Editor: Niêm Hoa

Chương 35.

Không mặc gì? Cháy thế?

Nguyên Hoa rửa tai lắng nghe, Hứa Bạch Thuật lại chậm chạp không nói nữa, hắn đành giục: “Sau đó thì sao?”

“Sau đó tao quên mất rồi.” Hứa Bạch Thuật suy nghĩ một hồi lâu, xác thực không nhớ ra được gì nữa, vì vậy lại hỏi: “Mày từng mơ kiểu giấc mơ thế này chưa?”

Nguyên Hoa còn thật từng mơ rồi, dù sao hắn cũng là một thanh niên nhiệt huyết, lại từng ngủ cùng giường với Nhan Trăn hai lần, lúc ngủ đương nhiên sẽ khó tránh khỏi mơ thấy Nhan Trăn.

“Đã từng, nhưng mày mộng xuân với người đó, chưa thể khẳng định là mày thích người ta được. Còn nếu bản thân mày vốn thích người đó, lại mộng xuân lần nữa, đó chính là thêu hoa trên gấm, nhưng nếu như mày và người đó căn bản không quen biết…”

“Không không không, không phải mộng xuân.” Hứa Bạch Thuật nói: “Tao chỉ ôm thôi. Thế nên tao thỉnh thoảng lại nghĩ, mình có khi nào thích nam hay không.”

Nguyên Hoa đại khái đoán được tên nam nhân trần truồng kia là ai rồi, Nhan Trăn từng nhắc đến tên hồ yêu đó với hắn: “Thích nam thì sao? Mày sợ hai ông cha kia của mình đau lòng à?”

“Tao sợ bọn họ có áp lực trong lòng.” Đứa con trai duy nhất chị gái lưu lại lại là gay, có thể sẽ cảm thấy hổ thẹn.

Nguyên Hoa vỗ vai anh, trấn an nói: “Sao hôm nay lại nói tới chuyện này, gặp phải chuyện gì à?”

Hứa Bạch Thuật khẽ thở dài: “Không có chuyện gì, chỉ là gặp mặt với một người kỳ lạ thôi.”

Nói xong anh lại nở nụ cười: “Thật sự rất kỳ lạ.”

Nguyên Hoa nghĩ thầm tám phần mười là cái con chuột tinh kia, xem ra sức hấp dẫn cũng không tồi, hắn quyết định nếu hai người phát triển thuận lợi, thì sẽ giúp đỡ một chút. Nhưng nghĩ lại, một con hamster có thể thành tinh sao?

Hắn đi tìm Nhan Trăn, Nhan Trăn lại đang buồn bã ỉu xìu, cúi đầu một mình trong phòng tự học.

Nơi đây gần như đã thành cứ điểm tự học cố định của bọn họ, người khác cũng sẽ không qua đây chiếm chỗ. “Sao nhìn anh ủ rũ thế?”

“Trời quá nóng.”

Các vị trí trong thư viện đã bị chiếm trước hết sạch từ sớm, phòng tự học công cộng không có điều hoà, chỉ có một chiếc quạt trần, mà gió thổi ra cũng có giới hạn, không xua được cảm giác oi bức khiến lòng người buồn bực.

“Dạo gần đây đúng là quái thật.” Nguyên Hoa thả ba lô xuống, ngồi bên cạnh Nhan Trăn: “Giờ cũng mới tháng năm.”

Nhan Trăn ngáp một cái: “Đúng vậy.”

“Anh không về nhà sao?” Nguyên Hoa nhớ tới khoảng thời gian này cậu đều về nhà tránh mặt mình, không ngờ cuối tuần rồi mà cậu bỗng nhiên lại đam mê học tập.

Nhan Trăn cũng muốn về nhà, nhưng mẹ cậu nói hôm nay bà không ở nhà, không cần về đâu, cậu có về một chuyến để xác thực, đúng là không có ai ở nhà, nên lại về trường. Nếu như không có cảnh tượng trong mơ lần trước, cậu sẽ an tâm ở nhà đợi, chỉ coi mẹ mình đi chơi với Lý sư thúc. Nhưng bây giờ cậu cứ nhớ tới hai con mắt như hai chiếc đèn lồng của đại yêu trong mộng kia, sau lưng liền lạnh toát.

Vốn cậu cho rằng Nhan Vận Lam là về nhà nghỉ phép, mỗi ngày thoạt nhìn quả thật cũng rất nhàn nhã, nhưng xem ra thực tế không phải như vậy.

Mẹ ruột cậu rốt cuộc mỗi ngày đều tiếp xúc với loại yêu quái gì?

Nguyên Hoa quơ tay trước mặt cậu, cậu mới hồi phục tinh thần: “Một anh chàng đẹp trai ngời ngời đang ngồi cạnh bên anh, vậy mà anh còn ngẩn người nghĩ tới người khác sao?”

Nhan Trăn biết hắn có ý tốt muốn dời lực chú ý của mình, nhưng vẫn không khỏi buồn bực, bất đắc dĩ liếc hắn, không giận được, đành phải phiền muộn thở dài.

“Xảy ra chuyện gì rồi?” Nguyên Hoa hỏi.

Trong đầu Nhan Trăn có một suy đoán mơ hồ: “Cậu có cảm thấy dạo gần đây trời nóng đến mức kỳ quái không?”

Tình trạng mới tháng năm đã bắt đầu nóng cũng không phải chưa có bao giờ, nhưng đều sẽ có một kỳ trung gian, còn năm nay thì lại tự dưng nóng lên làm người ta không có tinh thần gì, cảm giác nóng này không phải do mặt trời, mà đến từ dưới đất, cuồn cuộn không ngừng.

Cũng may, nóng thì nóng, nhưng vẫn chưa đến mức không thể chịu nổi. Điều khó chịu nhất chính là: trời nóng như thế này, vậy mà thỉnh thoảng còn mất nước.

“Là…” Nguyên Hoa mơ hồ cũng lo lắng theo: “… do yêu quái nào đó khiến nhiệt độ tăng??”

“Tôi không biết.” Nhan Trăn cúi đầu xem WeChat, cách mỗi mười phút mẹ cậu đều trả lời tin nhắn, thái độ đều là cà lơ phất phơ.

Nguyên Hoa nói: “Rất nguy hiểm sao?”

Câu nói này của hắn đâm vào lòng Nhan Trăn, cậu nghĩ lại bản thân mình tại sao không nhanh chóng trở nên mạnh mẽ, như vậy cậu có thể hỗ trợ mà không phải ngồi ở đây lo lắng suông.

Nguyên Hoa kéo tay cậu, an ủi: “Đừng lo lắng.”

Một câu nói vô dụng nhưng dường như lại có ma lực thần kỳ. Tâm trạng hoang mang lo lắng của Nhan Trăn giảm đi một chút, cậu rút tay về, xoa huyệt thái dương: “Cảm ơn cậu, Nguyên Hoa.”

Đang xoa, cậu lại nghĩ tới lời mẹ nói lần trước: Con gần đây có vận đào hoa đó.

Làm cậu sợ đến mức dịch người cách xa Nguyên Hoa theo bản năng.

Buổi tối cậu định về nhà ôm cây đợi thỏ, lại thấy trong nhà vô cùng náo nhiệt. Ngoại trừ Nhan Vận Lam và Lý Huyền Tĩnh, còn có vài người nữa đang ngồi quanh nồi lẩu. Trên ghế sô pha có một con thú nhỏ không biết thuộc chủng loại gì, nhìn thấy cậu mở cửa bước vào thì nhanh chóng rút hai cái chân đang cầm đồ ăn vặt về, đôi mắt tròn như chuông đồng trợn lên nhìn cậu.

“A, Trăn Trăn về rồi.” Nhan Vận Lam nói: “Sao không báo mẹ một tiếng?”

Lý Huyền Tĩnh cũng thân thiết bắt chuyện: “Cháu trai lớn mau tới ăn lẩu.”

Nhan Trăn: “…”

Hoá ra một ngày lo lắng của cậu đều là vô ích?

Nhan Trăn bị kéo vào nhập cuộc, cậu sợ người lạ, trước mặt nhiều người như vậy nên ngồi chẳng dám động. Con thú nhỏ vừa rồi cũng nằm nhoài trên vai Lý Huyền Tĩnh, nghiêng đầu đánh giá cậu.

“Trăm nghe không bằng một thấy, cậu nhà chị Nhan thực sự rất xinh trai.”

Nhan Vận Lam bày ra dáng vẻ chị lớn: “Đương nhiên rồi, con trai của chị, sao có thể kém chị được.”

“Có bạn gái chưa thế?” Một người phụ nữ mặc cổ phục ngả ngớn vo mặt Nhan Trăn: “Nếu chưa có, vậy thì có bạn trai chưa?”

Lý Huyền Tĩnh nói: “Ai ya, đừng động tay động chân, chị Nhan đang ngồi ở đây này.”

Nhan Trăn: “…”

Ý là mẹ cháu mà không ở đây thì mọi người muốn làm gì cũng được sao? Mình đã tiến vào cái động ma quỷ gì thế này??

Nhan Vận Lam vỗ rớt móng vuốt của chị em: “Ra chỗ khác chơi, Trăn Trăn dễ xấu hổ, không chịu được đùa giỡn của mấy đứa, chị với con trai muốn nói chuyện riêng, không được nghe trộm đâu đó.” Nói xong thì kéo Nhan Trăn vào phòng, cửa phòng vừa đóng, âm thanh bên ngoài bèn bị ngăn cách.

“Mẹ cũng đoán là sẽ không giấu nổi, con giờ đã lớn rồi, thông minh hơn hồi nhỏ.”

Không đợi Nhan Trăn mở miệng, Nhan Vận Lam giải thích trước: “Nói thật vậy, mẹ và Lý Huyền Tĩnh tới tỉnh H là để truy tra tung tích của một tù nhân bỏ trốn.”

“Tù nhân bỏ trốn?”

“Lão thuộc nhóm yêu đầu tiên chấp nhận hoà giải với liên minh, là thần thú rất có lai lịch, tộc Giao Long ở Nam Hải cũng là do lão khuyên giải, tiếp nhận quản chế của liên minh. Nhưng vào mười năm trước, lão bị thương, tẩu hỏa nhập ma, sau đó đả thương đồng nghiệp rồi trốn tới đây, cũng không biết giờ thành bộ dạng gì rồi.”

“Tẩu hỏa nhập ma? Còn là thần thú?” Nhan Trăn bị dọa, trực tiếp ngồi xuống giường: “Vậy không phải là rất nguy hiểm sao?”

“Trên người lão có dây trói yêu, năm đó tự lão đã yêu cầu, sợ sẽ có ngày hôm nay. Dây trói yêu rất chắc, không dễ thoát, chỉ sợ hiện giờ lão cũng chịu đủ dày vò.”

Nhan Trăn vuốt trán, toàn là mồ hôi lạnh: “Vậy cũng nguy hiểm quá.”

“Chúng ta nhận được mệnh lệnh, gắng sức bắt sống lão về.” Nói đến đây, Nhan Vận Lam lại có chút ảo não: “Liên minh quá sĩ diện, không muốn thỉnh cầu yêu tộc khác, sợ mất uy tín.”

“Con yên tâm.” Nhan Vận Lam ngồi xổm xuống, nắm chặt tay Nhan Trăn: “Mẹ hứa với con, sau khi nhiệm vụ này kết thúc, mẹ sẽ không lo chuyện của liên minh nữa.”

Nhan Trăn mím môi: “Thực sự không quản cũng được sao?”

“Vốn mẹ cũng không phải chủ lực, hơn nữa kỳ thi sát hạch năm nay chiêu mộ được nhiều người không tệ, trong đó còn có người con đã biết – Lý Canh Dần đó.” Nhan Vận Lam cười cười: “Mẹ lớn tuổi rồi, không có hơi đâu mà lăn lộn như mấy người trẻ tuổi nữa.”

Nhan Trăn vừa định mở miệng, Nhan Vận Lam lại nói: “Mẹ không hi vọng con gia nhập.”

“Tính cách con do dự thiếu quyết đoán, lại còn nhẹ dạ.” Nhan Vận Lam nói: “Con hiện giờ nguyện làm một kết duyên sư nho nhỏ, mẹ đã rất hài lòng.”

Đến giờ Nhan Trăn rốt cuộc cũng hiểu rõ, có lẽ mình có năng lực biết trước tương lai, trên căn bản chỉ là một ít các sự việc khá lớn.

Mà hình ảnh cậu thấy trước đó, vô cùng có khả năng sẽ thành hiện thực.

Mẹ cậu và những người khác trong khoảng thời gian này chủ yếu là nghiên cứu địa hình, suy đoán đại khái nơi mà Ly Diễm ẩn thân.

Cách vùng ngoại thành cạnh đại học H mấy cây số là con sông của tỉnh H. Nhan Trăn đã từng tới đó chơi, nói là sông mà lại rộng mênh mang như một vùng biển. Nghe đồn hàng năm bên đó đều có các vụ chết đuối, trường tiểu học gần đây còn có tin đồn về thủy quái. Vậy nên nhân viên công tác không mở sông nữa, cấm những người không phận sự lại gần.

Bốn phía nơi ấy đều có mạch nước ngầm, không gian cũng rất lớn, đối với Ly Diễm mà nói là một chỗ tốt.

Sau khi khoá chặt địa điểm, bọn họ bèn gọi những đồng nghiệp đang không có nhiệm vụ tới, bao một kết giới quanh khu dân cư và trường đại học.

Bọn họ làm công tác chuẩn bị kỹ càng, Ly Diễm lại chậm chạp không chịu ra, đây mới là phiền toái nhất.

“Không lẽ vì bị thương, nên cần phải ẩn trốn để hồi phục yêu lực?” Nhan Trăn nói. Trước đó Uông Dịch cũng như vậy, bị Phục Ma Trận mà Lý Huyền Tĩnh lưu lại đả thương, nên có một quãng thời gian không dám lỗ mãng lộ diện.

“Vấn đề chính là ở chỗ này.” Nhan Vận Lam nói: “Lão lấy cái gì để hồi phục yêu lực?”

Nhan Trăn nhớ tới nữ sinh bị Uông Dịch ký sinh, trên da nổi một lớp da gà.

“Người bình thường không thỏa mãn được lão, không đủ nhét kẽ răng, lão là thần thú.” Nhan Vận Lam nói: “Chỉ có cắn nuốt đồng tộc, lão mới có thể khôi phục nguyên khí.”

“Việc này con không cần để tâm, chúng ta cũng đang nghĩ biện pháp, sẽ bảo vệ các con chu toàn.” Nhan Vận Lam xoa tóc cậu: “Đêm nay mẹ đưa con về trường, nơi ấy có kết giới, lão sẽ kiêng kỵ, không dễ dàng hại người.”

Nhan Trăn nghe được chân tướng, lo lắng cũng giảm đi tám phần. Liên minh thành lập đã trăm năm, có thể duy trì đến giờ, là bởi vì bên trong thu nhận đều là kỳ nhân dị sĩ, có năng lực bảo vệ một phương bình an.

Ăn xong một nồi lẩu, Nhan Trăn được mấy thành viên nòng cốt của liên minh đưa về trường, trong lòng có cảm giác lo sợ khi được yêu thương.

Cậu đứng trước cổng trường, nhìn mẹ và đồng nghiệp của bà rời đi, trước khi đi Lý Huyền Tĩnh còn quay đầu nháy mắt với cậu, biểu tình rất mập mờ.

Cũng không biết sao hắn lại có biểu cảm đó. Nhan Trăn giật mình một cái, nhớ tới cái ‘vận đào hoa’ của mình là chính Lý Huyền Tĩnh nói cho mẹ cậu.

Người này lẽ nào chỉ dựa vào bói toán cũng có thể tính ra cái tình cảm gút mắc giữa mình và Nguyên Hoa sao?

Cậu đi qua phòng bảo vệ, liếc nhìn mặt trăng. Tối nay ánh trăng rất bình thường, không có điềm đại hung gì.

“Đúng rồi.” Cậu bỗng nhiên dừng bước chân: “Quên hỏi mẹ, thần thú kia là loài gì rồi!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play