Edit: Niêm Hoa

Chương 07.

Nguyên Hoa không ngờ tới tên hư hỏng đó lại với tay đến tận trên người Hứa Bạch Thuật.

Hứa Bạch Thuật là anh em tốt nhất của hắn, hắn không thể tha thứ cho loại hành vi này được.

Mà nghĩ kỹ lại, cái loại phương thức quyến rũ kém thông minh này thật sự có thể câu được đàn ông à? Lẽ nào mấy người tình trước kia của Nhan Trăn đều lọt lưới vì mấy bức thư tình kiểu này?

Biểu cảm trên mặt Nguyên Hoa rất phức tạp, nhất thời không biết nên đánh giá thế nào.

Có lẽ chỉ nhìn mặt, rồi tình nguyện mắc lưới.

Nguyên Hoa vò thư tình thành một nắm, hắn không nói cho Hứa Bạch Thuật mà quyết định tìm đồng chí “Nhan Như Ngọc” tâm sự chút.

Nhan Trăn nắm tay Hồ Nhất Loát Nhi mà kích động xém khóc. Đây là lần đầu tiên cậu thành công triệu hoán ra tơ hồng trong truyền thuyết, có thể tính là cột mốc thành tựu rất quan trọng.

Sự nghiệp của Nhan đại tiên thực sự rất nhấp nhô thăng trầm.

Khi yêu quái đầu tiên tới tìm cậu hỗ trợ, cậu không hiểu một tí gì, đến khi cậu học xong cách thi thuật thì phát hiện khách hàng của mình đã tìm được bạn trai.

Yêu quái thứ hai tới tìm cậu, đối tượng thầm mến lại là người đã có vợ.

Yêu quái thứ ba tới tìm cậu, đối tượng yêu thích là một con ma ốm. Khi đó Nhan Trăn cũng tìm mọi cách, thậm chí đã gần như khiến đôi bên đều có tình cảm với nhau —— nhưng bọn họ lại không có cơ hội kết duyên, bởi vì tuổi thọ của một người trong cuộc sắp hết rồi.

Thuật kết duyên chủ yếu chỉ để tăng cơ hội tiếp xúc, không có tác dụng buộc chặt nhân duyên. Yêu quái thích con người cũng không nhiều, có thể thành công ký khế ước kết duyên đã ít lại càng ít.

Nói cho cùng, thực ra yêu quái rất cô quạnh.

Đến lần thứ tư đã triệt để đả kích sự tích cực của Nhan Trăn. Mắt nhìn của yêu quái này rất đặc biệt, coi trọng anh họ của cậu – Nhan Cường.

Thời điểm đó, Nhan Trăn vẫn còn khá tôn trọng Nhan Cường. Khi Nhan Trăn còn nhỏ, vì cha mẹ ly hôn nên cậu về nhà ngoại ở mấy năm, Nhan Cường lớn hơn cậu hai tuổi chính là người bạn tốt nhất của cậu. Về sau cậu được mẹ đón đi, qua mấy năm bôn ba, mối quan hệ với Nhan Cường từ từ phai nhạt.

Mãi đến tận năm ngoái vào đại học H, cậu mới gặp lại Nhan Cường. Nhan Cường vẫn săn sóc cậu như trước, nhưng Nhan Trăn cảm nhận được sự thay đổi trên người Nhan Cường.

Cậu không còn thân thiết với người anh họ này nữa, sau dần phát hiện, anh họ không chỉ coi cậu là em trai.

Biết có yêu quái nhìn trúng Nhan Cường, phản ứng đầu tiên của cậu là thở phào nhẹ nhõm. Có lẽ bởi vì khi kết duyên có tâm tư riêng nên pháp thuật không những không thành công, còn bị phản lại.

Hồ Nhất Loát Nhi hoảng hốt vung mạnh tay trước mặt cậu: “Xin thương xót cho, cánh tay tôi sắp bị cậu bóp nát rồi!”

“Xin lỗi.” Nhan Trăn lập tức buông hắn ra.

Hồ Nhất Loát Nhi xoa cánh tay, bất mãn nói: “Sao cậu lại ngẩn người thế.”

Nhan Trăn nhìn thấy sợi tơ hồng trên ngón tay hắn thì tâm tình tốt hơn chút, cười nói: “Cậu đừng bởi vì có tơ duyên mà làm gì xằng bậy, dù có vật này, người ta cũng chưa chắc sẽ thích cậu ngay lập tức.”

Hồ Nhất Loát Nhi che tai lại, thì thào: “Biết, biết.”

Giải quyết được bước đầu vấn đề của con hồ ly này, Nhan Trăn lại bắt đầu bận tâm đến một con hồ ly khác. Bên liên minh hồi âm lại rằng đã có người báo cáo lại tình huống khác thường, hiện sẽ cử một đệ tử thực tập từ Long Hổ Sơn đến phụ trách.

Người mới như Nhan Trăn cũng biết Long Hổ Sơn là một môn phái lớn, thực lực của đệ tử thực tập cũng không thể khinh thường.

Không ngờ lai lịch của Lý Canh Dần lại lớn như vậy, Nhan Trăn miễn cưỡng yên tâm, thu dọn chút đồ rồi dẹp đường hồi phủ.

Hồ Nhất Loát Nhi nhỏ nhắn giống như học sinh cấp 3 đi theo anh trai đến trường đại học. Gian phòng bọn họ thuê vẫn chưa trả, đêm nay có thể lại ở một đêm.

Ăn cơm tối xong, cậu nhận được điện thoại của Hoa Minh Vũ. Hoa Minh Vũ hỏi cậu đêm nay sao vẫn chưa trở về, hôm nay quản lí có thể sẽ kiểm tra kí túc xá đột xuất.

Nhan Trăn đã có chuẩn bị, nói với Hoa Minh Vũ mình xin nghỉ với quản lí rồi.

Giọng truyền tới của Hoa Minh Vũ không hề nhẹ nhõm hơn, cậu ta hỏi: “Hôm nay cậu vẫn ở khách sạn à?”

Nhan Trăn thấy thời tiết dạo gần đây càng lúc càng nóng, tưởng Hoa Minh Vũ muốn tới ké điều hòa: “Cậu muốn tới đây cọ giường à?”

Hoa Minh Vũ nghe vậy lại tức giận: “Sao bây giờ cậu lại biến thành thế này!”

“Tôi thế nào? Hôm nay cậu kỳ quái thế.” Nhan Trăn không hiểu gì: “Tôi làm sao cơ?”

“Lời hôm qua tôi nói cậu đều quên sạch rồi?” Hoa Minh Vũ nói: “Hay là cậu cảm thấy chúng tôi nhìn cậu thế nào đều không quan trọng, chỉ cần mình tiêu sái thích thú là đủ rồi?”

Nhan Trăn: “???”

Cậu nói lúc nào cơ?

Cậu định cãi lại thì đột nhiên nhớ tới lời Nguyên Hoa đã nói với cậu hôm nay, sau lưng bỗng lạnh toát.

Nguyên Hoa nói: Thằng cha kia vừa nhìn đã biết yếu ớt, gã có thể thỏa mãn anh sao?

Lúc đó cậu nghĩ Nguyên Hoa đang nói đến Hồ Nhất Loát Nhi, nhưng lúc cậu ở khách sạn tối qua, Hồ Nhất Loát Nhi vẫn đang trong hình dạng hồ ly.

Nguyên Hoa nhìn thấy “cậu” với gã đàn ông “yếu ớt” đó, rốt cuộc là ai?

Trong đầu cậu lập tức đã có một đáp án.

“Minh Vũ… cậu chờ chút.” Lòng bàn tay Nhan Trăn đổ mồ hôi: “Hôm qua cậu nói chuyện với tôi lúc nào?”

Hoa Minh Vũ vẫn đang tức giận, giọng điệu không tốt: “Vậy mà cậu cũng quên, chiều hôm qua ấy, cậu quên sạch rồi hả?”

Chiều hôm qua, lúc đó Nhan Trăn và Hồ Nhất Loát Nhi đều đang ở sân vận động.

Hiện tại đã là chuyện ‘ván đã đóng thuyền’—— Nhan Trăn bị thế thân, hồ yêu kia dùng thân phận của cậu rồi làm loạn trong trường học.

“Tức chết mất, muốn chửi bậy.” Nhan Trăn nện mạnh lên bàn: “Mịa nó!”

Hồ Nhất Loát Nhi: “Cậu xác định đây là chửi bậy hả?”

“Làm sao giờ?” Nhan Trăn gần như có thể nghĩ ra người khác nói cậu thế nào: “Tôi muốn bắt gã giao cho liên minh xử lý!”

“Yên tâm đi.” Hồ Nhất Loát Nhi lại biến về nguyên hình, than: “Dù giờ cậu đi kiếm gã, cậu cũng không đánh lại gã mà.”

Nhan Trăn tức giận chọc bụng hắn: “Về sau cậu đừng ăn gì nữa, eo hồ ly đi tong mất rồi, muốn đổi tên thành heo tinh hả?”

Hồ Nhất Loát Nhi: “…”

Nhan Trăn sẽ trở nên bứt rứt mỗi khi tức giận và lo lắng, nhưng qua một buổi tối thì cậu lại coi như không có gì xảy ra, trở về bộ dạng thường ngày.

Chỉ có thể giao hồ yêu cho vị huynh đài ở Long Hổ Sơn giải quyết thôi.

Cậu tắm xong, nhận được cuộc gọi video từ mẹ. Thoạt nhìn trạng thái của bà không tệ lắm, giải thích cho cậu mấy ngày trước ở trong núi chơi mạt chược với người bạn yêu quái nên tín hiệu điện thoại không tốt.

“Bạn bè yêu quái…” Nhan Trăn nói.

“Con cũng có thể kết bạn.” Nhan Vận Lam dặn dò cậu. “Nhưng đừng để bị lừa, phải học cách phân biệt yêu quái tốt với yêu quái xấu…”

Nhan Trăn biết rõ mẹ cậu vẫn luôn không muốn để cậu biết về yêu quái, trước mười tám tuổi cậu cũng giống như người bình thường, hoàn toàn không biết sự tồn tại của yêu quái. Nhưng sau khi bệnh nặng thì lại như được đả thông linh thức, cậu bỗng nhiên có thể nhận thức được “Yêu khí”.

Khoảng thời gian nửa năm đầu, cậu vẫn nhìn không rõ, nhưng ở phương diện cảm nhận thì tăng nhanh như gió.

Mẹ cậu cũng chỉ đành thở dài một hơi: “Nên tới vẫn phải tới.”

Từ lúc này, Nhan Trăn rốt cuộc hiểu tại sao mẹ mình luôn bôn ba khắp nơi, rõ ràng không có một công việc đàng hoàng nhưng nguồn thu nhập lại chưa từng dứt.

Bà cũng là một thành viên trong liên minh.

“Con cũng có một người bạn như thế.” Từ trước đến giờ Nhan Trăn chỉ kể chuyện tốt, không nhắc chuyện xấu, cậu che giấu sự việc hồ yêu, giới thiệu Hồ Nhất Loát Nhi cho bà: “Cậu ta là hồ yêu…”

Nhan Vận Lam: “Hồ yêu? Ở đâu?”

Nhan Trăn quay đầu nhìn lại, Hồ Nhất Loát Nhi vốn vẫn còn dựa vào gối ngủ say như chết lại không thấy đâu.

Hồ Nhất Loát Nhi rảo bốn chân chạy điên cuồng dưới đêm trăng.

Hắn gấp gáp muốn xác nhận xem tơ hồng có buộc đúng hay không. Sau đó hắn sẽ thực hiện kế hoạch của mình: Không ngủ được trong hiện thực thì ngủ trong mộng, dù không chân thực nhưng sao cản được hứng thú của hắn.

Đây chính là tinh thần của hồ ly tinh!

Hắn lần theo mùi của Hứa Bạch Thuật, nhảy vào từ cửa sổ phòng ngủ của bọn họ.

Người của đội bóng rổ đều ngủ sớm, phòng đã tắt đèn, chỉ nghe thấy tiếng ngáy ngủ trong ổ chăn. Hồ Nhất Loát Nhi rón rén leo lên giường Hứa Bạch Thuật, nằm úp sấp trên người anh, cẩn thận ngửi kiểm tra.

Đúng là Hứa Bạch Thuật rồi. Hồ Nhất Loát Nhi duỗi móng vuốt vỗ mặt anh: “Người đẹp, đại gia Nhất Loát của cậu đến tìm cậu đây.”

Người đẹp bị móng của hắn cọ ngứa, nèn giơ tay gãi nhẹ. Hồ Nhất Loát Nhi bèn cúi đầu ngắm thật kỹ tay của Hứa Bạch Thuật, nhưng bỗng nhiên thấy hơi sai sai.

—— Trên tay Hứa Bạch Thuật không có dây tơ hồng.

Tơ hồng bị dẫn đi đâu rồi? Trận pháp kia của Nhan Trăn quả nhiên bị đã phá hỏng ư?

Hồ Nhất Loát Nhi cúi đầu nhìn mặt Hứa Bạch Thuật, thực sự vô cùng vừa ý, thế là bèn quyết tâm liều mạng: Kệ xác cái dây tơ kia dẫn đến tay ai, giờ mà không làm chút gì đó thì hắn không phải là hồ ly tinh!

Hứa Bạch Thuật nửa tỉnh nửa mê nhìn thấy một vật trắng như tuyết hồ.

Có lẽ là ngày nghĩ gì đêm mơ đó, ban ngày mới vừa gặp được một con hồ ly, cho nên buổi tối đã mơ thấy. Hứa Bạch Thuật cúi đầu cười hỏi: “Nhóc tới tìm anh sao?”

Có vẻ anh vẫn đang trong giấc mơ, bởi vì anh nghe thấy tiếng của mình vọng lại trong đầu.

Cũng chỉ có trong mơ mới xuất hiện tình huống như vậy… Hồ ly vốn đáng yêu bỗng biến thành một thiếu niên không mảnh vải che thân, quấn lấy người anh giống như yêu tinh, cười gian xảo: “Đúng thế, tôi đến tìm cậu…”

Trên đỉnh đầu bỗng hiện ra một tia sáng trắng, sau đó một giọng nam căm phẫn như sét bổ vang lên: “Vô liêm sỉ!”

Tiếng sấm cuồn cuộn, mây đen ngợp đầu như một toà núi lớn nặng nề ép đầu hắn quay cuồng…

“Phi! Lại là cái tên đạo sĩ chết tiệt nhà ngươi!” Chỏm tóc ngốc trên đỉnh đầu Hồ Nhất Loát Nhi biến thành tóc cháy, hắn trần truồng đứng trên nóc nhà, tức tối dậm chân: “Có phiền không hả! Có phiền không hả!”

Hắn trần truồng không mặc gì cả, Lý Canh Dần không dám nhìn thẳng, mà ngữ khí rất khinh bỉ: “Mi hại mạng người, tàn nhẫn máu lạnh, lần trước để mi may mắn chạy trốn, lần này ta sẽ không tha cho mi!”

“Con mắt nào của ngươi nhìn thấy ta tàn nhẫn hại người!” Hồ Nhất Loát Nhi ghét đạo sĩ nhất, biết hắn là hồ yêu bèn đổ tội danh lên đầu hắn, theo lời con người thường nói, chính là lũ anh hùng rơm.

Lý Canh Dần phản bác: “Hai con mắt đều nhìn thấy.”

“Phi!” Hồ Nhất Loát Nhi gắt gỏng, hai tay chống nạnh: “Ngươi còn không dám chuyển mắt qua đây, ngươi nhìn thấy cái rắm!”

Hắn nói lời thô tục khiến Lý Canh Dần rất không vui, lại cố tình chọc giận y, bởi vậy y trúng kế khích tướng, ép mình nhìn thẳng Hồ Nhất Loát Nhi. Hồ ly không thẹn thùng không xấu hổ, hơn nửa đêm lộ chim giữa không trung, quả thực vô cùng biến thái. Thực sự là… Thực sự là đồi phong bại tục!

“Ha ha, không dám nhìn chứ gì.” Hồ Nhất Loát Nhi thấy y né tránh tầm mắt, biết mình bắt được nhược điểm của y thì đắc ý cười to: “Với cái đạo hạnh này của ngươi, còn muốn đấu với Hồ đại gia —— "

Nhưng hắn rất nhanh đã không cười được nữa, bởi vì hắn phát hiện trên ngón tay út của đạo sĩ thúi… cũng buộc một sợi tơ hồng…

Vừa khéo nối liền với sợi dây của hắn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play