Editor: Niêm Hoa

Chương 84.

Cậu ngồi trên giường thở dốc hồi lâu mới dần dần bình tĩnh lại.

Ba Xà phát hiện cậu nhòm ngó ư? Có phải cậu đã khiến Ba Xà cảnh giác rồi không? Có gây ảnh hưởng tới Nguyên Hoa không?

Cậu nghĩ tới nghĩ lui, phát hiện mình cũng ngủ được khá lâu, hiện tại đã là năm giờ sáng. Một giấc ngủ quá dài, chất lượng lại không tốt, nửa bên đầu Nhan Trăn đều giật đùng đùng.

Cậu không biết mình nên làm gì bây giờ, lại qua từ đường nhìn chằm chằm lá bùa trên điện thờ.

Cậu không dám gọi cho Hộ Hồng Triết, cũng không dám hỏi tình huống của Bạch Tiểu Miên. Có lẽ tật cũ lại tái phát, cậu rất sợ mình sẽ vì một số việc nhỏ không đáng kể mà mất khống chế bản thân.

Mà nhận được thông tin thì nên báo lên trên, cậu xốc lại tinh thần, liệt kê lại những điểm quan trọng, gửi vào nhóm chat liên minh.

Mãi đến giữa trưa mới có người hồi đáp, Lý Huyền Tĩnh báo lại tình hình đêm qua: Ba Xà vẫn chưa có động tĩnh gì.

Hắn đột nhiên thay đổi kí chủ, nhất định phải cần thời gian để thích ứng thân thể. Lý Huyền Tĩnh phân tích xong, dặn: Trước đừng làm gì cả, tránh đánh rắn động cỏ.

Hạng Ngọc Loan: Tám phần là đã bị phát hiện.

Lý Huyền Tĩnh: Ầy ầy ầy, lạc quan lên nào.

Nhan Trăn: Con biết ạ.

Thực ra cũng không biết được bao nhiêu cả. Trong lòng Nhan Trăn vẫn cực kỳ bất an, cặp mắt trong bóng tối ấy, cộng thêm việc không cảm nhận được sự tồn tại của Nguyên Hoa.

Ba Xà sẽ thay thế anh ấy sao?

Nhan Trăn tin, chuyện sẽ không đến mức đấy, không cần lý do.

Khi cậu nhìn trộm được một phần nhỏ của tảng băng chìm, cậu đọc được tình cảm của Ba Xà, không còn đơn thuần là một con quái vật tham lam khát máu nữa, mà dần dần trở nên giống một con người.

Đáng ra hắn có thể hoàn toàn thay thế Bạch Tiểu Miên trước khi bại lộ thân phận, sau đó tăng cường sức mạnh rồi tìm một ký chủ thích hợp hơn là được.

Nhưng hắn lại vội vội vàng vàng chọn Nguyên Hoa, sau đó chạy trối chết.

Tại sao?

Nhan Trăn đổ mồ hôi trán, cậu muốn đánh cược một lần.

Ba Xà chịu ảnh hưởng từ tơ hồng, cũng yêu luôn Hộ Hồng Triết.

Suy nghĩ này thực quá hoang đường, đừng nói Lý Huyền Tĩnh và Hạng Ngọc Loan không tin, ngay cả Nhan Trăn cũng không dám chắc.

Bùa đã cúng trời xong, Nhan Trăn vô cùng lo lắng ngồi trên lưng Tiểu Thao được Lý Huyền Tĩnh sắp xếp qua, chuẩn bị trở về tỉnh H.

Đông năm nay quá lạnh, may mà lông Tiểu Thao đủ dày, Nhan Trăn chôn mặt trên lưng nó, chỉ cảm thấy vô cùng ấm áp, không nhịn được hỏi: “Tiểu Thao, mày thực sự chỉ là một Thần khí sao?”

Tiểu Thao “Ngao” một tiếng trả lời.

Là thần khí, đương nhiên sẽ có chỗ khó tưởng tượng. Nhan Trăn buồn buồn nói: “Tao rất đau khổ.”

Tiểu Thao: “Gào ngao.”

“Nếu học được cách khống chế năng lực sớm một chút, sớm hơn một chút, sự tình sẽ không phức tạp thành như thế này…” Ai cũng không thấy, nước mắt Nhan Trăn chảy dọc xuống trên gò má. “Tao nhớ anh ấy.”

Sau khi biết nhẫn cỏ có thể khiến hai người tâm linh tương thông, Nhan Trăn không dám đeo trên tay nữa mà đựng nó trong một bình thủy tinh nhỏ, cất gọn trong túi áo lông của mình.

Mùa đông ở tỉnh H năm nay lần đầu tiên có tuyết rơi.

“Mấy năm trước chưa từng có tuyết.” Lúc Nhan Trăn tới nhà Hạng Ngọc Loan, vành tai chóp mũi đều đã đỏ bừng lên. Trong nhà Hạng Ngọc Loan ấm áp như mùa xuân, cậu vừa bước vào, cả người đã được sưởi ấm.

Hi Dương tới tiếp, giúp cậu cởi áo đông dày cộp, một tay cầm theo, một tay nắm lấy tay cậu.

“Da cậu nóng quá.”

Nhan Trăn nhìn y, bỗng nhiên vành mắt đỏ lên, mũi đặc quánh.

Cậu cảm thấy mình thực sự quá yếu đuối, bây giờ người khác dịu dàng với cậu một chút thôi, vẻ ngoài bình tĩnh của cậu đã dễ dàng nứt vỡ.

Nhan Vận Lam, Lý Huyền Tĩnh, Hạng Ngọc Loan và mấy người cậu từng gặp trong liên mình ngồi chung một nơi, trên vách tường treo một tấm bản đồ, bên trên ghi chú chi tiết mỗi một địa điểm và giao lộ của thành phố.

“Hi Dương chưa thu được thông tin gì, mà như vậy càng nói rõ hắn vẫn chưa rời khỏi tỉnh H.” Lý Huyền Tĩnh uống trà. “Có lẽ là muốn trốn vài ngày rồi mới tính toán sau.”

Nhan Trăn vào đúng lúc nghe được câu này, biểu cảm thoáng qua nét đau đớn, sau đó mới ngồi xuống dựa vào người Nhan Vận Lam.

“Trăn Trăn.” Nhan Vận Lam vuốt tóc cậu. “Ăn cơm chưa?”

Nhan Trăn không thèm ăn lắm, nói dối là ăn rồi. Lý Huyền Tĩnh nói tiếp: “Tuy vẫn đang trốn, nhưng hắn không thể bất động mãi được, nhất định sẽ sai vài thuộc hạ đi tìm hiểu thông tin. Nhan Trăn đến rất đúng lúc, hai người thử thí nghiệm trước xem có thể dùng được năng lực dự đoán chưa.”

Hiện tại dùng năng lực này hoàn toàn là dòng dao mổ trâu giết gà. Nhan Trăn gật đầu: “Vâng.”

“Không cần gấp.” Nhan Vận Lam nói: “Hai ngày nay tập luyện chút đi.”

Nhan Trăn gật đầu: “Dạ.”

Nhan Vận Lam thực sự rất lo cho trạng thái của cậu, lại hỏi cậu có muốn ngủ một giấc hay không, Nhan Trăn đã ngủ đủ rồi, lắc đầu nói không cần. Lý Huyền Tĩnh nhìn cậu rất lâu: “Trước con nói mình dùng thứ gì xâm nhập được giấc mơ của Ba Xà?”

“Một cái nhẫn cỏ… Mơ?”

Bọn họ cùng phản ứng lại. Nhan Trăn có năng lực, nên có thể giữ bản thân tỉnh táo trong mơ, mà Nhan Trăn xâm nhập được vào giấc mơ của Ba Xà là vì lúc đó hắn cũng đang mê man.

“Nói cách khác, con và hắn đồng thời tỉnh lại?”

Nhan Trăn: “Ừm…”

“Nguyên Hoa biết không?” Hạng Ngọc Loan đột nhiên đặt câu hỏi.

“Dạ?” Nhan Trăn sửng sốt.

“Năng lực có thể báo trước tương lai của cậu.”

“Anh ấy… biết em có năng lực, nhưng không biết cụ thể là gì, em lo anh ấy sẽ thấy sợ hãi nên vẫn không dám nói.”

“Ừ.” Hạng Ngọc Loan liếc Lý Huyền Tĩnh. “Tôi thấy đây có thể làm mồi câu được.”

Nhan Trăn: “?”

“Dù sao hắn cũng phát hiện cậu liên kết được với thế giới tinh thần của hắn, chúng ta bên này muốn biết tin tức của hắn, vậy hắn nhất định cũng muốn thăm dò chúng ta.”

Nhan Vận Lam cau mày: “Như vậy quá mạo hiểm?”

“Nếu là tôi, tôi bằng lòng thử.” Hạng Ngọc Loan nói.

Nhan Vận Lam bị nghẹn họng, bất đắc dĩ nói: “Để Trăn Trăn tự mình quyết định đi.”

Đêm hôm ấy, cậu lại lấy nhẫn cỏ ra, vì sợ Ba Xà sẽ hoài nghi nên không đeo trên tay mà đặt trên tủ đầu giường, chậm rãi tiến vào giấc mộng.

Trước khi ngủ cậu đã đặt một lá bùa dưới gối để đảm bảo cả quá trình mình đều giữ được tỉnh táo. Đây thực sự là một cảm thụ rất thần kỳ, cậu biết mình đang dần dần mê man, tiến sâu vào trong tiềm thức.

Cậu bước vào một rừng rậm ngập sương mù, hầu như không có một tia sáng, trong bóng đêm, chỉ có thể dựa vào cảm giác mà tiến về phía trước. Đi mãi đi mãi, phía sau bỗng vang lên tiếng gọi: “Trăn Trăn?”

Trong nháy mắt đó, Nhan Trăn suýt chút nữa đã rơi nước mắt, nhưng lại mạnh mẽ kìm lại.

“Nguyên Hoa?” Cậu vừa muốn quay đầu vừa không dám, sợ mục đích của mình sẽ bị nhìn thấu.

Nguyên Hoa nói: “Đừng lo cho anh, anh vẫn ổn, em nhớ anh không?”

“Nhớ.” Nhan Trăn nghẹn ngào. “Sao không nhớ được chứ.”

“Vậy em còn không muốn quay đầu nhìn anh?” Giọng nói Nguyên Hoa nghe rất ai oán..

Nhan Trăn hít thật sâu, mới nói: “… Em không dám nhìn, sợ mặt anh biến dạng mất rồi.”

Nguyên Hoa: “…”

Vẫn là phong cách đó của Nhan Trăn.

“Em phải về sao? Anh rất muốn gặp em, nhưng không làm sao tỉnh dậy được.” Nguyên Hoa nói: “Đến đây, Trăn Trăn, vất vả lắm anh mới qua đây được.”

Đây là giọng nói của Nguyên Hoa, ngay cả tính cách cũng là của Nguyên Hoa lúc thường, nếu không phải tỉnh thần cậu rất tỉnh táo, Nhan Trăn đều sẽ tin là thật.

“Em cảm thấy như mình đang nằm mơ vậy.” Nhan Trăn nói.

“Vốn là đang mơ mà.” Nguyên Hoa xì cười, giọng nói có chút lưu luyến. “Em tỉnh dậy rồi thì anh không gặp được em nữa.”

Nhan Trăn che miệng, từ từ cúi đầu, xoay người đối mặt với Nguyên Hoa.

“Vậy chúng ta ở cùng nhau.”

“Mọi người định làm gì? Muốn giết Ba Xà sao?”

Câu nói này đột nhiên thức tỉnh Nhan Trăn —— Nguyên Hoa không biết gì cả, sao lại rõ ràng kẻ đang ký sinh trong thân thể là Ba Xà?

Nhan Trăn cắn răng, cố gắng không để lộ sự thù hằn của mình, khẽ gật đầu: “Giá mà có thể nhanh chóng tìm được anh, nhưng hiện giờ bọn em không có manh mối gì cả.”

“Tuy anh không thể xuất hiện, nhưng anh biết kế hoạch của Ba Xà, hắn muốn đi Nam Hải.”

“Nam Hải?” Nhan Trăn giật mình. “Đi làm gì?”

Đoạn hội thoại phía sau dần mờ đi, Nhan Trăn cảm nhận được giấc ngủ của mình mơ mơ màng màng, cậu ấn đầu, tỉnh lại.

Đã hừng đông, bên ngoài trời vẫn âm u, Nhan Trăn xốc gối lên, lá bùa bên dưới đã bị đốt thành tro.

Hai tay Nhan Trăn nắm chặt.

Kẻ đối thoại với cậu, quả nhiên là Ba Xà.

“Nam Hải? Rõ ràng vậy á.” Lý Huyền Tĩnh bắt tréo hai chân. “Hắn nghĩ chúng ta sẽ tin chắc?”

“Không tin cũng phải tin, phái một phân đội qua bên đó, làm ồn ào vào để Ba Xà biết.”

Hai người bọn họ bắt đầu lên kế hoạch tiếp theo, mà Nhan Vận Lam nhíu mày, vẫn luôn không lên tiếng.

“Sao vậy mẹ?”

Nhan Vận Lam nhìn bọn họ, chần chừ nói: “Tôi thấy lời hắn nói có một nửa là thật, hắn chắc chắn cho rằng chúng ta sẽ không tin hay thực sự cử người qua đó. Đừng quên, trên người hắn đang có sức mạnh của Ly Diễm.”

Mọi người đều ngây ra.

“Giao tộc khó thu phục nhất cũng có thể quy thuận nhờ Ly Diễm, huống chi Thủy tộc.”

Từ lúc cúng lá bùa đến nay, Nhan Trăn đã trai giới một tuần. Cậu dùng lá bùa bày một trận pháp trong phòng, tự mình ngồi vào mắt trận, đối diện với Nhan Vận Lam đồng thời niệm chú.

So ra, năng lực của Nhan Vận Lam tự do hơn một chút, bà có thể thông qua tình thế suy đoán mà tùy thời di chuyển trận pháp. Nhan Trăn thì không được, năng lực của cậu tiêu hao lượng thần hồn lớn, hơn nữa còn dễ khiến bản thân rơi vào nguy hiểm, nhất định phải cố định một chỗ, còn cần người bảo vệ.

Cả người Nhan Trăn bắt đầu nóng lên, lần đầu tiên cậu phải khống chế lượng linh lực tràn đầy như nước lũ thế này, hai cánh tay đều không ngừng run rẩy.

Dần dần, trong đầu cậu mở ra một cánh cửa.

Đẩy cửa bước vào, bên trong chính là một thế giới mới.

Thật giống như đang xuyên qua thời không, cậu bắt đầu từ dự báo sự việc một tiếng sau.

Mới chỉ mười phút, cả cơ thể Nhan Trăn mềm như bún, mệt đến độ không mở mắt được.

Lý Huyền Tĩnh nghe báo lại trong lúc ăn cơm, vì vậy mà bị nghẹn suýt chết, vừa ho khan vừa luống cuống tìm nước uống. Hạng Ngọc Loan hỏi: “Thế nào?”

“Có thể nhận biết các sự việc xảy ra trong hai giờ tới, phạm vi đường kính khoảng.. mười cây. Ở ngã tư gần đây sắp xảy ra một trận tai nạn xe cộ nhỏ.”

Nhan Vận Lam nói: “Tôi có thể suy đoán nguyên nhân của những việc đó.”

“Giao cho bên giao thông đi.” Hạng Ngọc Loan nghiêng đầu nói: “Tránh trận tai nạn kia đã, vẫn còn kịp.”

Nhan Trăn còn muốn nói gì đó, Hạng Ngọc Loan ra hiệu những người khác rời đi, để Lý Huyền Tĩnh lại. Sau khi đóng cửa, trong phòng chỉ còn bốn người.

“Cũng có thể biết những sự cố nhỏ cụ thể, nhưng phạm vi chỉ giới hạn trên một cá nhân… Em đã thử nghiệm trên Lý sư thúc rồi.”

Lý Huyền Tĩnh: “Gì đó?”

“Có thể thử lại trên Nguyên Hoa không?”

Nhan Trăn lắc đầu: “Sau đó em cũng thử ngay xem động tĩnh của Nguyên Hoa, nhưng không cảm giác được…”

Bọn họ cùng nhìn về phía Nhan Vận Lam, Nhan Vận Lam nói: “Phạm vi tuy rằng có hạn, nhưng có thể khẳng định, Nguyên Hoa đã không còn ở khu Đông nữa.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play