Trước khi ngủ, cậu bắt đầu luyện bài tập thổ nạp hàng ngày, vậy mà ngửi luôn được mùi tất thối mà Lữ Nhất Thanh giấu ở một xó xỉnh nào đó, nhất thời bị xông choáng váng, vì vậy lên WeChat chọc Lữ Nhất Thanh: Bạn à, tất thối của bạn mấy ngày không giặt rồi thế?
Vì Hoa Minh Vũ lúc thường giống như gà mẹ, không nhìn được bừa bộn bẩn thỉu, mọi người bị lải nhải suốt nên trong phòng vẫn tương đối sạch sẽ, không ngờ Lữ Nhất Thanh bị nói nhiều như vậy mà vẫn ngoan cường chống đối.
Lữ Nhất Thanh mới vừa thua tám trận game liên tiếp, sau lại phải đối mặt với nguy cơ tất thối, tâm tình suy sụp: Cậu thay đổi rồi.
Nhan Trăn: Tớ thay đổi gì cơ?
Lữ Nhất Thanh: Ít nhất trước đâu cậu sẽ không ghét bỏ tất thối của tớ.
Nhan Trăn không cho cậu ta mặt mũi: Nó hun hamster của tớ.
Lữ Nhất Thanh: “…”
Bạn cùng phòng rốt cuộc cũng phải đứng dậy đi giặt tất, Nhan Trăn đưa Tiêu Đại Hải lên giường, đặt hắn vào ổ nhỏ, thuận miệng chúc “Ngủ ngon”.
Tiêu Đại Hải có vẻ rất miễn cưỡng, nhấc chân lên, ra hiệu cậu đưa điện thoại đây.
Nhan Trăn bèn đưa cho hắn, nhìn hắn dùng đôi chân nhỏ điên cuồng đánh chữ, sau đó đẩy qua cho cậu: Trái tim tôi đã có chốn về (心有所属 – tâm hữu sở chú) muốn vì cậu ấy thủ thân như ngọc (守身如玉), không thể cùng chăn gối (同床共枕- đồng sàng cộng chẩm) với cậu được, xin lỗi.
Trong một câu có đến ba thành ngữ, rất đỉnh.
Nhan Trăn thấy thú vị, đánh chữ hỏi lại: Tối qua cậu cũng đâu để ý điều này?
Tiêu Đại Hải trả lời rất nhanh: Bởi vì lúc đó chưa gặp anh trai Bạch Thuật.
Nhan Trăn: “…”
Chú giao nhỏ không giống Hồ Nhất Loát Nhi, ít nhất thì không bừa bãi như con hồ ly nọ, rất si tình.
Dưới sự yêu cầu mãnh liệt của Tiêu Đại Hải, Nhan Trăn bèn đưa hắn về biệt thự nhỏ, còn mình bò lên giường ngủ.
Hôm nay xảy ra quá nhiều chuyện, suy nghĩ của cậu vẫn còn hỗn loạn, cả một buổi tối đều nghĩ đông nghĩ tây, cầm điện thoại lên, mới phát hiện Nguyên Hoa gửi cho mình một câu “Ngủ ngon”.
Cậu xoắn xuýt mãi không biết có nên trả lời lại hay không, cuối cùng vẫn không thể làm như không thấy: Ngủ ngon.
Nguyên Hoa quả nhiên vẫn chưa ngủ, trả lời lại: Ngủ sớm chút.
Hắn làm gì có tư cách để nói câu này, Nhan Trăn không nhịn được oán một câu: Sao cậu còn chưa ngủ?
Viết được một nửa lại xoá đi, không được, giống như đang tán tỉnh nhau ấy. Suy nghĩ thêm mấy giây, cậu gửi lại: “Ngủ ngay đây”.
Nói là ngủ ngay nhưng vẫn không vào giấc được, chu công không muốn gặp cậu. Nhan Trăn đưa tay che mắt, chịu đựng sự mất ngủ thống khổ, nhắm mắt bắt đầu đếm cừu.
Một con cừu, hai con cừu, ba cái sủi cảo, bốn cái sủi cảo…
Hình ảnh Nguyên Hoa muốn hôn cậu lúc chiều đột nhiên xuất hiện, Nhan Trăn lúng túng xấu hổ, điên cuồng xua tay: Không được không được không được, quên cái này đi mà!
Năm con cừu… Sáu cái sủi cảo…
Còn chuyện của Tiêu Đại Hải và Hứa Bạch Thuật thì nên làm sao đây?
Trong một canh giờ, nào là kỳ thi cuối kỳ, nào là huấn luyện kết duyên sư, rồi mẹ cậu muốn dạy pháp thuật mới, Lý Canh Dần và Hồ Nhất Loát Nhi, Nguyên Hoa sẽ dự định làm gì, các loại sự việc xoáy thành một vòng khiến suy nghĩ của cậu hỗn loạn, thần trí vậy mà càng lúc càng tỉnh. Nhan Trăn không chịu nổi, bật dậy, vuốt mồ hôi trên trán.
Cậu quyết định qua bên cửa sổ hứng gió.
Tiết trời tháng năm, buổi tối vẫn có chút nóng, cậu chỉ mặc chiếc áo ngủ mỏng manh, cảm nhận cơn gió mùa hạ thổi đến. Vào lúc này có thêm điếu thuốc thì đẹp, nhưng tiếc là cậu không hút thuốc. Trước đây cậu từng nhìn thấy Nhan Cường hút thuốc, khi đó Nhan Cường cũng mới học, giấu cha mẹ lén lút hút, bị Nhan Trăn nhìn thấy.
Nhan Cường bảo cậu giữ bí mật, rồi sẽ cho cậu nếm thử.
Nhan Trăn lúc đó tò mò hút một hơi, bị sặc đến không nói ra lời, trong cổ họng và phổi rất khó chịu nên không bao giờ chạm vào thứ này nữa.
Tại sao lại nhắc tới Nhan Cường, cậu không phiền nhưng người xem phiền.
Nhan Trăn nằm nhoài trên lan can, nghĩ rằng mình từ chối không ít người, ấn tượng sâu sắc nhất chỉ có hai người. Một là Nhan Cường, còn lại là Nguyên Hoa.
Người trước là bởi vì hoàn toàn không thể tiếp nhận, còn người sau thì bởi vì gì?
Xảy ra quá nhiều chuyện, cậu không thể nói rõ mình có cảm giác gì với Nguyên Hoa.
“Ài, sầu ghê…” Cậu lặng lẽ cảm khái.
“Ài, sầu ghê…” Người bên cạnh cũng cảm khái.
Nhan Trăn: “…”
Cậu nghiêng đầu nhìn, phát hiện Tiêu Đại Hải đã biến thành người, cùng một tư thế nhoài trên lan can hứng gió giống cậu.
“Sao tôi không cảm thấy gì…” Cậu nhớ tới lần Tiêu Đại Hải biến thành người kia, động tĩnh lớn như vậy cơ mà, mà mới rồi cậu lại không cảm nhận được tí linh lực nào, Tiêu Đại Hải đã xuất hiện.
“Lúc tôi biến thành người thực ra không có uy thế lớn gì, ngày đó Hạ Nhân nói phải để cậu coi trọng tôi, nên tôi mới thả yêu lực ra.”
Nhan Trăn nghe mà phát cáu: Tôm nõn (*) à, tên hay thật đấy, tôm nõn chiên hay nấu chua ngọt đây?
(*) Bên trên 夏仁 ( xià rén: Hạ Nhân) phát âm giống với 虾仁 ( xiã rén: tôm nõn)
Tiêu Đại Hải không biết trong đầu cậu hiện giờ toàn là nấu nướng, tiếp tục thở dài.
“Cậu sầu cái gì?” Nhan Trăn nói: “Yêu quái cũng có phiền não sao?”
“Có suy nghĩ sẽ có phiền não.” Tiêu Đại Hải đếm ngón tay: “Đã sáu tiếng không được nhìn thấy anh trai Bạch Thuật rồi…”
Nhan Trăn cạn lời: “Làm gì đến mức đó chứ?”
“Thích không phải là hảo cảm nhất thời, thật sự thích một người, sẽ muốn ở bên người đó thời thời khắc khắc.”
Câu nói này quen tai ghê, không phải câu lần trước cậu đem ra thuyết giáo Tiêu Đại Hải sao? Nhanh vậy đã bị vả mặt rồi?
Hai người đều không ngủ được, Tiêu Đại Hải kể cho Nhan Trăn tình sử trước kia của hắn.
Người đầu tiên hắn thích, là giáo viên dạy kèm cho hắn vào hai mươi mấy năm trước. Khi đó hắn vẫn chưa có túi da hamster kia, không ra ngoài đi học, cha mẹ bèn mời giáo viên chuyên môn tới dạy tri thức của nhân loại cho hắn, mong muốn hắn trở thành một học giả.
Vì hắn quá lo lắng, mãi đến khi giáo viên kết thúc công tác, hắn còn chưa tỏ rõ được hảo cảm của mình. Nhan Trăn bày tỏ mình có thể hiểu được: “Mối tình đầu mà, đều như vậy.”
Người thứ hai là nhân viên quản lý thư viện nhà hắn, là một sinh viên tài giỏi, có văn hóa, từng xuất bản thơ tập, còn yêu ca hát. Tiêu Đại Hải rất thích nghe y hát, ghi âm lại từng bài, nghe đi nghe lại, mãi đến tận lúc y kết hôn. Nhan Trăn: “Thực có lỗi khi tôi chỉ để ý tới nhà cậu còn có thư viện lớn đến mức phải tuyển nhân viên quản lý …”
Người tiếp đó là ở lúc Tiêu Đại Hải mê mẩn túi da hamster, là người mỗi ngày đều nấu cơm cho hắn, một cô gái rất đáng yêu. Cô gái không biết hắn là cậu chủ của nhà này, chỉ nghĩ là vật nuôi, nuôi hắn trắng trẻo mập mạp, ánh mắt nhìn hắn giống như ánh nhìn của người mẹ già từ ái. Nhan Trăn: “Sau đó cô ấy cũng kết hôn rồi…”
Tiêu Đại Hải bổ sung: “Còn đưa con trai mình đến vuốt lông tôi.”
Nhan Trăn vô cùng đồng tình.
Sau đó còn có người thứ tư, thứ năm, thứ sáu, Tiêu Đại Hải phát hiện mình càng ngày càng dễ dàng có hảo cảm với người khác, mà chút hảo cảm này cũng mỗi lúc một nông, cho dù có đau lòng, nhưng rất nhanh đã hết.
“Cậu cũng không dễ dàng gì.” Tuổi còn trẻ đã chịu đủ trắc trở tình cảm.
“Cho nên tôi vô cùng vô cùng muốn tìm người yêu.” Tiêu Đại Hải nhìn mặt trăng trên cao: “Cha mẹ tôi hi vọng tôi có thể thích một yêu quái, bởi vì yêu quái sẽ không già, cũng sẽ không chết, nhưng tôi không cách nào nảy sinh tình cảm với yêu quái. Sau đó tôi nghe tiền bối hồ ly kể chuyện kết duyên, nên mới tới tìm cậu hỗ trợ.”
“Vậy cậu đối với Hứa Bạch Thuật…” Nhan Trăn nghĩ thầm, lúc đó chẳng phải cũng chỉ có hảo cảm sao? Cậu xem như đã rõ, Tiêu Đại Hải thích kiểu người dịu dàng, tốt với hắn.
“Anh trai Bạch Thuật đương nhiên không giống.” Tiêu Đại Hải phản bác: “Tôi cũng không biết không giống chỗ nào, nhưng lần đầu nhìn thấy cậu ấy, tôi không thể chuyển tầm mắt đi nơi khác nữa, tim đập rất nhanh, đây là lần đầu tiên tôi có cảm giác như vậy.”
Hắn che lồng ngực mình, phấn khích: “Đây chính là định mệnh, sự chờ đợi mấy năm nay của tôi đều đáng giá. Tôi bằng lòng bỏ đi túi da, dùng thân phận nhân loại tiếp cận cậu ấy, nỗ lực khiến cậu ấy cũng thích tôi.”
Nhan Trăn nhìn hắn thành kính như vậy cũng bị xúc động. Cậu hồi tưởng lại nhân sinh gần hai mươi năm của mình, hầu như là không có gì đáng nhớ, ký ức tuổi thơ mờ ảo, thời niên thiếu sóng gió bất an, cậu thậm chí có rất ít bạn thân cố định.
Cậu gặp không ít yêu quái cô độc, đồng tình với họ, tình nguyện trợ giúp họ, là vì cậu thấy bóng dáng của mình trên người họ.
“Cậu sẽ bằng lòng giúp đỡ tôi chứ?” Tiêu Đại Hải nghiêng đầu, dùng cặp mắt như bảo thạch nhìn cậu: “Nếu như tôi có thể ở bên anh trai Bạch Thuật, tôi có thể cho cậu tất thảy những gì tôi có.”
Đúng là một tên yêu quái cả đầu chỉ có tình yêu, Nhan Trăn có thể cảm nhận được tình cảm đơn thuần chân thành của hắn.
Thành thật mà nói, cậu bị cảm động, còn có chút muốn khóc đây.
“Tôi không cần tiền thêm.” Nhan Trăn mới cảm thấy ý nghĩa của việc chọn làm kết duyên sư. “Tôi sẽ cố gắng giúp cậu, nhưng thắt xong tơ hồng, có duyên hay không phải xem chính cậu.”
Sau khi đồng ý, cơn buồn ngủ rốt cuộc cũng khoan thai đến chậm. Một đêm yên giấc.
Sáng sớm bị đồng hồ báo thức gọi tỉnh, cậu vịn lan can giường nhìn xuống, thấy Nguyên Hoa với Hoa Minh Vũ đang cùng chơi game, con sâu ngủ lập tức văng đi mất.
“Nguyên Hoa?” Cậu nhớ không lầm, tối hôm qua bọn họ đã nói rõ toàn bộ hiểu lầm.
“Bữa sáng tình yêu.” Nguyên Hoa chỉ chỉ trên bàn: “Còn nóng đấy, anh thích bánh bao súp và canh nấm tuyết.”
Nhan Trăn nghiêng đầu nhìn Hoa Minh Vũ, người sau chột dạ dán mắt vào màn hình. Rất rõ ràng, là cậu ta bán mình.
Quán bánh bao súp cách trường họ không xa, nhưng cũng không gần. Vì bánh bao nơi đó rất ngon nên rất nhanh hết, vào học kỳ năm nhất, vì thích đồ ăn nhà họ nên Nhan Trăn thường đi từ rất sớm.
Học kỳ này vì bận rộn, không có nhiều thời gian qua đó.
Khó cho Nguyên Hoa có lòng như vậy.
“Sao lại thất thần vậy.” Nguyên Hoa ngẩng đầu nhìn cậu, nở nụ cười: “Chẳng lẽ bị tôi làm cảm động, muốn lấy thân báo đáp?”
“Nói lung tung.” Nhan Trăn không nghĩ tới hắn thực sự nghiêm túc mang bữa sáng đến, đương nhiên rất cảm động, nhưng nhiều hơn là không biết phải làm sao. “Ngày mai tôi mua trả cậu.”
Nguyên Hoa thuận theo mà tiến, nỗ lực tạo cơ hội: “Ừm, anh muốn đi cùng tôi? Vậy cũng rất được.”
Nhan Trăn: “…”
Cậu cuối cùng cũng hiểu, người này sao lại có thể tự mình đa tình lâu như vậy rồi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT