Tháng Ngày Làm Nguyệt Lão Cho Yêu Quái

Chương 72:


1 tháng

trướctiếp

Editor: Niêm Hoa

Chương 72.

“Tới phòng vẽ sao?”

Nhan Trăn cầm theo hộp cơm trở về, thấy Bạch Tiểu Miên đang đứng trước tủ quần áo của mình ngẩn ngơ. “Quần áo tôi chọn giúp cậu, vào phòng vệ sinh đổi đi?”

Bạch Tiểu Miên thay quần áo xong rồi nói: “Giờ vẫn chưa tới thời gian, tôi đang muốn đi kiếm việc làm thêm.”

Mấy ngày nay trạng thái của Bạch Tiểu Miên đều uể oải, chỉ lúc cùng Nhan Trăn nói chuyện mới vui vẻ hơn chút. Trải qua sự việc lang yêu, có bóng ma trong lòng cũng rất bình thường.

Nhan Trăn không ngờ tới Bạch Tiểu Miên đột nhiên lại nói việc này.

“Nghỉ ngơi thêm vài ngày đi?” Nhan Trăn bóp vai cho y, sau đó xoa nắn phần giữa hai hàng mày. “Cậu xem, tinh thần cậu suy sút quá.”

Bạch Tiểu Miên muốn nói lại thôi, Nhan Trăn nghiêng đầu: “Hả? Sao vậy?”

“Không có gì.” Thỏ trắng nhỏ lắc lắc đầu. “Tôi đi tìm Hộ Hồng Triết đây.”

Nhan Trăn nhìn theo bóng lưng rời đi của Bạch Tiểu Miên. Cậu thấy được, mỗi lần được gặp Hộ Hồng Triết, Bạch Tiểu Miên đều sẽ vui lên.

Cũng không biết cứ tiếp tục phát triển thế này, sau cùng là tốt hay xấu.

Hoa Minh Vũ vừa ngáp vừa mở cửa ký túc xá hỏi: “Trăn Trăn, cậu mua cơm giúp tớ chưa?”

“Mua rồi.” Nhan Trăn đưa hộp cơm cho cậu ta. “Cậu ăn nhiều vậy hả?”

“Trời thu mà, cần tăng mỡ.” Hoa Minh Vũ vừa mở hộp đã nuốt nước miếng. “Đám Lữ Nhất Thanh không phải đêm nào cũng kêu đói đó sao.”

Nhan Trăn xoa nắn bụng mình, không sờ được mỡ, Nguyên Hoa cũng thường kêu cậu gầy. Sao cậu ăn hoài mà không béo lên nhỉ?

“Mà, dạo gần đây đêm nào tớ cũng ngủ không được ngon.” Hoa Minh Vũ giải quyết xong hộp cơm thì lại leo lên giường. “Giờ ăn xong là buồn ngủ.”

“Mộng xuân?” Nhan Trăn cười gian hỏi.

“Mộng xuân cái khỉ, ác mộng thì có.” Hoa Minh Vũ nói. “Để tớ nhớ lại, đại khái là được bạn rủ đi chơi, họ gạt tớ là lên núi bắt thỏ, đến lúc tớ đến xem thì lại phát hiện mỗi người họ đều cầm một con rắn, nhìn mà sợ tè ra quần.”

Nhan Trăn: “…”

“Cậu sợ rắn à?”

Hoa Minh Vũ bĩu môi: “Rắn vừa trơn vừa độc, không sợ nhưng cũng ghét lắm, trên thân còn nhiều ký sinh trùng.”

Nhan Trăn cũng sợ rắn, lúc cậu mới được mẹ đưa về quê, có một vài đứa trẻ đã dùng rất nhiều cách để bắt nạt cậu.

Tệ nhất là lần bỏ rắn vào ngăn bàn học của cậu, cậu vừa cúi đầu ngó vào, một con rắn xanh đang trợn mắt lè lưỡi nhìn ra, khiến cậu bị doạ đến hôn mê bất tỉnh.

Tuy sau đó những tên bắt nạt đã bị xử phạt, nhưng bóng ma này vẫn luôn theo Nhan Trăn đến tận nay.

Hoa Minh Vũ chậm rãi lật người: “Ôi, hôm nay tớ không muốn làm gì cả, chỉ muốn ngủ thôi.”

Hiện tại đang sang thu, thời tiết biến đổi thất thường, hết ấm lại lạnh khiến mọi người đều thấy mệt mỏi.

Nhan Trăn gọi Hoa Minh Vũ, phát hiện cậu ta đã ngủ say như chết rồi, còn ngáy nữa.

Ngủ nhanh vậy. Nhan Trăn giật mình, nghĩ thầm gần đây Hoa Minh Vũ thật sự mệt hay là bị Bạch Tiểu Miên lây bệnh tham ngủ đây.

Hai người bạn cùng phòng còn lại cũng đúng lúc vừa ngáp vừa mở cửa vào phòng, Nhan Trăn hỏi thăm hai người một chút.

Lữ Nhất Thanh lượn qua bên Nhan Trăn, bỗng nhiên hậm hực nói: “Sao cậu có tinh thần quá vậy?”

Hỏi kỳ thế, chẳng lẽ không có tinh thần mới bình thường à. Nhan Trăn vặn nói: “Chắc là do cuộc sống của tớ tương đối lạc quan vui vẻ.”

Lữ Nhất Thanh: “…”

Nhan Trăn thấy cậu ta nghẹn họng thì có chút sảng khoái. “Đùa thôi, có lẽ chủ yếu là do tôi có bạn trai rồi.”

Lữ Nhất Thanh: “…”

Mẹ nó, nghe càng cay.

Buổi chiều có tiết, Nhan Trăn học xong thì gọi điện cho Bạch Tiểu Miên, biết y và Hộ Hồng Triết đang ở cạnh nhau thì cũng an tâm, sau đó cùng Nguyên Hoa đi ăn cơm.

“Bọn em sẽ thực tập gia công kim loại à?”

“Đúng vậy, sinh viên kỹ thuật không tránh được.” Nhan Trăn nói: “May mà dạo này trời lạnh lên rồi, chứ ngay giữa hè mà còn phải chui trong nhà máy, em nhất định sẽ nóng phát điên.”

“Trăn Trăn của chúng ta thật đáng thương, xoa xoa nè.” Nguyên Hoa cười véo mặt cậu. “Lập thu rồi, em nghĩ xem muốn đi đâu chơi không?”

Nhan Trăn than: “Khó nói, em không dám cách Bạch Tiểu Miên quá xa.”

“Em thật sự coi cậu ta là thú cưng mà nuôi à?” Nguyên Hoa nói: “Thế địa vị gia đình của anh đâu?”

Nhan Trăn liếc một cái, sau đó đột nhiên nhào tới hôn hắn.

“Em càng lúc càng bạo đấy.” Nguyên Hoa che miệng mãi chưa phản ứng lại.

Trên đường về, Nguyên Hoa nhìn vầng trăng trên trời, thở dài: “Trăng đã rất tròn rồi.”

Nhan Trăn cũng ngửa đầu xem: “Đúng vậy, nghe nói trên cung trăng không có Hằng Nga, chỉ có một con thỏ yêu thôi.”

“Nghe ai nói?” Nguyên Hoa không nhịn được cười.

“Hồ Nhất Loát Nhi nói, tính chân thực còn phải xác minh.” Nhan Trăn nói: “Nhưng em đoán ngay cả thỏ yêu cũng không có, chỉ có mấy cái hố hình tròn.”

Bọn họ đi tới dưới lầu, Nhan Trăn dang rộng cánh tay: “Ngày ôm ấp.”

Bọn họ đã ước định như vậy, vào một ngày cố định mỗi tuần đều phải ôm nhau. Mỗi lần nhiệt độ hai cơ thể hoà vào nhau, Nguyên Hoa đều cảm thấy rất kỳ diệu, giống như mỗi tuần vào lúc này đều như ngày đầu mới yêu.

“Anh đổi ý rồi.” Nguyên Hoa bị chính ý nghĩ của mình kích động. “Đêm nay không cho em về.”

Nhan Trăn biết bọn họ sớm muộn gì cũng có ngày này.

Thẳng thắn, chân thành, vì đối phương mà mở rộng cơ thể.

Nhưng lý thuyết và thực tế không thuộc về nhau, đến lúc phải đối mặt, cậu vẫn rất sợ.

Trước khi bắt đầu, cậu nghiêm túc hỏi: “Nếu em kêu đau, anh sẽ dừng lại chứ?”

“Ngoan, như vậy lại càng đau hơn đấy.” Nguyên Hoa đổ dung dịch bôi trơn ra tay, dụ dỗ. “Anh sẽ cố gắng không làm đau em.”

Nhan Trăn bắt đầu nói lắp: “Em em em…”

Nguyên Hoa hôn trán cậu, dịu dàng nói: “Giao cho anh, nhé?”

Nhan Trăn nhất thời bị sắc đẹp mê hoặc, thuận thế gật đầu. Sự tình phát sinh trong nháy mắt, cậu cắn chặt một góc gối, vô cùng muốn đổi ý, đồng thời bắt đầu điền cuồng gào trong đầu.

“Giao cho anh” cái con khỉ, tên xử nam chết tiệt nhà anh lấy đâu ra tự tin nói vậy hả!

Lần thứ nhất đang lúc cao trào, Nhan Trăn thực sự không nhịn được nữa, khóc nức nở nói:

“Hay là anh… rút ra đi.”

Bạn trai đẹp trai nhưng làm việc đó rất tệ thì làm sao giờ?

Nhan Trăn bọc mình thành cái kén, mở công cụ tìm kiếm nhập nghi vấn của mình vào.

“Tổn thương lắm đó.” Nguyên Hoa nói: “Anh đã chuẩn bị rất lâu mà, thật sự dở đến vậy sao?”

Nhan Trăn: “Em mong anh có thể đối mặt với khuyết điểm của bản thân…”

“Không sảng khoái một chút nào hết?”

Nhan Trăn: “Lúc cuối có một chút chút chút, một giây đồng hồ.”

Nguyên Hoa: “…”

Nhan Trăn nhìn ra hắn thực sự bị đả kích, cậu lo mình nói quá đáng quá nên lại bổ sung: “Không sao đâu, nghe nói lần đầu đều như vậy…”

“Vậy em cho anh thêm cơ hội nữa đi?” Nguyên Hoa mở to đôi mắt cún long lanh nhìn cậu.

Nhan Trăn: “Ờ, nhưng mà cái này…”

Nguyên Hoa lại lần nữa bị tổn thương, úp mặt vào tường không muốn nói chuyện. Nhan Trăn vẫn còn đau mông nhưng cũng không nhịn cười được, dán lên người Nguyên Hoa cười run lên, sau đó cả bụng cũng đau theo.

Nguyên Hoa không thể nhịn được, ôm cả cậu và chăn vào trong lòng, hung ác nói: “Em chờ đó!”

Bạn học Nguyên Hoa luôn có một phần chấp nhất kiên trì với một vài phương diện kỳ quái.

Ngày hôm sau là kỳ nghỉ thu, Nhan Trăn mới vừa bị phá cúc, đỡ eo trở về kí túc xá.

Ngày nghỉ đầu tiên, cậu cho rằng bạn cùng phòng đều sẽ ngủ say như chết, nhưng thực tế thì trừ Hoa Minh Vũ, hai người còn lại đều có chút lo lắng ngồi trong kí túc thảo luận gì đó.

Lữ Nhất Thanh thấy Nhan Trăn đã về, biểu cảm vẫn rất không mấy lạc quan: “Cậu có nằm mơ giấc mơ kỳ lạ gì không?”

Nhan Trăn thường xuyên mơ phải một vài giấc mơ quái lạ, đêm qua cậu còn mơ thấy Nguyên Hoa cầm một cái JJ giả đuổi theo cậu đến cùng trời cuối đất, tuyên bố muốn chấn chỉnh lại phong phạm đàn ông.

Cậu bị giấc mơ này làm cười đến tỉnh.

Nhưng bọn Lữ Nhất Thanh rõ ràng đã vượt qua một đêm không mấy vui vẻ.

“Hai chúng tớ đều mơ thấy.” Lữ Nhất Thanh nói.

Nhưng đến lúc Nhan Trăn hỏi họ mơ thấy gì thì họ lại ấp úng.

“Là một chuyện trước đây tớ rất sợ.” Lữ Nhất Thanh mở miệng trước: “Đêm qua đột nhiên mơ thấy, còn rất chân thực nữa.”

“Tớ cũng vậy! Mơ thấy chuyện lúc trước mình rất sợ hãi…”

Nhan Trăn gật đầu: “Mơ thấy chuyện đó cũng rất bình thường mà?”

“Điều kỳ quái nhất là…” Lữ Nhất Thanh nói: “Vừa nãy bọn tớ trò chuyện, hoá ra lại cùng mơ thấy một người.”

“Một người đàn ông cả hai đều chưa từng gặp. Tóc dài, cười rất kinh dị.”

Đúng là quái dị. Nhan Trăn nghe mà sau lưng phát lạnh, nhưng vẫn cố an ủi bọn họ: “Chắc không có gì đâu? Có thể là do hai người cùng xem một bộ phim ma, rồi tự mình hù mình thôi? Nhìn Hoa Minh Vũ xem, cậu ấy đâu có làm sao đâu?”

Thanh niên cùng nhau xem phim kinh dị cũng rất bình thường, Lữ Nhất Thanh lau mồ hôi: “Có thể là do thần kinh quá nhạy cảm.”

Nhan Trăn ra ban công nhìn Bạch Tiểu Miên, y vẫn đang ngủ say trong lồng.

“Hoa Minh Vũ đã giúp cậu cho thỏ ăn rồi, cậu vẫn luôn muốn nuôi nhỉ?”

Nhan Trăn thở dài, trong lòng hơi loạn: “Không biết nữa.”



Bạch Tiểu Miên vẫn đến tìm Hộ Hồng Triết mỗi ngày.

“Tôi nghĩ sẽ vẽ thành một tập nối liền luôn.” Hộ Hồng Triết vung cọ trên giấy vẽ. “Sau đó cầm đi dự thi, cậu thấy sao?”

“Cũng được.” Bạch Tiểu Miên duy trì tư thế nâng cằm khiến y nhìn càng đáng yêu hơn, trên người tự mang một loại khí chất ngây thơ đơn thuần, cả phòng vẽ tranh vì y mà cũng trở nên ấm áp lãng mạn hơn. “Cậu nhất định có thể đoạt giải.”

“Tin tôi đến vậy cơ à?” Hộ Hồng Triết cười nói: “Nếu như đoạt giải, phần thường nhất định sẽ chia sẻ với cậu.”

“Ngày nghỉ thật tốt, chỗ này chỉ có hai ta thường lui đến.” Hộ Hồng Triết thả cọ vẽ xuống. “Giờ trong trường hẳn cũng ít người hơn, có muốn ra ngoài dạo chút không?”

Bạach Tiểu Miên không nghĩ đến hẹn hò, đương nhiên là vui vẻ đồng ý: “Được.”

“Tôi dạy cậu chơi bóng nhé.”

Tháng mười sẽ có một đại hội thi đấu bóng rổ giữa các học viện trong trường, Hộ Hồng Triết cũng sẽ tham gia, nhưng đội của cậu toàn mấy tên lười, thích thì luyện không thì thôi.

“Nhưng tôi thấp lắm.” Bạch Tiểu Miên lúc thường cũng có thể chạy nhảy, nhưng loại vận động như chơi bóng thì chưa tập bao giờ, rất không tự tin.

“Không sao đâu, vóc dáng ra sao không quan trọng.” Hộ Hồng Triết cũng chỉ muốn nhân cơ hội động chạm chút chút, đồng thời khoe ra mặt đẹp trai ngầu lòi của mình thôi.

Một mũi tên trúng hai con nhạn.

Dạy gần hai mươi phút, không ngờ Bạch Tiểu Miên lại có năng lực học tập đỉnh cao. Hộ Hồng Triết vẫy cánh tay: “Nào, bây giờ cậu thử đột phá người cản rồi ném bóng vào rổ xem?”

Bạch Tiểu Miên lập tức lắc đầu: “Không được không được, sợ là tôi không nhảy tới.”

“Không sao, chúng ta chơi vui thôi mà.”

Dưới sự cổ vũ của Hộ Hồng Triết, Bạch Tiểu Miên bắt đầu phát động tiến công.

“Nhưng tôi cũng không nhường ——” Hộ Hồng Triết vừa định tỏ rõ lập trường của mình, chỉ thấy một thoáng thân ảnh loé lên, vóc dáng nhỏ nhắn ôm bóng nhảy lên ném vào rổ.

Động tác tiêu sái, hoàn toàn dứt khoát.

Hộ Hồng Triết nghe thấy tiếng cằm mình rơi xuống đất.

“Cậu giỏi vậy mà, không nhìn ra là lần đầu tiên chơi luôn.”

Kế hoạch của Hộ Hồng Triết tuyên bố phá sản, nhưng mặt ngoài đều làm như mọi thứ đều trong tầm tay. Bạch Tiểu Miên mệt đến đỏ bừng mặt: “Chơi vui, nhưng mệt quá.”

“Cậu cứ nhảy kiểu đó thì đương nhiên sẽ mệt.” Hộ Hồng Triết nói: “Cẩn thận tổn thương đến cơ, thôi không chơi nữa.”

Yêu quái thì sao đau cơ được. Bạch Tiểu Miên vẫn ngoan ngoãn gật đầu: “Được.”

“Tôi đi mua nước, cậu đứng đây chờ nhé.” Hộ Hồng Triết đôi lúc sẽ gắng quên đi việc bản thân có lẽ kém tuổi Bạch Tiểu Miên, nỗ lực làm người dẫn dắt.

Lúc cậu chạy chậm trở về, Bạch Tiểu Miên đã nằm trên ghế dài ngủ mất, cong người co chân, dường như đang sợ lạnh.

“Sao lại ngủ ở đây thế này, Tiểu Miên?”

Hộ Hồng Triết cúi đầu nhìn, nhẹ nhàng thổi hàng mi của y, mà Bạch Tiểu Miên vẫn cứ ngủ như chết.

Cậu lôi áo khoác từ trong ba lô ra đắp cho Bạch Tiểu Miên, suy nghĩ một hồi, lại lấy một cây bút màu, giật nắp.

Đến khi Bạch Tiểu Miên tỉnh lại, cảm thấy trên trán mình đang dán gì đó, chạm lên thì thấy là một miếng băng cá nhân.

“Ai viết lên đây vậy.” Hộ Hồng Triết nói: “Vừa tới đã thấy rồi.”

“Ấy?” Bạch Tiểu Miên tò mò mở to mắt, muốn kéo miếng băng cá nhân xuống, lại bị Hộ Hồng Triết ngăn cản.

“Kệ đi, nhìn vẫn rất đẹp.”

“Thật không?” Bạch Tiểu Miên cười hỏi.

“Chắc là có người muốn cho cậu sự bất ngờ.” Hộ Hồng Triết nói: “Chúng ta về trước đi.”

Bọn họ đi một trước một sau, đèn đường kéo dài hai cái bóng. Hộ Hồng Triết hỏi: “Tiểu Miên, nếu có người nói thích cậu, cậu sẽ làm gì?”

“Hả?” Bạch Tiểu Miên đang muốn nói thỏ cái sao, may mà kịp thời sửa miệng: “Con gái sao?”

“Nếu không phải nữ mà là nam thì sao?”

Thỏ đực! Vậy thì hơi khó tiếp thu, Bạch Tiểu Miên nói: “Sao có chuyện ấy được?”

Hộ Hồng Triết há miệng muốn nói gì đó, song lại giống như bị tổn thương, khẽ lắc đầu: “Thôi, hỏi cái này làm gì chứ, là do tôi buồn chán hỏi chơi thôi.”

Bạch Tiểu Miên nghiêm túc giải thích: “Đấy là không đúng…”

Hộ Hồng Triết nói: “Gì mà không đúng? Hai người tình cờ gặp nhau, sau đó bị đối phương hấp dẫn, chẳng lẽ lại là sai sao?”

Hộ Hồng Triết sao đột nhiên lại kỳ lạ thế, Bạch Tiểu Miên sờ sờ tóc: “Nhưng mà đực… nam nữ cùng nhau mới hợp lẽ thường mà?”

“Coi là vậy đi.” Hộ Hồng Triết nhẹ nhàng cười: “Nhưng Tiểu Miên à, cậu tin không, trên thế giới này thực sự cũng có nam gặp nam vừa gặp đã yêu đấy.”

Bạch Tiểu Miên vẫn thấy lời cậu không đúng, nhưng Hộ Hồng Triết nói vậy thì đương nhiên có đạo lý của riêng cậu, hơn nữa cũng rất chân thành, y nên tôn trọng.

“Giống như dù cậu là nam nhưng vẫn thích cỏ bốn lá, nam thích nam cũng đâu phải là sai trái gì, đúng không?” Hộ Hồng Triết có rất nhiều lời muốn nói mà lại không thể nói thẳng ra, chỉ đành quanh co lòng vòng tỏ rõ cõi lòng.

Mà nghe được lời này, Bạch Tiểu Miên lại thấy cậu nói năng lộn xộn: Hai chuyện này so sánh kiểu gì thế, thỏ thích ăn cỏ là chuyện tất nhiên cơ mà!

Dù hôm nay có chút tranh chấp nho nhỏ nhưng chưa đủ để ảnh hưởng đến tâm tình của Bạch Tiểu Miên, lúc y tạm biệt Hộ Hồng Triết, vừa quay đầy đã thấy Nhan Trăn và Nguyên Hoa đang dắt tay nhau tản bộ.

“Tiểu Miên.” Nhan Trăn gọi y đến, thấy vật trên trán y thì cười. “Cái gì thế này?”

“À, cái này..” Bạch Tiểu Miên kéo băng cá nhân xuống, dán lâu rồi nên lúc lột ra có chút đau, vẫn dính chặt vào trán. “Không biết là ai dán lên trán tôi…”

“Ồ.” Nhan Trăn ngạc nhiên reo lên, chọc chọc trán y, muốn cười nhưng lại nhịn xuống.

“Hả? Sao thế?” Bạch Tiểu Miên lấy gương nhỏ ra tự soi.

Vừa nhìn thấy đến chính y cũng sợ ngây người.

Trên tấm băng dán ở trán y, vừa vặn đủ chỗ cho ba chữ được viết rất nắn nót, tách ra từng chữ hay hợp lại thành một câu, y đều đọc hiểu.

Tôi thích cậu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp