Nếu chỉ là ma vật nho nhỏ thì Nhan Trăn còn có thể đối phó. Chỉ sợ là tự dưng xuất hiện một đại ma cấp SS, vậy ngay cả cơ hội chạy trốn cậu cũng không có.
“Tôi dẫn cậu đi tìm Hộ Hồng Triết trước nhé?” Nhan Trăn có chút ác ý nghĩ, xem bạn học Tiểu Hộ có thể liếc một cái đã nhận ra bé thỏ mà mình nhớ mãi không quên hay không.
Bạch Tiểu Miên có chút do dự.
“Không muốn thì thôi.” Nhan Trăn nói: “Nhưng cậu cũng phải suy nghĩ lại, không thể ở trong nhà cậu ấy mãi được.”
Bạch Tiểu Miên ghé vào tai Nhan Trăn nói nhỏ: “Thực ra tau muốn về nhà.”
Trước đó y tưởng Hộ Hồng Triết là người bản địa nên mới một lòng một dạ muốn trả ơn.
Nhưng ở nơi này, y không quen thuộc không hiểu biết, không núi không cây không rừng, nói gì đến trả ơn chứ.
Nhan Trăn nói: “Vậy nhà cậu ở đâu? Tôi đưa cậu về?”
Bạch Tiểu Miên: “Nhà tôi ở… A phải ha, nhà tôi ở đâu nhỉ?”
Nhan Trăn: “…”
Bạch Tiểu Miên là một khuê tú chưa từng rời khỏi nhà chính hiệu.
Có một lần y xuống núi, đi mãi mà không thể hoá hình người, một con thỏ chạy hổn hển dưới chân núi suýt nữa đã bị mấy người bán thỏ bắt được.
Vậy nên y càng kiên định rằng dưới núi chính là đầm rồng hang hổ, thỏ tinh bọn họ xuống núi chỉ là lấy bánh bao ném chó. Chính vì không muốn ra cửa, ngày ngày sống tiêu dao trên núi, tất nhiên cũng không cần biết chỗ mình sống là nơi nào.
“Tôi từng đọc tiểu thuyết nói về thế giới dưới chân núi.” Bạch Tiểu Miên đang trên đường theo Nhan Trăn về ký túc xá. “Lúc đó cảm thấy tiểu thuyết toàn lừa người, lúc xuống núi mới biết cũng không hoàn toàn là giả…”
Nhan Trăn: “… Sẽ không phải ‘Bá đạo tổng tài yêu tôi’ chứ?”
Bạch Tiểu Miên: “A, không phải, hình như tên tạp chí địa lý gì đó?”
Nhan Trăn: “Vậy thì tốt vậy thì tốt.” Tuy đấy không phải là tiểu thuyết.
Cậu vậy mà lại thở phào nhẹ nhõm.
Vì Bạch Tiểu Miên đã nói mình có chút hiểu biết, cậu cũng giảng cho y nghe tình hình ở tỉnh H.
“Hôm nay tôi không thể đưa cậu về nhà, chỉ có thể ở tạm một buổi trong kí túc xá. Để cho tiện, cậu biến về nguyên hình đi, có thể ngủ tạm trên giường tôi.”
Ở một góc yên tĩnh, y biến lại thành một bé thỏ mập mạp trắng múp, lúc rơi xuống một đất còn nghe thấy “bộp” một tiếng.
Thật sự là béo đến độ trời đất cũng cảm thán.
“Chi chi!” Bạch Tiểu Miên lắc mông, biểu đạt chính xác ý nghĩ của mình: Không được cười tau mập!
Nhan Trăn nín cười: “Được.”
Vì thế cậu bèn ôm một con thỏ mập ú, nghênh ngang bước vào kí túc xá nam.
Lần này bảo vệ rốt cuộc không nhịn được nữa, ngăn cậu lại: “Bạn học à, không được nuôi thú cưng trong kí túc xá!”
Nhan Trăn mở mắt nói mò: “Dì ơi, đây là thỏ bông thôi ạ.”
Bảo vệ thầm nghĩ cậu coi tôi bị ngốc hay bị mù hả, xắn tay áo từ phòng gác đi ra muốn nghiệm chứng. Nhan Trăn bóp bóp chân Bạch Tiểu Miên, thỏ ta lập tức biến thành một con thỏ bông.
Thật sự không phải thỏ thật. Bảo vệ lúng túng, chỉ có thể nói: “Hiện giờ thỏ bông đều giống thật vậy à? Chắc là rất đắt nhỉ?”
“Vâng ạ.” Nhan Trăn nói: “Mười đồng một cân cơ ạ.”
Bạch Tiểu Miên: “…”
Năng lực biến hình của Bạch Tiểu Miên chỉ duy trì được vài phút, vừa lên được cầu thang y đã biến trở lại, ngồi trên cánh tay Nhan Trăn không ngừng thở dốc: “Mệt quá.”
Đây thực sự là yêu quái kém nhất Nhan Trăn từng gặp, nếu để Uông Dịch nhìn thấy, gã chắc sẽ bị tức chết.
“Không biết tại sao nữa.” Bạch Tiểu Miên ủ rũ nói: “Trước đây đâu có mệt như vậy.”
“Có thể là do linh khí mỏng.” Nhan Trăn chỉ nghĩ được cách giải thích này, trước Hi Dương cũng đã nói, linh khí hiện tại quá yếu, có thể coi là hoàn cảnh sinh tồn rất ác liệt với yêu quái.
“Dưới núi quản nghiêm vậy sao, cả phòng ở của mình cũng không mang thỏ về được?”
“Ừm, vậy nên đừng nói chuyện, để người ta nhìn thấy thì không hay đâu.”
“Chi!” Bạch Tiểu Miên lập tức tỏ vẻ đã hiểu: Được!
Nhan Trăn vừa ôm thỏ vào phòng đã bị Hoa Minh Vũ nhìn thấy, cậu ta mờ mịt nói: “Sao cậu lại…”
Dọc đường đi, Nhan Trăn đã nghĩ xem mình nên lấy cớ gì tiếp đây, vẫn là giúp anh họ nuôi? Hay là bịa ra một người thân khác?
Hoa Minh Vũ nói nốt lời của mình: “Sao cậu toàn nuôi phải heo thế!”
Nhan Trăn: “…”
Bạch Tiểu Miên: “…”
“Là thỏ!” Nhan Trăn nói: “Cậu đeo kính vào rồi lại nói.”
Bạch Tiểu Miên: “Chi! Chi chi chi!” Là thỏ! Thỏ! Là thỏ không hề mập!
Hoa Minh Vũ thấy con thỏ năng động như vậy, bèn nói: “À, thỏ, nhưng mắt đỏ như vậy, có phải là phát điên rồi không?”
Nhan Trăn vuốt lông cho Bạch Tiểu Miên, sau đó đặt y trên bàn: “Không, phát điên mà tớ còn dám mang về à.”
“Vậy thì phát tình?”
Bạch Tiểu Miên: “…”
Hoa Minh Vũ cấp tốc lui về sau: “Tui có cảm giác nó vừa trợn trắng mắt với mình! Một con thỏ! Trợn trắng mắt!”
Nhan Trăn: “… Cậu cảm nhận sai rồi.”
Nhan Trăn nhắn tin thông báo vào nhóm chat.
Hai người bạn còn lại cũng không còn kinh ngạc nữa, hết hồ ly rồi hamster rồi thỏ, lần sau mang về một con voi ma mút cũng không thấy lạ.
Ngoài miệng Hoa Minh Vũ nói nhiều vậy thôi, chứ cậu ta thực sự rất thích thỏ, tò mò chọc trái đâm phải, bị Bạch Tiểu Miên ghét bỏ dịch thân ra.
Nhan Trăn tắm xong, bắt đầu cầm dụng cụ vẽ bùa.
Bạch Tiểu Miên tò mò lại gần nghiêng cổ nhìn, không hiểu: “Chi?” Cậu làm gì vậy?
“Vẽ cho cậu một tấm bùa bảo đảm bình an.” Nhan Trăn nói, cũng đã vẽ xong nét cuối cùng.
Tốc độ vẽ của cậu đã càng lúc càng nhanh, tương đối thuận tiện, giá mà niệm quyết cũng nhanh như vậy thì tốt.
Tấm bùa được gấp lại treo trên cổ Bạch Tiểu Miên, ẩn trong đống lông xù của y.
“Đáng yêu quá.” Tình mẹ của Nhan Trăn trỗi dậy lên. “Cậu làm thú cưng của tôi đi, tôi nuôi.”
Nghe không tồi, mấy chục năm làm sâu gạo sau này của Bạch Tiểu Miên cũng sẽ được duy trì, vì vậy y vui vẻ gật đầu.
Nhan Trăn đắc ý ôm Bạch Tiểu Miên lên, vừa vuốt lông y vừa lên mạng tra đồ ăn cho thỏ.
“Cậu thích ăn bánh rau không? Hay thích ăn rau tự nhiên hơn?”
Cả thân thỏ của Bạch Tiểu Miên đều run lên, thích thú “chi” một tiếng.
Thỏ con mới phải lựa chọn, thỏ trưởng thành đều muốn hết.
Nhan Trăn bèn thêm vào giỏ hàng một đống đồ cần mua.
Sau đó cậu mở Wechat nói với Nguyên Hoa hôm nay mình nhặt được một con thỏ.
Nguyên Hoa: Sao anh ra ngoài lại không nhặt được gì cả?
Nhan Trăn: Là con mà Hộ Hồng Triết đã cứu ý.
Nguyên Hoa:…
Nguyên Hoa: Nhưng em bảo, nó là thỏ yêu mà?
Nhan Trăn: Đúng vậy, trước là thỏ yêu, còn giờ là thú cưng của em.
Cậu đắc ý chụp Bạch Tiểu Miên một bức gửi qua cho Nguyên Hoa. Bạch Tiểu Miên không chịu được cô đơn cũng ngó đầu vào nhìn, sau khi nhìn thấy bản thân thì thở dài: “Chiii”
Đúng là một chú thỏ đẹp trai.
Nguyên Hoa: Anh gửi tấm này cho Trúc Tử, nó thích đến điên luôn.
Nhan Trăn cười ha ha: Vậy Tiêu Đại Hải hẳn phải thấy nguy hiểm lắm nhỉ?
Trên thực tế, đồng chí Tiêu Đại Hải ngày nào chả có cảm giác bị thất sủng.
Huấn luyện quân sự buổi chiều của Hộ Hồng Triết đã kết thúc, cậu bèn gọi điện thoại cho Nhan Trăn. Bạch Tiểu Miên nghe thấy giọng của cậu, tinh thần nâng lên, tai thỏ dựng thẳng.
“Kỳ quân sự bây giờ quá chán.” Hộ Hồng Triết ai oán: “Chả thấy kích thích tẹo nào. Đến khi nào mới có thể học bắn súng đây.”
“Mới bắt đầu mà.” Nhan Trăn không tham gia được mấy hôm nên cũng không rõ. “Tiết trời nóng bức đã là khổ hình rồi.”
Cậu vừa nói vừa chuyển tiếp bức ảnh của Bạch Tiểu Miên cho Nhan Vận Lam, nhưng không cẩn thận lại chuyển sai người, gửi cho Hộ Hồng Triết.
Cậu lập tức thu hồi lại, nhưng đã không kịp rồi, Hộ Hồng Triết hỏi: “Đó là gì?”
“Thỏ ạ?!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT