Tốc độ tim đập bình thường của loài thỏ là 180-250 lần mỗi phút.
Thật sự nhanh như vậy sao? Bạch Tiểu Miên cảm thấy quả tim này chưa từng nhảy nhanh như vậy. Có lẽ bình thường cũng là thế, chỉ là hiện tại quá an tĩnh, y mới chú ý tới thôi.
“Đáp án của cậu đâu?” Bàn tay trong túi quần của Hộ Hồng Triết từ từ nắm lại, bên trong toàn là mồ hôi.
Bạch Tiểu Miên mím chặt môi, cực kỳ căng thẳng, khuôn mặt trắng như tuyết bị nín đến đỏ bừng: “Chi.”
Hộ Hồng Triết: “Cái gì?”
“Chi chi!”
Căng thẳng đến nỗi không nói được tiếng người nữa rồi!
“Được rồi, không nghĩ tới sẽ khiến cậu sợ đến vậy.” Hộ Hồng Triết hơi có chút thất bại, câu buông vai Bạch Tiểu Miên ra, ngột ngạt nói: “Cậu không cần phải áp lực, cậu không muốn, tôi đương nhiên sẽ không ép.”
Bạch Tiểu Miên lắc đầu thật mạnh, rốt cuộc khôi phục lại ý thức ngôn ngữ: “Không —— “
“Không?” Hộ Hồng Triết ôm một tia hi vọng, hỏi lại.
Không cái gì?
Không phải không muốn?
Ý nghĩ này vừa xuất hiện trong đầu, Bạch Tiểu Miên bị chính mình doạ sợ. Chuyện gì thế, hoá ra Hộ Hồng Triết luôn ôm suy nghĩ này với y sao?
Nhưng y vốn chỉ muốn tìm thỏ cái thôi, chẳng lẽ giờ lại thích có bạn trai à?
Trong đầu Bạch Tiểu Miên loạn cào cào, y lắc đầu như trống bỏi, chỉ thiếu mất hai viên tròn đập mặt trống thôi.
Hộ Hồng Triết kiên trì dụ dỗ: “Nếu thấy không ghét thì nhắm mắt lại đi.”
Bạch Tiểu Miên càng rối hơn, hoàn toàn không biết nên làm sao, cuối cùng quyết tâm nhắm hai mắt lại.
Lông mi rất dài.
Cong cong, còn đang rung nhẹ.
Hộ Hồng Triết cũng thấy lòng mình rung động theo, không kiềm chế được nữa.
Khoảng cách giữa hai người càng ngày càng gần, càng ngày càng gần, nhiệt độ không khí dường như cũng đang tăng lên. Trong đầu Hộ Hồng Triết nổ một trận pháo hoa, mỗi cái đều rực rỡ muôn màu, biến thành ánh sao đầy trời.
Hô hấp quấn quýt, cậu dường như còn cảm nhận được nhiệt độ trên môi Bạch Tiểu Miên.
Sau đó một giây, kèm theo một tiếng “Xèo ——”, người trước mặt đột nhiên biến mất.
Hộ Hồng Triết vẫn đang chu môi với không khí: “…”
“Chi!” Bạch Tiểu Miên đã biến thành thỏ đang chôn mặt trong đôi tay mập mạp trốn tránh hiện thực.
Nhìn đi, tôi chỉ là một con thỏ béo múp, cậu chắc đã quên mất tôi luôn rồi, hiện tại có phải rất thất vọng không?
Bạch Tiểu Miên cực kỳ ủ rũ, lại chôn mặt xuống sâu hơn chút, cố không để cái mặt to như cái đĩa của mình lộ ra, chỉ có đôi tai dài mềm mềm nhích tới nhích lui.
Hộ Hồng Triết vừa buồn bực vừa buồn cười, cậu ngồi xổm xuống, thấy dáng vẻ này Bạch Tiểu Miên thì bao nhiêu đè nén cũng tan thành mây khói.
“Không cần che mặt đâu.” Cậu duỗi tay nhấc hai cái móng vuốt của Bạch Tiểu Miên ra.
Bạch Tiểu Miên không động đậy, chỉ nghi hoặc phát ra một tiếng: “Chi chi?”
Không phải nên cảm thấy sợ hãi sao?
Bạch Tiểu Miên xù lông, tai cũng dựng thẳng: “Chi!”
Sau mấy giây trầm mặc, Bạch Tiểu Miên lại lần nữa vùi đầu vào móng vuốt.
Hộ Hồng Triết phì cười.
Nhan Trăn chờ ngoài hành lang, không ngừng đi tới đi lui. Cậu hình như học tật xấu của mẹ rồi, trong lòng rất dễ nghĩ nhiều.
Nguyên Hoa nhìn không nổi nữa, kéo cậu lại: “Em lo lắng chuyện gì?”
“Em vẫn luôn cảm thấy lạ, nhưng lại không nói rõ được là lạ ở chỗ nào.” Nhan Trăn bị hắn kéo ngồi xuống, lại đứng lên: “Không được! Em phải vào xác nhận lại!”
“Nào, em bình tĩnh!” Nguyên Hoa bất đắc dĩ kéo cậu về. “Nhỡ người ta đang làm việc thì sao?”
Làm việc?
Nhan Trăn quay đầu nhìn hắn.
“Khụ.” Nguyên Hoa thừa nhận đầu óc mình có hơi đen tối, nhưng lời này cũng có lý mà, giờ cũng đâu biết người ta đang làm gì đâu.
“Hiện tại em có một, một ý tưởng đáng sợ.”
Vốn cậu chỉ định kể cho Nhan Vận Lam thôi, bởi đâu biết nguy hiểm sẽ ẩn núp chỗ nào chứ.
Nhưng cậu hiện giờ cũng rất cần một người phủ định lại ý nghĩ khủng hoảng của mình.
Nguyên Hoa: “Ý tưởng gì? Em nói xem.”
“Em cảm thấy…”
“Đợi lâu rồi!” Âm thanh của Hộ Hồng Triết cắt ngang lời muốn nói, hai người cùng quay lại, bạn học Tiểu Hộ đang ôm một con thỏ đi ra.
Trên mặt cậu ta vô cùng sảng khoái, không khó đoán đã có chuyện gì. Nguyên Hoa đụng vai Nhan Trăn, dùng ánh mắt nói: Anh nói mà.
Tảng đá trên ngực Nhan Trăn rơi xuống theo nụ cười của Hộ Hồng Triết.
Cậu nghĩ gì vậy chứ?
Gần đây có mấy chuyện xảy ra nên mới dễ nghi thần nghi quỷ như vậy.
Bạch Tiểu Miên sinh hoạt với cậu lâu vậy rồi, cậu phải hiểu rõ Bạch Tiểu Miên chứ.
“Cuối cùng cũng ngả bài rồi.” Nhan Trăn nhận lấy Bạch Tiểu Miên vẫn đang kinh sợ, ôm trong lòng áng chừng.
“Dạ.” Hộ Hồng Triết nói: “Là em ngả bài trước.”
Bạch Tiểu Miên run đuôi, không muốn nói chuyện.
“Chuyện xong rồi, chúng tôi về trước đây, hôm nay hẳn cũng không có tiệc mừng đâu, về nhà tắm trước, tối nay cùng đi ăn khuya?”
“Phía học viện bọn em thuê người bên ngoài, dù em không biết nhưng vẫn phải đứng ra.” Hộ Hồng Triết nói: “Chờ em xử lý xong thì tới tìm các anh.”
Nhan Trăn liếc bùa chú trên người Hộ Hồng Triết, vẫn hoàn hảo, trong lòng cũng yên tâm hơn. “Được.”
Bạch Tiểu Miên nghe cậu nói phải đi, rốt cuộc mới nâng đầu lên, hé mắt lén lút nhìn theo.
“Đúng rồi, còn có một việc.”
Hộ Hồng Triết đến gần Nhan Trăn, nâng mặt Bạch Tiểu Miên lên, cúi đầu hôn một cái trên cái mũi ướt hồng của y.
Bạch Tiểu Miên: “!”
“Không thể cứ thế tha cho cậu được, dùng cái này bồi thường trước nhé.” Hộ Hồng Triết thấp giọng nói xong, lại xoa tai y mấy cái mới tiêu sái quay người đi.
Mấy phút sau khi Hộ Hồng Triết rời đi, Bạch Tiểu Miên vẫn duy trì trạng thái hoá đá.
Nhan Trăn: “Tiểu Miên, cậu đỏ mặt kìa.”
Bạch Tiểu Miên: “Chi——!”
Lông dày như thế, sao mà nhìn ra được!
Nói chung dù là thế nào, chuyện đã chắc như đinh đống cột rồi.
Bạch Tiểu Miên vừa về ký túc xá đã biến về hình người, lại bắt đầu ăn như hổ vồ. “Tiêu rồi.”
“Sao?” Nhan Trăn hỏi.
“Mẹ tôi nhất định sẽ giết tôi?” Bạch Tiểu Miên méo miệng: “Nhất định sẽ giết.”
“Không ác đến vậy đâu?”
“Mẹ tôi là thỏ ngọc.”
Nhan Trăn dại ra: “… Gì?”
“Thì là, thỏ ngọc tinh ấy…”
Nhan Trăn: “Là cái loài theo Hằng Nga trên cung trăng, còn được viết vào sách, thỏ ngọc?”
Bạch Tiểu Miên che mặt: “Ừm!”
Nhưng cũng vì vậy mà cậu giải đáp được thắc mắc, ví dụ như thực ra không hề có Hằng Nga, nếu chắc chắn nói có thì đó chính là thỏ ngọc, và thỏ ngọc không hề ở trên cung trăng, mấy câu chuyện truyền miệng nọ đều là nhảm nhí.
Nhan Trăn chỉ không nghĩ tới, Bạch Tiểu Miên lại là con trai của thỏ ngọc, loài thỏ có thể sống lâu nghìn tuổi, rất hiếm thấy.
Vậy nếu trên người Bạch Tiểu Miên có chút năng lực ấn giấu thì cũng rất bình thường.
Mà nói lại, để con trai mình đơn độc xuống núi, hẳn sẽ cho y bùa hộ mệnh gì chứ.
Nhan Trăn an ủi: “Mẹ cậu cũng nói sẽ không có cô gái nào coi trọng cậu còn gì, vất vả lắm mới có đàn ông coi trọng, chấp nhận tạm cũng được đó.”
Bạch Tiểu Miên che mặt: “Aiii!”
Sao mọi việc lại thành thế này chứ?
“Nào, tôi có chuyện muốn hỏi cậu đây.” Nhan Trăn chống hông, bắt đầu bàn chính sự.
“Mấy người toàn kỳ quái, hết người này đến người khác muốn hỏi chuyện tôi.” Bạch Tiểu Miên tách ngón tay hé mắt nhìn. “Cậu nói đi.”
“Cậu thật lòng thích Tiểu Triết?”
Bạch Tiểu Miên lầm bầm: “Không thích, thì sẽ không để cậu ấy, hôn đâu.”
“Vậy là hai người yêu thương lẫn nhau rồi, phải nói rõ ràng mọi chuyện cho Tiểu Triết.” Nhan Trăn nắm tay y, nhấc sợi tơ hồng lên, sợi tơ vẫn rất mỏng manh nhìn như sắp đứt.
“Còn, còn phải nói gì nữa… Sao thế?” Bạch Tiểu Miên nhìn vẻ mặt cậu, cũng cúi đầu: “Đang nhìn gì vậy?”
Nhan Trăn không thể tin được: “Cậu không thấy?”
Bạch Tiểu Miên mờ mịt: “Không thấy gì hết mà.”
Nhan Trăn ôm một bụng đầy nghi hoặc, bèn đi hỏi cố vấn Nhan Vận Lam, Nhan Vận Lam nói: “Hả? Yêu quái không thấy tơ hồng? Cũng có đấy, nếu mắt mù thì đúng là không nhìn thấy.”
Nhan Trăn lại kể một lượt tình huống của Bạch Tiểu Miên cho bà nghe.
“Đúng là kỳ quái, mai con đưa nó về, mẹ xem thế nào.”
Nhan Vận Lam trấn an: “Cũng không phải là không thể, có lẽ có liên quan đến thân thể Bạch Tiểu Miên, mai nhìn xem là rõ thôi, con nhớ về nhà tổ chức sinh nhật.”
Đến tối, Hộ Hồng Triết giải quyết xong việc của mình thì chuồn đến ký túc xá của Nhan Trăn.
Không ngờ người mở cửa lại là Bạch Tiểu Miên, y đang lim dim buồn ngủ, nhìn thấy Hộ Hồng Triết bèn bị doạ tỉnh, đóng ầm cửa lại.
“Thỏ con bé nhỏ à, ngoan nào, mở cửa ra đi, tôi muốn vào.” Hộ Hồng Triết lại còn xướng ca, Bạch Tiểu Miên nổi da gà toàn thân.