Thế nhưng Công Tôn Cầm cảm thấy quá đau đầu khi vị Hồ phu nhân trước mắt này từ khi tỉnh lại là cứ khóc không ngừng, thân thể run bần bật. 
Ai có thể nói cho nàng ta biết phải làm sao để Hồ thị khóc cả một ngày này dừng lại, nói ra một câu có đầu có đuôi được không?
Tráng hán tử do tín đồ của Công Tôn Cầm thuê tới rất thô lỗ, vừa định bước lên đánh Hồ thị đã bị Công Tôn Cầm ngăn cản. 
Rốt cuộc thì nàng ta cũng không phải là phường cướp bóc, trong người vẫn còn ôm một chút thanh cao nên tất nhiên là không thể bày ra mấy trò khổ hình với nghĩa mẫu của Hoắc Tùy Phong được.
Thế nên chỉ có thể chờ cho Hồ thị khóc đủ rồi, không còn sức nữa, nàng ta mới ngồi xuống trước mặt Hồ thị, hỏi: “Hồ phu nhân, ta không muốn tổn thương ngươi, chỉ là có một chuyện cứ thắc mắc mãi, tại sao trước kia ngươi lại cứu Chử Thận về nhà?”
Hồ thị không biết Công Tôn Cầm, chỉ cảm thấy vì sao trên mặt một cô nương xinh đẹp như vậy lại có vết sẹo thế kia? Đúng là đáng tiếc, hơn nữa câu hỏi của nàng ta cũng lạ kỳ, là câu chuyện lúc mới quen của mình và phu quân?
Trước đó rõ ràng là nàng đến nhà xí, vì sao bỗng nhiên mắt tối sầm lại, sau đó đã ở trong căn nhà gỗ trông có vẻ đơn sơ này? Bên ngoài gió lạnh thét gào, mới nghe đã biết nơi đây chính là trên núi hoang không người ở. 

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play