Nhan Trăn không có chút xíu nào tò mò về Nguyên Hoa, bởi vì trước kia cậu từng coi hắn là nam thần, tìm hiểu rõ ràng sở thích của hắn, thậm chí bao gồm cả chuyện ăn cơm không ăn kèm rau củ cải muối.
Mà chuyện này đương nhiên không thể để Nguyên Hoa biết.
“Vậy cậu hiểu tôi sao?” Nhan Trăn hỏi vặn lại.
Cậu cảm thấy mình đang nắm một kế hay để chuyển đề tài, mỗi khi không biết trả lời câu nào, thì cứ hỏi ngược lại khiến đối phương xao nhãng là có thể nhanh chóng khống chế tình huống.
Vốn tưởng rằng Nguyên Hoa sẽ bị hỏi đến sững sờ, ai biết tên nhóc này còn thật sự trả lời cực kỳ kỹ càng.
“Nhan Trăn, mười chín tuổi, sinh nhật là ngày 22 tháng 10 dương lịch, chòm sao Thiên Bình, đồ ăn thích nhất là cà tím xào, lúc thường thích nghe nhạc jazz nhẹ nhàng, không thích rau thơm, cuối tuần đều đi làm thêm, hoặc là chơi game thời trang…”
Mặt Nhan Trăn đỏ tới mang tai: “Cái đó tôi đã bỏ chơi từ lâu rồi! Đây đều là Hoa Minh Vũ nói cho cậu chứ gì!”
“Một nửa.” Nguyên Hoa nói: “Game thời trang là cậu ta vô ý phát hiện.”
“Tôi chỉ chơi khoảng nửa học kỳ.” Nhan Trăn nhấn mạnh.
Nguyên Hoa cưng chiều nói: “Được được được, tôi biết, bây giờ đã đổi thành Anipop.”
Nhan Trăn vừa giận vừa xấu hổ nghĩ: Lúc về sẽ ấn tên Hoa Minh Vũ này lên tường đánh một trận.
Nguyên Hoa rất thích nhìn dáng vẻ này của cậu, tỉ mỉ thưởng thức một lát, không nhịn được hồi tưởng, mình lúc trước tại sao lại coi người này là trai lăng nhăng lạc vạn bụi hoa chứ?
“Có phải cậu thấy tôi rất nữ tính không?” Nhan Trăn phiền muộn sắp chết rồi, cả người ngập trong áp suất cực thấp.
Nguyên Hoa lập tức nói: “Không hề.”
“Nhất định là có.” Nhan Trăn buồn buồn nói: “Rất nhiều người đều nói như vậy.”
“Đừng so sánh tôi với những người khác.” Nguyên Hoa xoa tóc cậu: “Tôi sẽ buồn lắm đó.”
Nhan Trăn rất ít gặp phải người như vậy.
Có lúc cậu cảm thấy mình và Nguyên Hoa có khoảng cách rất xa, mà có lúc lại giống như đang ngồi sát bên nhau, có thể cảm nhận được hơi ấm trên người đối phương, cảm thấy hai trái tim đang gần kề.
“Đừng có xoa đầu tôi.” Nhan Trăn thấp giọng nói: “Chỉ mấy tên nhóc con mới thích được người khác xoa đầu.”
Nguyên Hoa chỉ đành thu tay về, hắn dùng mũi chân đụng chai nước khoáng bên cạnh, quyết định nói cho Nhan Trăn rằng mình có ấn tượng với cậu là khi nào. “Kỳ thực tôi…”
“Reng reng reng —— điện thoại tới điện thoại tới, nhanh lên nhanh lên điện thoại tới —— “
Nhan Trăn liếc mắt xin lỗi hắn, ra hiệu mình nghe điện thoại trước: “Alo?”
Tiêu Đại Hải ngượng ngùng nói: “Làm sao đây, anh trai Bạch Thuật muốn gọi video với tôi.”
Tiến triển tích cực thế? Nhan Trăn vô cùng hoài nghi hỏi: “Là cậu tự tưởng tượng ra hả?”
“Tôi không quan tâm, tôi kích động quá!” Nghe ra được đúng là rất kích động. “Vừa nãy cậu ấy gọi tới vào lúc tôi không để ý, theo cậu, tôi có nên gọi lại không? Thay đổi ngoại hình đáng yêu một chút? Không phải cậu ấy thích mấy con vật đáng yêu sao?”
Đừng so sánh mình với mấy vật nhỏ đó… Nhan Trăn sầu muốn chết, lúc thường cũng đâu có ngốc mà sao giờ lại như thiểu năng trí tuệ: “Tạm biệt, dáng vẻ của cậu đã rất đáng yêu rồi, đáng yêu thêm nữa sẽ thành shotacon…”
“Thật không?” Tiêu Đại Hải nửa tin nửa ngờ: “Được rồi, vậy tôi gọi lại video cho cậu ấy?”
“Gọi đi.” Nhan Trăn lo hắn sẽ nói nhầm: “Cậu kiềm chế chút, bớt nói…”
Sau khi kết thúc cuộc gọi, Nhan Trăn xoay người lại xem Nguyên Hoa, phát hiện hắn vẫn luôn nhìn mình chằm chằm: “Cậu vừa nãy muốn nói cái gì?”
“Tôi còn tưởng rằng yêu quái đều đáng sợ.” Nguyên Hoa nói: “Thế nhưng vị khách hàng này của anh thoạt nhìn không giống vậy lắm.”
Nhan Trăn lại nhớ tới yêu quái mình tiếp xúc mấy lần trước, Hồ Nhất Loát Nhi, Tiêu Đại Hải, trước đó còn hoa yêu lang yêu, đều chạy tới nói muốn yêu đương, không có tiền đồ gì. Giống yêu quái chân chính nhất là Uông Dịch, không thèm tìm đối tượng.
Cậu bỗng nhiên có thể hiểu được sự bi phẫn của Uông Dịch, nhìn vào thế giới yêu quái hiện tại, sinh hoạt quá nhàn nhã, cả ngày chỉ biết ăn ngủ mơ về tình yêu.
“Có lẽ những yêu quái đến tìm tôi đều khá thích xã hội loài người.” Nhan Trăn chỉ có thể nghĩ như vậy.
“Anh chỉ có thể kết duyên cho người và yêu thôi sao?”
Hả? Có ý gì?
Nguyên Hoa như nghe được tiếng lòng của cậu, hai mắt phát sáng: “Ý của tôi là, anh có thể kết duyên người với người không? Có thể nói, suy nghĩ một chút về việc kết duyên hai chúng ta?”
Nhan Trăn sợ nhất thế tiến công thế này của hắn, lo lắng mình sẽ không cẩn thận trúng chiêu, cậu vội vã đứng dậy, cứng rắn nói qua chuyện khác: “Ờm, không luyện bóng nữa, muộn rồi, tối nay tôi muốn ngủ sớm…”
Nếu Tiêu Đại Hải có thể giống Nguyên Hoa, Nhan Trăn cũng sẽ không cần lo hắn không tìm được đối tượng.
Hứa Bạch Thuật bỗng nhiên chủ động gọi video, không phải là không có nguyên nhân.
Tối hôm nay trở về, phát hiện “Đại Hải” co lại thành một cục, cả người co giật, tứ chi duỗi đơ ra, anh lập tức gọi video cho Tiêu Đại Hải, nhưng khi đó Tiêu Đại Hải đúng lúc không chú ý. Anh quyết định đưa “Đại Hải” đi gặp bác sĩ, song sau đó lại thấy động tác co giật chậm rãi ngừng lại, bé con tựa hồ không còn đau đớn gì nữa, từ từ nhích qua chỗ anh, dùng cái mũi nhỏ ướt nhẹp cọ cọ vào tay anh.
Hứa Bạch Thuật nâng hamster nhỏ lên nhìn, không phát hiện tình trạng dị thường nào. Lúc này Tiêu Đại Hải mới gọi lại, Hứa Bạch Thuật nhận cuộc gọi, lập tức nói: “Xin lỗi anh Tiêu, tôi không biết Đại Hải bị làm sao mà mới nãy tứ chi lại co giật, thoạt nhìn rất không khoẻ, đây là tình huống gì vậy? Tôi có nên đưa nó đến bệnh viện khám không?”
Tiêu Đại Hải mừng rơn cho rằng có thể gặp mặt Hứa Bạch Thuật rồi, kết quả toàn bộ quá trình gọi video chỉ có thể nhìn thấy vật nuôi thay thế – “Đại Hải”, tâm thái chênh lệch rất nghiêm trọng. Có điều, chuột nhỏ đột nhiên xảy ra chuyện, hắn cũng có chút lo: “Cậu xem mông nó xem, có phải ướt đuôi rồi không?”
“Không ướt.” Hứa Bạch Thuật nâng cái mông nhỏ tròn vo lên nhìn một chút: “Vẫn khô, chân nó vẫn còn bị rút.”
“Vậy có thể là đau bụng, không nguy hiểm đến tính mạng, cho nó uống nước pha chút đường glucose, liều lượng không cần quá nhiều.”
Hứa Bạch Thuật thường dự sẵn đường glucose, gia đình có hai vị bác sĩ, bản thân lại là thành viên đội bóng nên thứ này là không thể thiếu. Làm xong việc theo căn dặn, y lại xin lỗi với Tiêu Đại Hải, nói mình ngày mai sẽ đưa chuột nhỏ đi kiểm tra, xem xem tại sao hôm nay lại bị đau bụng.
Tiêu Đại Hải muốn nói chuyện với anh nhiều hơn chút, hôm nay nghe được giọng anh thì vô cùng muốn gặp mặt, vì vậy lấy hết dũng khí nói: “Ngày mai tôi cũng sang xem sao.”
“Làm phiền anh rồi.” Hứa Bạch Thuật nói: “Anh bận như vậy…”
Tiêu Đại Hải lập tức ngắt lời, giọng điệu nôn nóng: “Ngày mai tôi được nghỉ phép! Không có việc gì làm… Hơn nữa tôi không yên tâm, muốn tới đó xem… Cùng đi bệnh viện thú y đi, thuận tiện cảm ơn cậu vì đã giúp tôi chăm sóc nó.”
Dù sao người ta cũng là chủ của chuột nhỏ, người ta muốn đích thân sang xem, Hứa Bạch Thuật không tiện chối từ, chỉ càng thêm áy náy: Anh Tiêu nhất định đang trách anh không cẩn thận.
Đầu bên kia, Tiêu Đại Hải không biết anh đang suy nghĩ gì, quả thực không thể tin được sự tình lại thuận lợi như thế, sợ mình mà tiếp tục nói chuyện sẽ để lộ bản tính ‘trồng cây si’ nên nhanh chóng kiếm cớ cúp điện thoại.
Đúng, sau đó hắn lại tới quấy rối Nhan Trăn.
“Giọng nói của anh trai Bạch Thuật thật là dịu dàng.”
“Tay trông cũng đẹp.”
“A, tôi ghen tỵ với Đại Hải quá.”
Nhan Trăn không chê kẻ si tình, dù sao cậu cũng đã từng u mê một thời. Thế nhưng Tiêu Đại Hải nhắc đi nhắc lại quá nhiều, nhắc tới nỗi thần tiên cũng cảm thấy phiền, vì bảo đảm chất lượng trải nghiệm của khách hàng, Nhan Trăn chỉ có thể vừa làm chuyện của mình vừa qua loa ừ hai câu, bày tỏ mình rất tán đồng.
Tiêu Đại Hải si mê xong rồi lại sốt sắng nói: “Ngày mai sẽ được gặp cậu ấy.”
Gặp mặt là điều tất yếu, nhưng mà so với tưởng tượng của Nhan Trăn thì nhanh quá, cậu cẩn thận ngẫm lại, cảm thấy vẻ ngoài của Tiêu Đại Hải nhìn trẻ quá, thực sự không giống người phải đi công tác, vì vậy thành khẩn đề nghị: “Cậu có thể biến ra ria mép không?”
“Không thể.” Tiêu Đại Hải lập tức bác bỏ: “Cậu là ma quỷ à?”
Lại nghĩ lại, hôm nay hai người họ cũng gọi video rồi, là la hay lừa cũng đã thấy rõ ràng, hiện tại thay đổi vẻ ngoài cũng không thực tế. Nhan Trăn nói: “Vậy ngày mai cậu đừng ăn mặc trẻ quá, cũng không được chính thức quá.”
Tiêu Đại Hải làm người không có nhiều kinh nghiệm, trong nhà có chút quần áo cũ, vì vậy dặn dò người hầu gửi các loại phong cách mình chọn qua đây, mặc thử cho Nhan Trăn xem. Hắn búng tay liền thay đổi một bộ quần áo, y như quảng cáo trên quảng trường khu mua sắm, thuận tiện, bớt lo.
Cuối cùng bọn họ cũng chọn một bộ quần áo thông thường, Nhan Trăn kết thúc công việc, dọn dẹp một chút chuẩn bị ngủ.
Tiến vào mộng đẹp, trong đầu cậu lóe lên không ít hình ảnh, tất cả đều liên quan đến mẹ cậu – Nhan Vận Lam.
Trong những cảnh tượng này, vẻ mặt của Nhan Vận Lam và Lý Huyền Tĩnh đều rất nghiêm nghị nắm tay niệm quyết, mà trước mặt họ bây giờ, là một đại yêu khổng lồ, bối cảnh xung quanh là…. một trung tâm mua sắm gần trường học của cậu.
Nhan Trăn bừng tỉnh, cậu ngẩng phắt đầu lên, xung quanh tĩnh lặng, chỉ nghe được tiếng thở của mọi người.
Điều này khiến lòng cậu yên ổn không ít, thở phào một cái, nằm về giường.
Trước giờ cậu rất ít khi mơ thấy cảnh tượng kiểu này, nhưng đều rất ngắn ngủi, không hề có cảm giác chấn động như hôm nay. Mỗi lần cậu đều nghĩ là do mình lo lắng cho mẹ quá nên mới mơ thấy, là ảo, không thể xảy ra ở thực tại được.
Nhưng độ chân thật này bắt đầu làm cậu thấy sợ.
Cậu mở điện thoại, ôm chăn gửi cho mẹ một tin nhắn. Bà quả nhiên là đảng tu tiên, lúc này vẫn chưa ngủ, thậm chí còn tùy ý gửi qua một icon.
Nhan Trăn ăn được viên định tâm đan, rốt cuộc hoàn toàn yên tâm, từ từ ngủ thiếp đi.
Mà Nhan Vận Lam ngậm kẹo mút đứng trên tầng thượng ký túc xá của con trai, phiền muộn nói với Lý Huyền Tĩnh bên người: “Hôm nay cũng không xuất hiện, chị đây lớn tuổi rồi thực sự chịu không nổi, cuộc sống ngày ngủ đêm thức này bao giờ mới hết đây?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT