nông thôn. May thay hắn nhận được sự giúp đỡ của người quen biết cũ, thay hắn xây dựng cửa hàng, giúp hắn bán hàng hóa.
Chử Thận nói hàm súc, cũng không tỏ vẻ giàu có. Người trong thôn nghe được, cũng liên tục gật đầu, cảm thấy lúc trước Chử gia lão Nhị có thể kiếm được nhiều tiền ở bên ngoài, tất nhiên là có phương pháp.
Mặc dù bị huynh trưởng trong nhà tham ô tiền tài, nhưng có phương pháp cũng có tài nguyên, Đông Sơn tái khởi chẳng qua là nghỉ ngơi một thời gian thôi.
Chỉ là mấy lời này được lan truyền trong thôn, trong lòng Diêu thị không cảm thấy vui vẻ gì cho cam.
Tuy nhiên, theo ý kiến của nàng, ở bên ngoài Chử Thận giao thiệp rộng, bạn bè kết giao cũng không có đạo lý vô cớ giúp đỡ tên ăn mày này. Cho nên chẳng qua hắn thay người ta bán hàng, mạo xưng là tiểu nhị thôi, cũng không có cái gì đáng để hâm mộ.
Hơn nữa lúc trước khi hai nhà phân gia, cũng xem như là có thương lượng, nàng cũng không ép buộc Chử Thận để lấy dấu tay đồng ý.
Ngược lại trước lúc Chử Thận dọn đi, còn tức giận với Đại ca của hắn, vẫn là hắn thất lễ trước. Cho nên Diêu thị đã suy nghĩ rồi, nếu Chử Thận chủ động trở về nhận sai với huynh tẩu của mình, chứ không có đạo lý mình chủ động đến cửa.
Vì thế Chử Thận dọn nhà lên trấn mở cửa tiệm, Đại phòng Chử gia ngược lại không có ai đến quấy nhiễu.
Mặc dù Nhạc Nga tái giá, thế nhưng lại gả cho một hương thân tuổi tác quá lớn, dưới gối vẫn không có con cái. Hơn nữa thê tử đã chết của vị tân phu Uông Phát Tài có ba đứa con tuổi tác tương đương với nàng, đương nhiên là không sinh ra được tình cảm mẫu tử.
Mặc dù Nhạc Nga không nuôi Kiều Y, lại vẫn luôn nhớ trong lòng, luôn cảm thấy Chử gia vì lúc trước nàng náo loạn đòi ly hôn, sẽ làm cho nữ nhi khó chịu.
Sau này nàng lại nghe được Chử gia phân gia, Chử Thận bị Diêu thị tính toán, gần như là ra khỏi nhà với bàn tay trắng, âm thầm cảm thấy mình may mắn vì đã ly hôn thoát ly từ sớm, kịp thời rời khỏi hố lửa, không khỏi cảm thấy đau lòng cho nữ nhi.
Ba năm thỉnh thoảng về nhà mẹ đẻ một chuyến, để cho đệ đệ Nhạc Côn đi đón nữ nhi trở về.
Lúc Nhạc Côn đi, phát hiện nhà cũ của Chử gia phòng ốc đóng chặt. Vốn cho là cả nhà ra ngoài, nhưng đi mấy lần đều không có người, mới biết được Chử Thận dẫn theo cả nhà lớn nhỏ đi đến trấn trên trong thành.
Nhạc Nga nghe được cảm thấy không yên lòng, lo lắng Chử Thận cùng tiểu quả phụ kia chèn ép nữ nhi, liền vội vàng gọi Nhạc Côn vào thành xem thử.