*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Editor: Niêm HoaChương 03.Lần đầu tiên Nguyên Hoa nghe thấy tên Nhan Trăn là vào lúc sau khai giảng, trong kì quân sự, các nam sinh và nữ sinh đều thích tán phét trước giờ đi ngủ.
Mọi người đều đang trong thời kì thanh xuân đầy sức sống, hormone căng tràn, nhắc đến người khác phái là nói không dứt miệng. Nguyên Hoa bị bọn họ làm ồn không ngủ được, không kiên nhẫn hỏi: “Mấy ông chỉ có thể nói chuyện về nữ sinh à?”
Hắn vốn muốn nổi nóng, không ngờ tới mấy thằng choá t*ng trùng ngập não này hoàn toàn không get được sự phẫn nộ của hắn, nghe vậy lại còn hưng phấn hơn.
“Cũng có nam sinh chứ.” Tiếng của thằng bạn cùng phòng cà lơ phất phơ ở trong bóng tối truyền tới nghe càng gian hơn: “Anh chàng khoa bên cạnh, mấy ông nhìn thấy chưa? Trắng như con gái ấy.”
“Không để ý.” Nguyên Hoa bỗng nhiên có hứng thú. “Ai?”
“Hình như tên Nhan Trăn, nghe nói trước kia học trên chúng ta một năm, bởi vì bị bệnh nên mới học lại.”
“Thực sự rất trắng, tao vốn còn đang nghĩ sao ngực cô gái xinh xắn này phẳng như sân bay thế, kết quả nghe giọng thì ra là nam, moá nó….”
Sau đó Nguyên Hoa ném vào rổ liên tiếp ba lần trong giải đấu tân sinh, vất vả trốn ra khỏi vòng vây của các nữ sinh, vừa lau mồ hôi vừa đi thì bỗng thấy phía trước có một nam sinh thanh tú đang trò chuyện vui vẻ với một cô gái. Đồng đội đuổi kịp đụng hắn, nói: "Ấy, kia chính là Nhan Trăn, nam thần của khoa kỹ thuật.”
Đồng đội ước ao nói: “Nữ sinh thời nay đều thích loại thư sinh nhã nhặn này sao? Vừa nhìn đã thấy giống trai hư.”
Lúc ấy, Nguyên Hoa không cho là đúng: “Cũng không thể nhìn mặt mà bắt hình dong được.”
Mà không tới mấy tháng sau, có tin đồn truyền ra đã chạy tới vả mặt hắn, nói Nhan Trăn bám dính lấy anh họ của cậu ta – Nhan Cường, bị người ta vứt bỏ xong còn đánh người. Đa số mọi người đều cảm thấy Nhan Trăn gọi lưu manh ngoài trường đến giáo huấn Nhan Cường, bởi vì thoạt nhìn thân thể cậu thì không thể có năng lực đánh người đến mức phải vào viện được.
Lại sau đó lục tục cũng có một vài tin đồn khác, theo đủ mọi con đường chui vào tai Nguyên Hoa.
Nếu như nhân vật chính của lời đồn có dung mạo xuất sắc thì sẽ thu hút ánh mắt của nhiều người. Nhan Trăn như một đề tài di động có không ít chuyện xưa, mà tựa hồ ngay bản thân cậu cũng không phát hiện ra.
Trên thực tế, mãi cho đến ngày hôm qua, Nguyên Hoa đều chỉ coi những lời đồn đó đơn thuần là lời đồn mà nghe.
Hắn cụp mắt nhìn trang giấy trên tay, trầm mặc.
Nhan Trăn không ngờ tới cậu lại bị bắt ngay tại hiện trường, ngó thời gian, thấy các thành viên khác trong đội bóng hẳn đang trên đường tới, vì thế mở miệng nói: “Vậy, đồ đã đưa tới tay, cậu cẩn thận suy nghĩ kỹ chút, tôi…. đi trước nhé?”
Cậu gần như bước theo đường ngang, đang định chạy đi thì Nguyên Hoa đã nhanh chân đá cửa đóng lại.
Nhan Trăn: “….”
“Anh trước kia cũng đều như thế này?” Nguyên Hoa bước đến gần, Nhan Trăn không thể làm gì khác hơn là không ngừng lùi lại, mãi đến tận khi lưng chạm vào tường.
Đây là tình huống gì? Là muốn ép tường cậu sao?
“Không, không, đây là lần đầu tiên.” Nội tâm Nhan Trăn cực kỳ náo nhiệt nhưng biểu cảm vẫn vững như thường, đỏ mặt cây ngay không sợ chết đứng nhìn Nguyên Hoa y như một bậc thầy tình yêu. Cậu không nói dối, trước kia khi giúp những yêu quái khác đều chỉ tạo thời cơ thậm chí truyền lời trước mặt luôn, thư tình gì đó là lần đầu.
“À? Vậy sao?” Câu trả lời này nằm trong dự liệu của Nguyên Hoa, chỉ là chẳng hiểu sao khi nghe xong, hắn lại có chút tức giận không vì sao. Hắn suy nghĩ chốc lát, trên mặt treo nụ cười tà khí, đè cả người Nhan Trăn lên tường.
Nhan Trăn: “….”
Cho nên, đây rốt cuộc là tình huống gì! Một lời không hợp bèn ép tường! Cậu chỉ đang giúp người khác đưa thư tình thôi mà. Nếu như bị Hồ Nhất Loát Nhi biết thì phải làm sao!?
Nhan Trăn xoắn xuýt một hồi, cuối cùng vì cái mạng nhỏ vẫn quyết định đứng về phía Hồ Nhất Loát Nhi, vì thế cậu tiếc nuối mở lời: “Từ từ, như vậy không ổn lắm đâu…”
Cậu càng như vậy, Nguyên Hoa càng muốn vạch trần cái kiểu giả vẻ ngây thơ của cậu. Một kẻ ngây thơ sẽ trực tiếp viết trên thư tình mời hắn ‘ngủ’ sao? Nguyên Hoa cảm thấy rất mâu thuẫn, hắn nắm cằm Nhan Trăn để cậu nhìn mình: “Anh đang…. lạt mềm buộc chặt à?”
Nhăn Trăn mờ mịt. Rốt cuộc có liên quan gì với cậu chứ, tên Hồ Nhất Loát Nhi kia đã viết gì trong thư tình vậy?
Nguyên Hoa nhìn chằm chằm vào mắt Nhan Trăn, đó là nơi hấp dẫn người khác nhất của cậu, sáng ngời trong suốt như có thể khiến người ta rơi vào. Đây có lẽ chính là thủ đoạn quyến rũ người của cậu ha.
“Đừng, đừng như vậy.” Nhan Trăn cảm thấy không tự nhiên, trái tim của cậu vốn yếu ớt, không chịu nổi trai đẹp nhìn chằm chằm thế đâu, đặc biệt là ngón tay Nguyên Hoa giống như còn có khuynh hướng di lên miết môi cậu.
Không đúng lắm? Rốt cuộc là không đúng chỗ nào?
“Đợi đã!” Nhan Trăn dường như nghĩ thông suốt, đưa tay chặn lại: “Chờ chút, tôi có thể xem nội dung thư tình không?”
“Sao nào, là nhầm lẫn giữa thư tình đưa tôi với đưa người khác sao?” Nguyên Hoa cười ngả ngớn, mặt càng tiến sát hơn, gần như sắp hôn lên môi cậu.
Tình cảnh này thật sự quá xấu hổ, Nhan Trăn sống nhiều năm như vậy chưa từng xấu hổ thế này. Lúc này, sắc đẹp bốn ngàn năm cũng không thể mê hoặc Nhan Trăn. Cậu ý thức được nhất định là thư tình Hồ Nhất Loát Nhi viết có vấn đề bèn dùng hết sức đẩy Nguyên Hoa ra.
Kết quả không đẩy được.
Lồng ngực Nguyên Hoa cứng như miếng sắt. Sao lại rắn chắc như vậy chứ, Nhăn Trăn muốn khóc luôn rồi.
“Đây không phải điều anh muốn sao?” Nguyên Hoa nói: “Hay là, anh kì thực thích đóng vai nhân vật bị cưỡng ép như vậy?”
Đóng vai nhân vật là thế nào?
Nhan Trăn bị oanh đến nổ đầu, xém chút cắn phải đầu lưỡi mình. Cậu nhận ra có lẽ hắn hiểu lầm nghiêm trọng rồi, đành dùng khí lực cả đời nhắm mắt hô to: “Anh bạn à xin tự trọng!”
…
Nguyên Hoa lạnh lùng đưa thư tình cho Nhan Trăn, chờ cậu đưa tay ra lấy, hắn lại đột nhiên rút về.
Nhan Trăn tủi thân nhìn hắn: “Đưa tôi đi.”
Mặc dù biết cậu đang giả vờ, nhưng bày bộ dạng này cũng thật có hiệu quả. Nguyên Hoa mềm lòng hơi buông tay, Nhan Trăn bèn giật lấy thư tình rồi mở ra.
Nhìn thấy nội dung trong thư, Nhan Trăn lần thứ hai trong ngày muốn nổ tung, cậu tức giận vò thư thành một nắm, gào thét trong lòng:
Hồ Nhất Loát Nhi!!!
Cậu đây xui xẻo tám đời mới giúp yêu quái làm mấy việc này!
Chợt cậu thu hồi biểu cảm, vái Nguyên Hoa một vái: “Xin lỗi vì đã quấy rầy cậu.” Cậu thấy Nguyên Hoa hơi giật mình, bèn giải thích: “Tôi đưa nhầm thư tình.”
Lúc này, biểu cảm của Nguyên Hoa tựa như cái nhãn dán “ăn cá voi”.
(*) “Ăn cá voi” 吃鲸 (Chī jīng) đồng âm với 吃惊 (Chījīng) “ngạc nhiên sững sờ”. Cái biểu cảm nó như này này: