Nhan Trăn luôn cảm thấy có chỗ nào không đúng lắm nhưng lại không nói rõ được, chỉ đành an ủi tượng trưng Hộ Hồng Triết mấy câu.
Nói thật, đã đến bước đường này rồi mà Hộ Hồng Triết vẫn chưa hết hi vọng, cũng khiến Nhan Trăn thấy kinh ngạc.
Có lẽ cậu phải nói sự thật cho Hộ Hồng Triết thôi.
“Tiểu Triết.” Nhan Trăn suy nghĩ rất lâu, cuối cùng ra quyết định: “Đợi khi nào cậu đi chơi về, chúng ta nói chuyện chút nhé.”
Cậu không đến trường ngay mà cùng mẹ về nhà trước. Nhan Vận Lam lôi ra một chồng sách, rút ra mấy quyển sổ ghi chép đã ố vàng, bên trong viết đầy chữ, nét chữ gọn gàng, còn vẽ cả biểu đồ.
“Mẹ à, không ngờ lúc trẻ mẹ còn là học sinh ưu tú đó.” Nhan Trăn cảm khái, ghi chép thế này tỉ mỉ hơn gấp mấy lần vở viết bài trên lớp của cậu.
“Đương nhiên rồi, nếu năm đó không lựa chọn làm một bà nội trờ toàn năng…”
Mắt thấy bà lại sắp dông dài khoác lác, Nhan Trăn vội vàng ra chỉ bừa một chỗ: “Đây có ý gì ạ?”
Nhan Vận Lam liếc một cái: “À, cái này mẹ quên mất tiêu rồi, con chờ mẹ ngẫm lại cái nhé.”
Nhan Trăn: “…”
Loại pháp thuật dự đoán không thời gian này khó hiểu hơn loại pháp thuật bình thường rất nhiều.
Nhan Trăn nhìn mấy lần đã hoa mắt chóng mặt, đúng là không nên gáy quá sớm mà.
“Cứ học bước một thôi, đâu thể ăn một bữa là thành người mập, nếu chúng ta đoán không sai, hiện tại Ba Xà vẫn chưa thể lộ diện đâu.”
“Nhưng cũng khó phòng, ai biết hắn sẽ xuất hiện lúc nào chứ?”
“Trước đó Ba Xà làm ra động tĩnh lớn vậy mà vẫn thua liên minh, e rằng giờ cũng khó tìm đồng minh.” Nhan Vận Lam nói:”Năm đó ấy… Trò lừa đảo của hắn quá cao tay, mẹ nhớ, hình như thiếu chút nữa thôi là hắn thành rồng rồi đấy.”
Nhan Trăn nói: “Chính hắn cũng hiểu nên mới cướp đoạt sức mạnh của Ly Diễm?”
“Đúng vậy, nếu không ngày hôm đó sao dễ dàng thu phục Ly Diễm được chứ.” Nhan Vận Lam xoa huyệt thái dương. “Mẹ ghét nhất là mấy tên phản diện có đầu óc, đánh phiền muốn chết.”
Nhan Trăn nhìn sổ ghi chép ngẩn người.
“Cậu nói xem, nước ta có thể tổ chức một đợt sinh nhật nữa vào âm lịch không?” Hoa Minh Vũ nói: “Tớ muốn mỗi ngày đều là quốc khánh.”
Nhan Trăn lột ga giường đem ra ban công phơi, đứng một lát nhìn bãi đậu xe bên dưới.
“Tổ quốc mà biết cậu hiếu thuận như vậy sẽ cảm động đến khóc mất.”
“Tớ thực sự không muốn lên lớp của lão Ngô, ổng cực kỳ thích gọi tớ trả lời câu hỏi.”
“Cậu học tốt, thầy ấy đương nhiên sẽ gọi cậu.” Nhan Trăn vừa trò chuyện bâng quơ với cậu ta vừa nhớ đến dáng vẻ hiện tại của Ly Diễm, nhớ lại trận chiến buổi tối hôm đó, Ba Xà đã chạy thoát từ đâu?
Hoa Minh Vũ hỏi: “Ầy, hôm nay lạ ghê nha, sao cậu vẫn ở đây thế?”
Nhan Trăn kỳ quái hỏi lại: “Tớ không ở đây thì ở đâu?”
“Không đi tìm Nguyên Hoa à?”
Nhan Trăn: “…”
Cậu ấp úng: “À, ờ, nói sau đi.”
“Cãi nhau à?” Hoa Minh Vũ ồn ào.
“Không.” Nhan Trăn không dám nghĩ lại chuyện ngu xuẩn mình đã làm, thực ra cậu muốn gặp Nguyên Hoa lắm, nhưng gặp thì lại thấy xấu hổ.
Mà cũng không sao, đến chiều Nguyên Hoa đã chủ động qua đây tìm cậu.
Sau khi vào cửa, trên mặt hắn luôn treo nụ cười, dáng vẻ rất đắc ý, hoàn toàn tương phản với trạng thái của Nhan Trăn.
Nhan Trăn vờ như chưa xảy ra chuyện gì hết, cậu đoán chắc dù da mặt Nguyên Hoa dày đến mấy hẳn cũng không thể nói chuyện đó ra trước mặt người ngoài được.
Nguyên Hoa: “Tình…”
Nhan Trăn lập tức lấp kín miệng hắn, ghé sát vào tai hắn đè giọng rống lên: “Anh làm gì thế hả?”
Nguyên Hoa bèn nhân cơ hội liếm lòng bàn tay cậu, xúc cảm ướt nhẹp khiến toàn thân Nhan Trăn sởn gai ốc, điện chạy từ đỉnh đầu xuống xương cụt. Cậu giật mạnh người về phía sau, lại bị Nguyên Hoa nắm cánh tay kéo trở lại.
Hoa Minh Vũ: “?”
“Yêu dấu à, chúng ta đi ăn cơm thôi.” Mục đích của Nguyên Hoa đã đạt được, còn từ góc Hoa Minh Vũ không nhìn thấy bóp mông cậu mấy cái.
Không biết xấu hổ thiên hạ vô địch. Nhan Trăn tức giận nguýt dài một cái, Nguyên Hoa càng thêm đắc ý, cười híp mắt dẫn cậu ra ngoài.
Nhan Trăn: “Không phải đi ăn cơm à?”
“Ăn em trước.”
“Đừng đùa nữa.” Nhan Trăn cười đẩy hắn ra. “Trong đầu anh toàn là cái gì thế kia?”
Nguyên Hoa còn muốn trêu cậu thêm chút nữa, Nhan Trăn đã co cẳng bỏ chạy. Hiện giờ thể lực của cậu đã được nâng lên, Nguyên Hoa dĩ nhiên không thể lập tức bắt được. Hai người đùa mệt rồi, cuối cùng đều bỏ cuộc: “Nào, vẫn nên ăn cơm trước thôi.”
Tiểu biệt thắng tân hôn. Nhan Trăn ngồi ngẩn ngơ ngắm Nguyên Hoa ăn. Nguyên Hoa ăn được vài đũa thì phát hiện Nhan Trăn không chớp mắt nhìn mình, không khỏi muốn cười: “Quả nhiên em chỉ thích gương mặt này của anh nhỉ?”
“Em còn thích cả khuôn mặt của Ngô Ngạn Tổ nữa đó, anh thấy em và chú ấy có yêu nhau không?”
Nguyên Hoa: “…”
“À, nhắc mới nhớ.” Ăn xong cơm lại đi dạo cho tiêu cơm, Nguyên Hoa chợt nói: “Có một nữ sinh lớp anh muốn xin phương thức liên lạc của Hộ Hồng Triết.”
“Hả?” Nhan Trăn xoa bụng, ăn no quá nên giờ hơi khó chịu. “Thằng nhóc đó cả ngày đều dính lấy Bạch Tiểu Miên, thế mà còn trêu chọc được con gái nhà người ta à?”
“Chắc là nhìn mặt thôi.” Nguyên Hoa lơ đãng nói, nói xong lại thấy hơi sai, giơ tay nói: “Anh vô tội, anh không hề trêu đùa con gái nhà người ta đâu.”
Nhan Trăn xì cười.
Nguyên Hoa tiếp tục đề tài, sau đó chủ đề rất tự nhiên chuyển lên người Bạch Tiểu Miên. Thái độ công tác của ngài kết duyên sư đương nhiệm không được nhiệt tình cho lắm, trong đầu vẫn còn rối như tơ vò.
Nói là muốn nói thật cho Hộ Hồng Triết, trên thực tế cậu còn chưa biết nên mở miệng kiểu gì.
Nguyên Hoa có cuộc gọi tới, Nhan Trăn nhìn hắn bắt máy rồi bắt đầu trò chuyện, tay đã được nắm dắt đi, Nhan Trăn bắt đầu treo ngược cành cây.
Chờ đến lúc cậu ngẩng đầu lên, bọn họ thế mà đã đến trước cửa khách sạn.
Nhan Trăn liếc Nguyên Hoa đoan đoan chính chính cúp máy: “…”
“Vào thôi?” Nguyên Hoa cười híp mắt. “Anh đã đặt phòng trước rồi.”
“Mới vừa ăn cơm xong đấy, anh trai à.”
Một tiếng gọi anh này khiến tâm tình Nguyên Hoa rất sảng khoái, sói tính cũng nổi lên.
“Không sao, chuẩn bị cẩn thận là xong ngay, anh giúp em ~ “
Nhan Trăn run tay: “Đừng, để em tự làm.”
Cậu biết ngay Nguyên Hoa nhất định có chuẩn bị mà tới.
Những thứ đồ đó, không thiếu một cái, đều được đặt trên giá, hùng dũng oai vệ hiên ngang khí phách, nhìn quá cay mắt.
Cậu đứng trước đám đồ đó, cảm thấy mình nên cười hai tiếng cho đỡ lúng túng, nhưng mà thật sự không cười nổi.
“Vô vị quá thể.” Cậu chỉ có thể nói một câu này.
Nguyên Hoa ôm lấy cậu từ phía sau, như cún bự dụi sau gáy cậu: “Em muốn dùng món nào trước?”
Nhan Trăn cảm thấy, người thanh tâm quả dục trên đời này, hoặc là chưa từng làm tình, hoặc là cuộc sống tình dục không được mỹ mãn.
Nguyên Hoa chuẩn bị cẩn thận hơn lần đầu tiên rất nhiều, đến tận khi Nhan Trăn thúc giục mà hắn vẫn chưa yên tâm: “Anh sợ em đau.”
Trong đầu Nhan Trăn đột nhiên lóe câu nói của một blogger: Đừng hỏi có muốn hay không, tâm tư bà đây cũng đã bay thẳng lên vạn trượng rồi.
Nói chung, lần này cả hai đều không kiềm chế nữa, dù Nguyên Hoa không tìm được điểm G nhưng đã thoải mái hơn nhiều, sau đó thừa dịp còn nóng lại làm thêm hai lần nữa.
“Ăn khuya không?”
“… Ăn.”
Nửa đêm, Nguyên Hoa dắt cậu xuống lầu, vốn dự định sẽ qua đêm nên lúc đặt phòng đã chọn khách sạn ở ngay gần khu phố ẩm thực. Giờ này vẫn còn rất nhiều quán thịt nướng mở cửa, còn có cả hàng cháo nữa.
Bọn họ cùng ngồi ngửi mùi thịt nướng vừa húp cháo.
Nhan Trăn cảm thấy mình quá thảm.
“Ý, kia không phải Hộ Hồng Triết sao?” Nguyên Hoa vỗ vai cậu, chỉ về một phía.
Đúng là Hộ Hồng Triết, bên cạnh còn dính que kẹo bông gòn Bạch Tiểu Miên, hai người trông rất thân thiết.
Nhan Trăn há miệng định gọi rồi lại thôi, cùng Nguyên Hoa nhìn hai người họ.
“Tiểu Miên thích Tiểu Triết thật đấy, à, ý anh không phải loại thích kia…”
Nguyên Hoa sờ cằm nhìn họ, lắc đầu cười.
“Hôm nay không nói.” Nhan Trăn uống hết chỗ cháo cuối cùng: “Sự thật rất tàn nhẫn, để họ vui chơi nốt hôm nay đi.”
Ăn xong rồi lại buồn ngủ, Nhan Trăn gà gật được Nguyên Hoa cõng trên lưng đưa về. Trong mơ màng, cậu nghe thấy Nguyên Hoa hỏi: “Trăn Trăn, thỏ ăn mặn à?”
“Hả? Hình như đều không ăn.” Đầu óc Nhan Trăn vẫn còn hoạt động được. “Nhưng nghe nói cũng có thành phần ăn tạp…”
“Vậy à.” Nguyên Hoa nói: “Không có gì đâu, em ngủ đi.”
Tối đó, đã lâu rồi Nhan Trăn mới có một giấc mộng tiên tri.
Cậu đủ tỉnh táo để nhận ra nhưng lại không hiểu nó đang ám chỉ điều gì.
Căn phòng rộng lớn bỗng nóng rực. Dưới nền đất màu nâu nứt nẻ dường như chôn giấu những mạch máu khổng lồ, từng dòng từng dòng kèm theo tiếng chảy. Không gian thoáng qua, đất trời bị dung nham nuốt chửng, trong nơi sâu nhất của dòng dung nham ấy có một cái bóng đen đang dần dần bành trướng.
Tiếng khóc đứt quãng, tiếng thét chói tai, tiếng chửi rủa, còn cả tiếng cười khục khặc đan xen lẫn nhau tạo thành một đoạn tạp âm khủng bố doạ người.
Âm thanh náo loạn tựa như có sức mạnh rung trời chuyển núi, Nhan Trăn giật mình bật người dậy.
Vẫn là phòng khách sạn hôm qua, đèn giường mờ tối, quạt thông gió trong phòng tắm kêu ù ù, không gian yên tĩnh và ấm áp.
Nhan Trăn sờ sau gáy, lòng bàn tay ướt đẫm.
“Mẹ, khi chúng ta sử dụng năng lực, liệu có bị phát hiện không?”
“Hả?” Nhan Vận Lam mới sáng sớm đã bị đánh thức. “Không thể, trừ khi là đại yêu thượng cổ, nhưng giờ làm gì còn tên nào đâu?”
Nhan Trăn mất tập trung: “… Vâng.”
“Sao vậy? Con mơ thấy gì?”
Nhan Trăn không nói rõ được: “Chờ có phát hiện cụ thể hơn rồi con nói cho mẹ sau.”
Ăn sáng xong, hai người xuống dưới trả phòng. Nguyên Hoa có lớp buổi sáng, Nhan Trăn gọi cho Bạch Tiểu Miên bảo y về trước.
Về cùng Bạch Tiểu Miên còn có cả Hộ Hồng Triết.
Không biết có phải sinh viên năm nhất học ít hay không, Nhan Trăn luôn thấy Hộ Hồng Triết rất rảnh rỗi.
Cậu bèn nhờ Bạch Tiểu Miên mua hộ ít đồ, sau đó dựng một kết giới nhỏ bao lấy khu vực xung quanh mình và Hộ Hồng Triết.
Hộ Hồng Triết vốn muốn qua xem con thỏ bông của cậu, xem có phải giống y hệt con thỏ mà mình đã cứu hay không, nhưng cậu ta nhìn mãi mà không thấy nó đâu, trong lòng buồn bực: Chẳng lẽ ném đi rồi?
Thấy sau khi Bạch Tiểu Miên ra ngoài, Nhan Trăn bèn đóng cửa lại, Hộ Hồng Triết hiểu ra, hẳn là anh ấy có lời muốn nói với mình.
Trong lòng cậu ta có một dự cảm xấu rằng những gì Nhan Trăn nói sẽ vượt khỏi phạm vi tiếp nhận của bản thân.
“Anh?”
Nhan Trăn nói: “Tiểu Triết, cậu có tin trên thế giới này có yêu quái không?”
Hộ Hồng Triết nở nụ cười: “Đương nhiên có, trong tưởng tượng của chúng ta ấy.”
Nhan Trăn: “Anh nói là trong thế giới thực.”
Hộ Hồng Triết chần chừ lắc đầu, cậu không đoán ra được mục đích của Nhan Trăn.
“Nếu anh bảo với cậu…” Nhan Trăn cuối cùng cũng quyết tâm. “Con thỏ mà cậu cứu lúc trước là yêu quái thì sao?”
Hộ Hồng Triết sửng sốt. Biểu tình của Nhan Trăn nghiêm túc như vậy, bầu không khí cũng ngưng đọng, suýt chút nữa cậu đã tin rồi.
Nhưng chuyện này quá hoang đường, cậu chỉ cho là Nhan Trăn đang trêu đùa mình: “Có phải anh còn muốn nói, con thỏ đó chính là Tiểu Miên, cậu ấy tới đây là vì em?”
Nhan Trăn: “Ừ.”
Hộ Hồng Triết: “…”
“Cậu thông minh lắm, đoán đúng hết rồi.” Nhan Trăn tán thưởng.
Hộ Hồng Triết giật nhẹ khóe miệng: “Anh, lúc đi chơi anh ném mất não…”
“Anh biết cậu sẽ không tin nên vẫn luôn không nói thật cho cậu. Nhưng cậu nhìn xung quanh đi, thời gian đã dừng lại.”
Hộ Hồng Triết: “???”
Lần đầu tiên cậu thấy Nhan Trăn hùng hổ như vậy, vì vậy cũng liếc xuống đồng hồ trên tay mình, biểu cảm hơi khựng lại —— kim đồng hồ không chạy nữa rồi.
Bất ngờ không? Có khi nào là do Nhan Trăn thấy đồng hồ của cậu ngừng lại nên mới bày ra trò này không, thế thì đùa hơi bị ác đó. Cậu lại ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo tường, quả nhiên cũng bất động, thời gian ngừng lại hoàn toàn khớp với đồng hồ đeo tay.
Nhìn lại nhìn mãi, thời gian vẫn không chuyển động.
Cậu cuối cùng cũng thấy sợ rồi, bám lấy tay ghế bên cạnh, hoang mang nhìn Nhan Trăn.
“Chắc cậu cũng biết Bạch Xà truyện rồi nhỉ, bạch xà vì báo đáp Hứa Tiên mà gả cho hắn. Yêu quái cũng sẽ nhớ kĩ ơn nghĩa của ân nhân, sau đó hoá thành hình người đến bên người đó.”
Hộ Hồng Triết lắc đầu: “Không không không, có chút khó tiếp…”
“Tiểu Miên chính là con thỏ đó.” Nhan Trăn nói: “Chẳng lẽ cậu thực sự tin thứ giống y hệt con thỏ cậu từng cứu đó là thỏ bông hả? Vậy thì quá trùng hợp rồi đấy biết không?”
Câu nói này rất thuyết phục, Hộ Hồng Triết không phản bác được.
Hơn nữa, việc gì Nhan Trăn phải lừa cậu chuyện này chứ? Nếu Nhan Trăn nói thật, vậy anh ấy rốt cuộc là ai?
“Không tin à?” Nhan Trăn bất đắc dĩ thở dài. “Vậy anh giải thích kỹ cho cậu nhé.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT