*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Editor: Niêm Hoa
Chương 26.Người gặp việc vui thì tinh thần thỏa mái, Nhan Trăn tài vận đỏ choét, đi trên đường như đang tắm mình trong gió xuân ấm áp.
Việc đầu tiên khi về trường không phải là gặp Nguyên Hoa, mà là đến tiệm cà phê đã hẹn trước vào sau giờ học, gặp khách hàng mới của cậu.
Dù sao hiện giờ cậu đã là người có công việc đàng hoàng, hình tượng rất quan trọng, bởi vậy nên nay cậu mặc một bộ quần áo mới, cũng cố ý làm tóc một ít, cả người thoạt nhìn vô cùng có tinh thần.
Nghe Hồ Nhất Loát Nhi giới thiệu, hắn gặp người bạn này trên máy bay, là một cậu ấm yêu quái, tuổi tác chưa được trăm tuổi, nhưng yêu lực rất mạnh, hai người vì hợp tính nên không tới một ngày đã thân thiết.
Cậu ấm lớn lên ở nhân gian, gia cảnh giàu có, là một yêu quái có vẻ ngoài tuấn tú, nhưng chưa từng yêu đương bao giờ.
“Sao lại chưa từng?” Nhan Trăn truy hỏi.
“Có thể là vì, cậu ta quá anh tuấn cao lớn, trong nhà lại có tiền, khiến những người bên cạnh tự ti mặc cảm, thấy mình không xứng với cậu ta.”
Nhan Trăn: “…”
“Cậu ta còn nói, sau khi chuyện này thành công, câu ta nguyện trả thêm tiền công.”
“Bao nhiêu?” Nhan Trăn cảm thấy lời này chỉ sợ không đơn giản, ba chữ ‘thêm tiền công’ gõ lên đầu cậu, khiến lòng tham tài của cậu trỗi dậy.
“Cậu ta đưa cậu một tấm chi phiếu, cậu muốn điền bao nhiêu thì tùy.”
Nhan Trăn: “…”
Cậu nghi ngờ Hồ Nhất Loát Nhi không phải tới Long Hổ sơn, mà là vào ổ đa cấp.
Trong lời bảo đảm của Hồ Nhất Loát Nhi, Nhan Trăn cuối cùng vẫn quyết định tới đây gặp vị khách hàng thần bí nọ. Ban đầu đối phương bảo muốn phái người tới đón cậu, nhưng cậu vẫn cần cảnh giác, bảo rằng mình có thể tự tới.
Cậu được nhân viên dẫn lên tầng, thấy chỗ đặt trước đã có người ngồi, cho rằng đối phương hẳn cũng rất gấp gáp muốn gặp cậu.
Khi thấy người, cậu mới phát hiện hắn hơi khác với tưởng tượng của cậu.
Không những không cao, còn có chút già, khách khí khom lưng, không giống ông chủ bán hàng đa cấp, càng không giống cậu chủ nhà giàu tiêu tiền như nước.
Nhan Trăn chần chờ, được khách hàng mời ngồi xuống, có chút câu nệ hỏi: “Xin hỏi… là ngài muốn…”
“À, không không không, cậu đừng hiểu lầm, là cậu chủ nhà chúng tôi.” Người bị Nhan Trăn nhận nhầm thành khách hàng từ từ nâng một cái lồng nhỏ tinh xảo lên, một cái lồng bình thường biến thành phong cách nghệ thuật Rococo
(*): “Cậu chủ, cậu Nhan đã đến.”
(*) Kiến trúc Rococo là một phong cách nghệ thuật và thiết kế nội thất của Pháp thế kỷ 18. Ảnh minh hoạ:
Nhan Trăn nhìn bé hamster béo ục bò ra từ cái cửa nạm ruby, hoài nghi mình nhận đơn này là đúng hay sai đây.
Lại thấy người hầu lấy từ trong lồng ra chiếc ghế bành cỡ nhỏ có đệm nhung, nguyên một cái bàn, thậm chí cả một bộ đạo cụ uống trà.
Sau đó Nhan Trăn lại thấy toàn bộ quá trình người hầu dùng đầu ngón tay nắm bình trà nhỏ châm trà…
“Chào cậu, Nhan Trăn.” Trong lúc pha trà, hamster nhỏ giọng chào hỏi, lại nhỏ giọng nói với người bên cạnh. “Chú xuống trước đi.”
“Xin, xin chào.” Tuy rằng ảo tưởng bị đập nát, nhưng Nhan Trăn vẫn luôn thích động vật nhỏ, đối mặt với một bé đáng yêu như vậy, cậu không dám lớn giọng.
“Tôi tên Tiêu Đại Hải.” Hamster nhỏ rất phải phép nói rõ tình huống của mình: “Năm nay vừa vặn tròn một trăm tuổi, dù rất muốn yêu đương nhưng lại không tìm được đối tượng thích hợp….”
“Tiêu Đại Hải…” Nhan Trăn cứ nghĩ cái tên của Hồ Nhất Loát Nhi đã lạ lùng rồi, không nghĩ tới yêu quái bọn họ lại đặt tên tùy tiện như vậy, vô cùng kinh ngạc. Cậu thấy chú chuột tinh này không tìm được đối tượng không phải là không có nguyên nhân, một bé hamster vậy mà cũng có thể thành tinh?
Hamster nhỏ thấy biểu cảm của cậu không đúng, nghi hoặc hỏi: “Có vấn đề gì sao?”
“Không có không có.” Nhan Trăn lắc đầu như trống bỏi. “Tôi chỉ đang nghĩ, may mà cậu không họ Bàn.”
(Bàn: Mập)“Ha ha ha ha ha ha.” Tiêu Đại Hải nằm nhoài thành một đống trên ghế cười to, hai cái chân trước nho nhỏ vỗ lên bụng. “Cậu hài hước ghê.”
Nhan Trăn: “…”
Cậu lau mồ hôi, không dám tiếp thu lời khen này, chuyển đề tài về chuyện kết duyên: “Tại sao vẫn không gặp được người phù hợp?”
“Hầy, nói ra thì rất dài.” Thân thể nho nhỏ của Tiêu Đại Hải vậy mà có thể thở ra một hơi thật dài. “Tuy rằng mỗi ngày tôi đều tỉnh dậy trên chiếc giường một trăm mét vuông, mà bên người lại không có một người nào có thể cho tôi hơi ấm.”
Bốc phét quá đà rồi! Hiện giờ tiểu thuyết Mary Sue cũng không dám viết như thế! Nhưng Nhan Trăn không ngăn được tâm lý hùa theo của mình: “Cậu… sao không nói mỗi ngày đều từ cái giường năm trăm mét vuông tỉnh lại ấy?”
“À, giường năm trăm mét vuông không phải của tôi.” Tiêu Đại Hải vội vã giải thích: “Đó là giường của cha mẹ tôi, họ nói tôi còn nhỏ, chưa ngủ được trên cái giường như vậy.”
Nhan Trăn: “…”
Trời xanh ơi, rốt cuộc là thế giới này điên rồi, hay là cậu điên rồi?
Tiêu Đại Hải nâng chén trà đặt trước miệng, chậm rãi nhấp một ngụm, vô cùng màu mè.
“Tôi có chút nghi hoặc…” Nhan Trăn cũng cấp tốc nhấp một ngụm trà để bình tĩnh lại: “Hamster không phải chỉ sống được một hai năm sao? Thật sự có thể tu luyện thành yêu quái?”
Tiêu Đại Hải bật cười, đáng yêu nói: “Đây không phải bản thể của tôi.”
Vậy mà còn không để bản thể ra gặp mặt, hành vi vô cùng khả nghi, Nhan Trăn bắt đầu lo lắng đây không phải một yêu quái tốt.
“Gia đình tôi vốn là giao long ở Nam Hải, mấy chục năm trước mới bắt đầu lên bờ sinh hoạt, cha mẹ tôi thấy ở nhân gian khá tốt nên bắt đầu buôn bán, hiện tại có chút tích góp.”
Nhan Trăn nghe vậy suýt nữa không kiềm chế được thốt lên: Không không không, ngài thật quá khiêm tốn rồi ngủ trên cái giường năm trăm mét vuông mà còn bảo chút tích góp?
“Hình dáng con người của tôi tương đối cao, cười lên cũng không đáng yêu, nên tôi không thích. Có vị đạo trưởng giúp tôi tạo ra thân thể này, có thể chứa được hết yêu lực của tôi, còn khiến tôi thấy rất thoải mái, cho nên mỗi khi ra ngoài, tôi đều dùng hình tượng này gặp người khác.” Tiêu Đại Hải nói: “Có nhiều người thích ngoại hình của tôi, nhưng lại không thật lòng yêu tôi.”
Nhan Trăn bưng trà, nhất thời càng không có gì để nói.
Trên thế giới này không có hai chiếc lá cây hoàn toàn giống nhau, cũng sẽ không có FA từ trong bụng mẹ một cách vô duyên vô cớ.
“Đơn này, tôi sẽ nhận.” Đắn đo suy nghĩ xong, Nhan Trăn vẫn thấy không thể vứt bỏ đống tiền này được. “Nhưng tôi có một điều kiện.”
Tiêu Đại Hải mừng rỡ, hai chân trước chụm lại: “Điều kiện gì tôi cũng làm được.”
Nhan Trăn làm như không thấy cái động tác đầy thiếu nữ của hắn, nắm tay để trên môi, hắng giọng: “Điều kiện thứ nhất, yêu đương không phải là vung lưới bắt cá, gặp con nào thì chọn con đó, cậu nhất định phải tìm một người mà cậu thực sự thích, có thể vì người đó mà cho đi, sau đó lấy được vật phẩm bên mình của người đó, tôi mới có thể kết duyên cho các cậu.”
Tiêu Đại Hải gật đầu: “Ừm, ừm.”
“Còn nữa, lần đầu tiên kết duyên không có nghĩa là các cậu có thể lập tức bên nhau, đó chỉ là cơ hội để cậu lại gần tiếp cận người đó. Đây là điều kiện thứ hai, cậu phải tự mình theo đuổi, đồng thời chọn thời cơ thích hợp thú nhận cậu là yêu quái, hai bên đều có tình cảm với nhau rồi tới tìm tôi tiến hành bước kết duyên chính thức.”
Tiêu Đại Hải giơ lên chân nhỏ: “Vậy tôi làm cách nào tìm được người mình yêu?”
Vấn đề này lần nữa quật ngã Nhan Trăn, cậu trầm tư chốc lát: “Duyên phận đến, dĩ nhiên sẽ gặp.”
Một câu trả lời qua loa như vậy, Tiêu Đại Hải lại không hỏi thêm nữa: “Được.”
Nhan Trăn: “…”
“Còn điều kiện nào không?” Tiêu Đại Hải nghiêm túc hỏi.
“Còn…” Nhan Trăn nói: “Bắt đầu từ hôm nay, dùng hình dạng con người của cậu xuất hiện trước mặt người khác.”
Tiêu Đại Hải do dự.
Tựa hồ đấu tranh tư tưởng rất lâu, Tiêu Đại Hải mở miệng, còn có vài phần sầu khổ mong ngóng: “Nhất định phải vậy sao?”
Giọng điệu lúc này của hắn phối hợp với giọng nói vốn có, khiến Nhan Trăn hơi mềm lòng, nhưng cậu không thể dao động được, vì vậy kiên cường khẽ cắn môi: “Nhất định phải vậy.”
“Vậy cũng tốt.” Tiêu Đại Hải sâu lắng thở dài, sau đó duỗi cái chân nhỏ nhắn sờ sờ ngực, dáng vẻ nghiêm túc đáng yêu làm run rẩy lòng người.
“Sao vậy?” Nhan Trăn không khỏi nhẹ giọng lại: “Trên người không thoải mái à?”
Tiêu Đại Hải vẫn cúi đầu, nói câu “không có gì”, sau đó Nhan Trăn nghe được một tiếng “roẹt”, trên ngực Tiêu Đại Hải mở ra một cái khoá, chân hắn đang không ngừng kéo khoá xuống.
Một cái khoá…..
Nhan Trăn đơ luôn rồi!
Trong nháy mắt này, Nhan Trăn rốt cục cũng cảm nhận yêu lực được Hồ Nhất Loát Nhi khen ngợi lần đó. Đằng sau lớp áo ngoài, yêu lực bị ức chế phóng ra toàn bộ, khiến Nhan Trăn mơ hồ có chút đầu váng mắt hoa, không nhịn được lui về sau hai bước.
Giao Long Giao Long, giao là sinh vật gần với rồng nhất trên thế giới này, uy thế tương tư đến tám phần.
Nhan Trăn không tự chủ có kích động muốn quỳ xuống, cậu ổn định hai cái chân run rẩy của mình, trên trán đầy mồ hôi. Đây là bản năng sợ hãi của con người đối với hiện tượng siêu nhiên, Nhan Trăn nhận thấy Uông Dịch chỉ sợ cũng không lợi hại như vậy, quả nhiên quen bằng mắt thôi là chưa đủ.
Lớp da hamster rơi trên mặt bàn, khói xanh trào ra chậm rãi ngưng tụ thành một thân hình cao lớn, yêu lực cũng được thu lại, cuối cùng hình thành một chàng trai cao trên mét chín, vóc người tuy rằng cao to, nhưng khuôn mặt vẫn hiện ra chút non nớt, thoạt nhìn cũng chỉ mười tám mười chín tuổi như Nhan Trăn.
Từ góc độ của Nhan Trăn nhìn lên, quả thực không khác gì người khổng lồ.
Tương phản này lớn quá, Nhan Trăn liếc nhìn chàng trai, lại nhìn túi da trên bàn kia, lần thứ hai không có gì để nói: “…”
“Tôi biết mà.” Tiêu Đại Hải nhìn thấy vẻ mặt của cậu là hiểu, lập tức che mặt: “Tôi biết mà! Không có ai thích hình dáng này của tôi hết!”
“Không không không, không có không có không có.” Nhan Trăn lập tức vươn tay ra: “Hình dáng này của cậu rất tốt! Vô cùng tốt!”
Tiêu Đại Hải lộ ra nửa con mắt sau kẽ ngón tay: “Thật không?”
“Thật.” Nhan Trăn thể hiện cực kỳ chân thành: “Tôi gạt cậu làm gì chứ?”
Cậu cũng không hề nói dối, bởi vì Tiêu Đại Hải thực sự đẹp trai, ngũ quan phối hợp rất tốt, mày rậm mắt to, trông như em trai nhà hàng xóm.
Tiêu Đại Hải chậm rãi buông tay xuống, ngại ngùng cười cười: “Vậy thì tốt.”
Hắn cười lên rất đáng yêu, không giống đại yêu mà giống chú cún lớn hơn. Nhan Trăn không sợ hãi nữa, lau mồ hôi: “Cậu nên giữ hình dạng như vậy ra ngoài nhiều hơn.”
Tiêu Đại Hải làm hamster lâu rồi, khi biến thành người vẫn vô thức làm động tác của hamster. Hắn ngồi trên ghế, hai tay theo thói quen đặt trên bụng, sau đó nói: “Cái ghế tựa này cứng quá.”
Nhan Trăn không muốn nói gì nữa, cậu hận kẻ có tiền.
“Nếu chúng ta đã nói chuyện xong.” Giọng nói vốn có của Tiêu Đại Hải không đáng yêu như hamster, là giọng nam bình thường: “Vậy thì cậu nhận tiền cọc trước đi.”
Người hầu lúc trước không biết đã vào từ bao giờ, nâng một cái khay cung kính đi tới trước mặt Nhan Trăn. Trên khay lót lụa đỏ, bên trên là một tấm thẻ ngân hàng.
“Trong này…” Nhan Trăn không vội vã lấy thẻ, thăm dò hỏi: “Có bao nhiêu tiền?”
“Hai mươi vạn.” Người hầu lập tức trả lời: “Sau khi chuyện thành công, cậu chủ sẽ còn gửi thêm quà cảm ơn.”
Nhan Trăn: “…”
Tiêu Đại Hải thấy cả người cậu cứng nhắc, chớp mắt một cái hỏi: “Ít quá à?”
“Không…” Nhan Trăn loạng choạng đứng dậy: “Tôi cảm thấy, mình, cần ra ngoài để bình tĩnh chút.”
Nhan Trăn không tiền đồ gọi điện thoại cho Nhan Vận Lam, mẹ cậu hồi lâu mớt bắt máy, nhàn nhã nói: “Sao rồi? Mẹ đang cùng Lý Huyền Tĩnh đi spa nè.”
“Mẹ, có người, không, có yêu quái trả con hai mươi vạn để giúp cậu ta tìm đối tượng, ngài xem đây có tính là nhận hối lộ không?”
Nhan Vận Lam: “Tiền âm phủ?”
“Tiền mặt!” Nhan Trăn kích động đến mức giọng nói cũng run rẩy, trong đầu tự động vang vọng câu chúc mỗi khi tết về: “Tôi chúc bạn phát tài ~ tôi chúc bạn thành công ~”
Nhan Vận Lam vỗ đùi, dũng khí nói: “Nhận! Lương của cái nghề này thấp muốn chết, không nhận tiền thưởng thì lấy gì mà ăn? Dựa vào chút tiền trợ cấp ít ỏi thì chỉ có hít gió Tây Bắc thôi!”
Một lời thức tỉnh người trong mộng, Nhan Trăn không dám tin hỏi: “Cho nên sáng nay nhiều tiền như vậy, là giả sao?”
“Là thế này, bọn mẹ kỳ thực vẫn ổn, nhưng kết duyên sư thì không phải tháng nào cũng có việc làm, thường rất nhàn rỗi, thỉnh thoảng mới có một yêu cầu, nên mới phát tiền thưởng cho con.” Nhan Vận Lam nói: “Vì không ở trong biên chế nhân viên chính thức, đãi ngộ không được tốt, nói thật, Trăn Trăn, mẹ mong con tốt nghiệp đại học rồi tìm một công việc đàng hoàng còn hơn…”
Nhan Trăn bình tĩnh trở lại phòng riêng, lại thấy Tiêu Đại Hải đã biến về hình dạng hamster: “Sao lại…”
“Từ từ thôi nha?” Tiêu Đại Hải ôm bụng chuột của mình không chịu biến trở lại. “Đột nhiên cứ như vậy gặp người, tôi sợ.”
Nhan Trăn nghẹn lời, đôi mắt tròn vo của hamster thực sự quá đáng yêu, cuối cùng vẫn mềm lòng: “Vậy cho cậu thêm chút thời gian.”
Tấm khay đựng thẻ kia đặt vững ở chỗ của cậu, Nhan Trăn nuốt nước miếng, duỗi tay cầm thẻ.
“Nhận yêu cầu của cậu, tôi sẽ phụ trách thật tốt.” Nhan Trăn hít thật sâu, đẩy thẻ qua: “Hiện giờ vẫn chưa làm gì hết, không tiện nhận tiền cọc, chờ cậu tìm được người mà mình thích, và có thể kết duyên thành công, cậu hãy trả hai mươi vạn này cho tôi làm toàn bộ thù lao đi.”
Ai ai cũng mong muốn phất thật nhanh, mà khi một số tiền lớn đột nhiên để trước mặt như miếng bánh từ trên trời rơi xuống, lại khiến người cảm thấy khó có thể tin được, còn hơi hơi bất an.
Nhan Trăn chỉ là một người phàm, yêu tiền, nhưng cũng sợ tiền.
Tiêu Đại Hải dùng cặp mắt trong veo nhìn cậu hồi lâu, sau đó đưa hai chân ôm tim: “Tôi cảm thấy…”
Nhan Trăn ý thức có chỗ không đúng, lập tức nói: “Tôi từ chối!”
“Tại sao?” Tiêu Đại Hải rõ ràng bị đả kích, oan ức lầm bầm: “Cậu còn chưa nghe tôi nói hết…”
Trong tiểu thuyết ngôn tình, bá đạo tổng tài đều vì thấy nữ chính trong sáng thoát tục nên mới yêu, Nhan Trăn đã từng đóng đô ở nhà sách đọc một đống, đối với motip này vô cùng quen thuộc.
“Thực sự thích, chứ không phải chỉ là hảo cảm nhất thời.” Lúc nói những lời này, không hiểu sao Nhan Trăn lại nghĩ đến Nguyên Hoa: “Cậu nên tiếp xúc với nhiều người, rồi từ từ suy ngẫm, mình rốt cuộc thích kiểu người như nào.”
Tiêu Đại Hải giật mũi. “Vậy tôi có thể ở cùng cậu một thời gian không?”
“Không được.” Nhan Trăn nói: “Tôi ở ký túc xá, không tiện.”
“… Ồ.” Tiêu Đại Hải mất mát rũ đầu, người hầu bên cạnh hắn nói: “Không sao, hiện tại dáng vẻ của cậu chủ là hamster, có thể vào ký túc xá.”
Tiêu Đại Hải vừa nghe liền sáng mắt, bling bling nhìn Nhan Trăn.
Trước có Hồ Nhất Loát Nhi, giờ mang thêm một vật nuôi về cũng không sao cả. Trước kia cậu đều nói Hồ Nhất Loát Nhi là hồ ly của bạn, cùng lắm lần này lại lôi người ‘bạn’ này làm lá chắn lần nữa. Nhưng cân nhắc đến chi phí ăn mặc của Tiêu Đại Hải lúc thường, lại nghĩ đến phòng ngủ có hai mươi mét vuông của bọn họ, chần chờ nói: “Tôi sợ… cậu chủ cậu ở không quen.”
Tiêu Đại Hải lắc lư, người hầu lập tức hiểu ý, lấy ra một cái lồng bằng kính xuyên thấu, thiết kế như một biệt thự hai tầng, đĩa quay đá cho chuột mài răng, bồn tắm đều đầy đủ.
Nhan Trăn: “…”
Anh bạn tên là Doraemon đúng không?
“Kỳ thực ở chỗ nào cũng được, tôi không kén chọn.” Tiêu Đại Hải chân thành nói: “Trước đó nghe hồ ly tiền bối nói, hắn và cậu cũng thường ở cùng nhau, cho nên tôi cảm thấy ở cạnh cậu sẽ hiệu quả hơn.”
Hoá ra có chuẩn bị mà đến.
Nhan Trăn quyết định thu hồi đánh giá trước đó của mình, vốn cho rằng Tiêu Đại Hải chỉ là một cậu ấm ngây thơ không hiểu sự đời, nhưng cha mẹ người ta dù sao cũng là thương nhân, con trai ít nhiều gì cũng phải có đầu óc.
Vì vậy Nhan Trăn lại mang về ký túc xá một bé hamster, hai người bạn cùng phòng kia vẫn còn trên lớp, chỉ có Hoa Minh Vũ ở ký túc xá ngủ trưa, giờ đang chuẩn bị ra ngoài.
Hoa Minh Vũ nhìn thấy Tiêu Đại Hải, sợ đến mức nhảy phốc lên: “Ch,ch,ch,chuột!”
Nhan Trăn ôm lồng, đứng xa xa an ủi: “Hamster thôi mà, có gì phải sợ, hồ ly lần trước cậu có sợ đâu.”
“Hồ ly và chuột giống nhau chắc!” Hoa Minh Vũ ôm chân giường không hề bị lay động: “Chuột rất đáng sợ đó!”
Tiêu Đại Hải không nhịn được sửa lời: “Là hamster.”
“Ai? Ai đang nói chuyện?” Hoa Minh Vũ thiếu chút nữa bị dọa khóc.
Nhan Trăn che cửa lồng, mở mắt nói bậy: “Đâu có ai nói chuyện, cậu nghe nhầm rồi.”
“Cậu nhìn đi! Làm tớ sợ đến mức nghe nhầm đây này! Cậu còn nói chuột không đáng sợ!”
Không ngờ lừa cậu ta dễ như vậy, Nhan Trăn không khỏi bắt đầu thấy cảm thông: “Vậy tớ đem nó đi vậy.”
Hoa Minh Vũ thò đầu ra: “Đem đi đâu?”
“Vứt.” Nhan Trăn nói, “Cậu sợ đến thế rồi sao tớ để nó ở ký túc xá được?”
“Đừng chứ.” Hoa Minh Vũ nói, “Cậu, cậu cậu cậu để nó ở chỗ nào tớ không thấy ấy, không được vứt!”
Nhan Trăn không nhịn được cười, ôm nhà mới của Tiêu Đại Hải đặt trên bàn của mình. “Đại Hải à, thời gian tới để cậu phải chịu thiệt tý rồi.”
“Cậu gọi nó là gì?” Hoa Minh Vũ từ giường trên hỏi.
Nhan Trăn trịnh trọng nói: “Đại Hải.”
“Hồ ly thì cậu gọi Nhất Loát, giờ lại gọi chuột là Đại Hải.” Hoa Minh Vũ nói: “Đây là cái trình độ đặt tên quỷ khóc thần sầu gì đó?”
“Đâu phải tớ nuôi đâu.” Nhan Trăn nhún vai.
Nhan Trăn ngồi trên ghế tựa nghỉ ngơi một lát, để Tiêu Đại Hải trên bàn, đánh chữ cho Tiêu Đại Hải xem: Không nên tùy tiện nói chuyện ở đây, xử lý rất phiền phức.
Tiêu Đại Hải gật đầu, tỏ vẻ đã rõ.
Một người một chuột bèn đánh chữ để giao tiếp, Nhan Trăn dùng tay bấm, Tiêu Đại Hải dùng chân giẫm.
Cuộc giao lưu hài hoà tiến hành được một nửa, Nguyên Hoa gọi điện thoại đến. Gần đây hắn rất hay gọi, Nhan Trăn cũng hết ngạc nhiên, bắt máy: “Ừm?”
“Tôi vừa tan lớp, giảng viên dạy quá giờ mười mấy phút.” Bên phía Nguyên Hoa rất ồn, chắc là đang trên đường: “Chiều hôm nay anh có tiết không?”
“Không có.” Vốn hôm nay Nhan Trăn có một tiết tiếng anh, nhưng bị đổi rồi, nên ngày nay rất nhàn rỗi, chỉ có buổi tối phải tu luyện: “Sao vậy?”
Nguyên Hoa nói: “Hôm qua không phải đã nói mời anh ăn cơm sao? Tôi dẫn anh tới quán cơm Tây của anh họ tôi.”
Mới từ nội thành về, Nhan Trăn không muốn đi tiếp. Nguyên Hoa nói: “Không xa, tôi lấy xe chở anh.”
“Xe địa hình kia?”
Trong giọng nói của cậu có chút ghét bỏ cái xe kia, Nguyên Hoa cười nói: “Không phải, đổi xe, đổi cái có ghế sau.”
Nói lời này cứ như vì mình mà đổi vậy. Mới liên tưởng vậy thôi, trái tim đã không có tiền đồ đập nhanh hơn một chút, sau đó cậu lại thấy mất mát.
Biểu hiện của Nguyên Hoa ở trước mặt cậu đều chỉ là thể hiện cho cậu thấy, nếu thật sự muốn tìm bạn trai, cậu sẽ không chọn Nguyên Hoa.
Mặt đẹp thì sao chứ, chỉ có thể nhìn từ xa, không thể làm cơm ăn được.
Tiêu Đại Hải nghỉ trưa trong căn nhà ốp kính trong suốt của hắn, để Nhan Trăn yên tâm đi làm chuyện của mình. Nhan Trăn chờ Nguyên Hoa ở trước cổng ký túc xá theo lời hẹn, bên cạnh có một nữ sinh, ăn mặc trang điểm lộng lẫy, chắc là đang đợi bạn trai xuống.
Nhan Trăn không tiếp thu được phong cách trang điểm của cô, yên tĩnh đếm kiến trên mặt đất, cùng nữ sinh đợi người.
Nguyên Hoa từ chỗ ngoặt rẽ qua, đã đổi xe đạp khác, dừng lại trước người cậu: “Chờ lâu chưa?”
Nói xong quét mắt nhìn tạo hình của Nhan Trăn hôm nay, luôn cảm thấy hình như đã cố ý sửa soạn, vì vậy hỏi: “Biết rằng nay sẽ hẹn hò với tôi nên cố ý chuẩn bị?”
“Không hề.” Nhan Trăn cảm nhận được ánh nhìn chăm chú của nữ sinh, trèo lên ghế sau. Cậu vẫn mặc bộ quần áo sáng nay, tóc cũng chưa vuốt lại, thoạt nhìn giống như vì Nguyên Hoa mà chuẩn bị.
Lúc đến gần nữ sinh, cậu có nghe thấy cô lẩm bẩm: “Thời đại ngày nay, trai đẹp đều yêu nhau hết rồi…”
Nhan Trăn không nhịn được cười thành tiếng.
Nguyên Hoa thấy cậu cười thì nói đùa: “Có chuyện gì vui thế? Chỉ biết mừng trộm.”
Nhan Trăn không lên tiếng, Nguyên Hoa lại nói: “Tôi kiến nghị anh nên ôm chặt tôi.”
“Tại sao?” Nhan Trăn hỏi.
“Bởi vì tôi muốn tăng tốc.”
Hậu quả của việc tăng tốc là, tóc của bạn học Nhan Trăn hỗn loạn trong gió, không còn nhìn ra được kiểu tóc lúc đầu nữa.
Cậu bất mãn xoa tóc, bị Nguyên Hoa dỗ hai câu, kéo về phía trước. “Anh thích ăn món gì?”
“Gì cũng được.” Nhan Trăn nói: “Tôi có chứng sợ hãi lựa chọn, đừng bắt tôi gọi món.”
Sau khi vào quán, nhìn thấy ánh mắt mờ ám của mọi người, cậu mới nhận ra Nguyên Hoa vẫn luôn nắm tay mình, thế là cậu bèn vội vã rút tay ra. Nguyên Hoa quay đầu liếc cậu, lại vò mái đầu vất vả lắm mới vuốt phẳng được của cậu: “Đừng xấu hổ.”
Nhan Trăn: Ai xấu hổ!!?
Chỉ có thể gào trong lòng, không cam tâm. Nhan Trăn nghĩ thầm, đến khi nào mới có thể nói rõ cho Nguyên Hoa biết cái thói hư tật xấu tùy tiện kéo tay người ta sẽ khiến người khác hiểu lầm đây?
Bọn họ ăn cơm ở phòng lớn, thời gian dùng cơm rất vui vẻ, Nhan Trăn thích cùng Nguyên Hoa tán gẫu. Dần dần cậu cảm thấy, mình kỳ thực rất hưởng thụ thời gian ở cùng Nguyên Hoa, rất thư thái, luôn thấy thời gian trôi qua rất nhanh.
Ăn xong cơm cũng mới tầm chiều, Nguyên Hoa bèn đề xuất đi xem phim. Cứ như trình tự hẹn hò thật ấy, Nhan Trăn chưa kịp nghĩ kĩ, Nguyên Hoa đã đưa màn hình qua trước mặt cậu, trên đó là một loạt phim điện ảnh: “Muốn xem phim gì?”
Gần đây có rất nhiều phim dở, muốn chọn phim hay như mò kim đáy bể. Nhan Trăn xoắn xuýt một hồi, từ góc nhìn của Nguyên Hoa, khi cậu suy nghĩ thường chớp chớp mắt, hàng mi như cánh bướm đóng rồi mở ra, rất dụ người.
“Vậy…cái này đi.” Nhan Trăn tùy tiện chỉ một bộ, bình thường cậu không hay đi rạp chiếu phim, chỉ xem trên website, đăng kí gói hội viên rồi thì dùng miễn phí.
Cậu chọn một bộ phim tình cảm mới chiếu. Nguyên Hoa mỉm cười ngầm hiểu: “Được, vậy xem bộ này.”
Phim tình yêu bây giờ, nửa đầu đều rất vui vẻ, nửa sau thì lâm li bi đát. Tuy rằng đều có chủ ý, nhưng lại khá nhàm chán, bug khá nhiều. Bộ phim này cũng không thoát được motip cũ: Thời không của nữ chính và nam chính đan xen, đánh bậy đánh bạ bắt đầu ở chung. Sau đó bọn họ chậm rãi phát hiện hết thảy đều là âm mưu, nếu như không giải quyết tình trạng hiện giờ, mọi chuyện sẽ rối tung lên.
Xem được một nửa, Nhan Trăn bắt đầu chán, nghiêng đầu nhìn sang Nguyên Hoa, thấy hắn cũng đang nhìn chằm chằm cậu.
Cả hai đều không nói gì, bầu không khí có chút kỳ quái.
Nhan Trăn chỉ đành chuyển tầm mắt về lại màn hình. Lúc này đang tới đoạn nữ chính biết được nếu nam chính không trở về, anh nhất định sẽ biến mất.
Kịch bản dở, nhưng kĩ năng diễn của diễn viên tốt, cảnh khóc khi nữ chính trên đường về nhà thật sự khiến người xem tâm can đứt đoạn. Nhan Trăn không nghiêm túc xem phim mà vẫn bị cảnh khóc làm đỏ viền mắt.
Nguyên Hoa bên cạnh đưa tay qua, khoát lên lưng cậu.
“Chị Nhan.” Lý Huyền Tĩnh đang cùng Nhan Vận Lam đi làm đẹp, bỗng nhiên nói: “Em mới nhớ ra, ngày hôm qua gặp Nhan Trăn, có chuyện em quên nói.”
Nhan Vận Lam tỉ mỉ nhìn móng tay, hỏi: “Chuyện gì?”
“Bát tự của thằng bé.”
Nhan Vận Lam sơn móng tay xong, đang chờ hong khô, vì vậy đợi người đi rồi mới nói. Lý Huyền Tĩnh bấm ngón tay tính toán, sau đó mỉm cười thần bí.
“Sao thế?”
“Hôm qua em thấy sao Hồng Loan của thằng bé có động tĩnh, giờ tính toán, quả nhiên là gặp vận đào hoa, là phúc vận, có hỉ sự.” Hắn vỗ lưng Nhan Vận Lam, lộ ra nụ cười nhiều chuyện. “Vận đào hoa của cậu nhà đang lên, nhân duyên gần tới.”
Nhan Trăn được Nguyên Hoa chở về, trên đường lại dặn dò cậu sớm tới sân bóng, hắn sẽ để cho cậu ghế hàng đầu tiên.
Đạp xe được nửa đường, Nguyên Hoa nhận được một cuộc điện thoại, là Hứa Bạch Thuật bảo hắn mua bóng đèn, đèn trong ký túc xá hỏng mất rồi. Nguyên Hoa đành vội vã đưa Nhan Trăn đến dưới lầu, chưa kịp nói gì, Nhan Trăn đã giục hắn: “Cậu nhanh đi mua đi, đừng để họ chờ.”
Nhìn theo Nguyên Hoa rời đi, Nhan Trăn vừa nghiêng đầu lại nhìn nữ sinh trưa nay đã cùng đợi người với mình, cô kéo ống tay áo bạn trai, oán giận: “Em không muốn ăn buffer vào sinh nhật một lần nào nữa.”
Nhan Trăn yên lặng liếc nhìn, nam sinh dỗ dỗ rồi lại hôn hôn.
Cảnh này đối với gay FA thật sự chói mắt, Nhan Trăn sờ sờ mũi, trong lòng mắng: Đại móng heo!
Cậu trở về ký túc xá, thấy Tiêu Đại Hải đã sống chung vô cùng hài hoà với bạn cùng phòng của mình, ngay cả Hoa Minh Vũ la hét ồn ào lúc trước cũng ngồi ở ghế đối diện len lén nhìn.
“Sao ngày nào cũng có người gửi cậu thú cưng thế?” Lữ Nhất Thanh hâm mộ nói: “Sao tớ lại không gặp được người bạn như thế.”
“Không phải gửi, là giúp đỡ chăm nom.” Nhan Trăn đi tới, bọn họ tự động chừa ra một khoảng trống.
Nhan Trăn phủ nhận lời bọn họ, thấy Tiêu Đại Hải đang dùng chân gõ kính bèn thả hắn ra.
Tiêu Đại Hải đưa chân lên bấm bấm, màn hình chậm rãi hiện ra dòng chữ: Nghe nói mai cậu muốn đi xem thi đấu?
Nhan Trăn gật đầu, Tiêu Đại Hải đánh chữ tiếp: Tôi muốn đi cùng.
Biến thành hình người rồi đi?
Không không không. Tiêu Đại Hải phủ nhận: Nhiều người lắm, tôi hơi sợ.
Nhan Trăn: “…”
Tóm lại, tôi muốn đi cùng cậu. Tiêu Đại Hải lại đánh chữ lần nữa.
Nhan Trăn còn có thể làm sao, cậu chỉ có thể đồng ý, ai bảo người ta giờ là ông chủ chứ.
Sáng mai Nhan Trăn có tiết, buổi chiều có lễ giảng bài, nhưng tâm tình cậu đang bay ở chỗ khác, nên đã gia nhập đội ngũ trốn học.
Trận bóng rổ chính thức bắt đầu lúc hai giờ chiều.
Nhan Trăn cùng Hoa Minh Vũ tới sớm, Nguyên Hoa để cho cậu ghế ngồi hàng thứ nhất cạnh Hoa Minh Vũ, có thể ở khoảng cách gần nhất xem tình hình trên sân.
Tiêu Đại Hải được giấu ở balo sau lưng, cậu giả vờ giật mình: “Ơ, nó chui vào lúc nào thế nhỉ?”
Kỹ năng diễn xuất vụng về vậy mà Hoa Minh Vũ vẫn bị gạt, tự giác lui về sau hai bước: “Để nó cách tớ xa xa xa một chút.”
Nhan Trăn ôm hamster trong lòng, Tiêu Đại Hải lại bò lên vai cậu, ghé vào bên tai cậu nhỏ giọng nói: “Trên thế giới vậy mà còn có kẻ không thích thân thể này của tôi!”
Nhan Trăn yên lặng, cũng không muốn lên tiếng.
Trên khán đài dần dần có người tới, không bao lâu đã ngồi đầy một nửa. Hôm nay là thứ năm, hầu như mọi người đều không có tiết, trừ dân ngành kỹ thuật như Nhan Trăn. Đội bóng rổ đại học H vào sân, khán đài rộ lên tiếng hoan hô của nữ sinh, phần lớn hô “Nguyên Hoa”, cũng có một phần hô “Bạch Thuật”.
Tiêu Đại Hải quét đôi mắt đen láy qua mấy người phía trước, sau đó dán chặt trên người Hứa Bạch Thuật ở cuối hàng.
Hứa Bạch Thuật là người đầu tiên nhìn thấy Tiêu Đại Hải, anh đi tới, cúi đầu chọc chọc trán của hắn. Bé hamster như bị đóng đinh, chăm chăm nhìn anh, không động đậy.
“Sao còn mang cả hamster tới nữa?” Hứa Bạch Thuật cười hỏi: “Đến cổ vũ cho tôi sao?”
Tiêu Đại Hải gật đầu, ôm lấy ngón tay anh. Hứa Bạch Thuật ngạc nhiên, liền không khống chế được nụ cười: “Tên nhóc này còn nghe hiểu tiếng người à?”
Nhan Trăn chậm rãi nhận ra chỗ không đúng. Cậu cúi đầu nhìn Tiêu Đại Hải, lại ngẩng đầu nhìn Hứa Bạch Thuật, giật thót trong lòng.
Không phải chứ?
Hứa Bạch Thuật cảm nhận được ánh mắt nóng rực của Tiêu Đại Hải, dứt khoát nâng hắn lên, dùng chóp mũi cọ nhẹ một cái. “Tôi cảm thấy nó hình như rất thích tôi.”
Không không không, là thật sự thích cậu đó, sao mà một yêu hai yêu đều nhìn trúng đội trưởng Hứa vậy! Nhan Trăn thầm hoảng hốt, trên mặt lại bất động, lúng túng cười: “Ha ha ha…”
Nguyên Hoa bất mãn vì tầm mắt Nhan Trăn hoàn toàn không ngó tới mình, đi tới chen vào ngồi cạnh cậu. Đồng phục cầu thủ trên người hắn mới giặt sạch, vẫn còn vương mùi thơm.
“Nếu trận này thắng, có thể thưởng cho tôi không?”
Nhan Trăn: “?”
Muốn thưởng cái gì?
Chẳng lẽ muốn ôm ôm hôn hôn bế cao cao sao?
“Không muốn à?” Nguyên Hoa nheo mắt lại, giọng điệu nguy hiểm: “Vậy tôi không dám chắc mình sẽ phát huy được trình độ…”
“Sẽ cho sẽ cho.” Nhan Trăn nói, “Cậu muốn gì cũng đều cho cậu!”
Nguyên Hoa hài lòng, lại vò loạn tóc cậu: “Anh nói đó nhé.”
Nhan Trăn: “…”
Không, cậu đã bắt đầu hối hận rồi.
Đội bóng còn lại cũng đã vào sân, dẫn tới không ít nữ sinh từ trường ngoài đến xem, chỉ là nếu so sánh nhan sắc, Nhan Trăn cảm thấy Nguyên Hoa ăn đứt cả đám người.
“Bọn họ cũng rất mạnh." Hoa Minh Vũ thì đáng giá thực lực của họ. “Đặc biệt là đội trưởng của họ, kỹ năng rất tốt, nên cần đặt trọng điểm đối phó cậu ta. Chúng ta nếu không có Nguyên Hoa, vốn sẽ không có phần thắng.”
Nhan Trăn: “Cậu rốt cuộc ở phe nào hả?”
Một người một chuột đồng thời quay sang nhìn cậu ta, Hoa Minh Vũ giơ hai tay đầu hàng: “Người mình, người mình, đừng bắn!”
Tiếng còi vang lên, thi đấu chính thức bắt đầu.
Đại học H giành được bóng trước, trọng tài vừa ném bóng, Nguyên Hoa đã nhảy lên đẩy về, ngay sau đó Hứa Bạch Thuật chạy tới tiếp được, hai người phối hợp tương đối ăn ý.
Kế tiếp là kịch liệt tranh bóng, đội trưởng đối phương quả nhiên dũng mãnh, nhanh đến mức không giống người thường, Nhan Trăn nhìn mà sợ hãi, chỉ lo cậu ta ngã xuống ăn vạ.
Mà Nguyên Hoa tựa hồ đã có phương án đối phó, dù nhiều lần bị kèm chặt vẫn thoát ra được.
Cảnh này khiến Nhan Trăn nhớ tới lần đầu nhìn thấy Nguyên Hoa ở trận bóng tân sinh năm trước. Khi đó cậu bệnh nặng mới khỏi, chỉ tham gia huấn luyện quân sự hai ngày, sau cũng không tham gia câu lạc bộ nào. Bởi vậy ở trận đấu đó nhìn thấy Nguyên Hoa, hai mắt cậu đều sáng lên.
Nguyên Hoa có rất nhiều thứ cậu không có, chiều cao, thể năng, vóc người. Là người thì đều hướng tới một người khác hoàn toàn trái ngược với mình, Nhan Trăn lúc đó không tránh khỏi bị Nguyên Hoa hấp dẫn, thậm chí bắt đầu xem Nguyên Hoa luyện tập, thi đấu.
Cậu còn từng muốn gia nhập đội bóng rổ, mỗi ngày đều có thể quang minh chính đại nhìn họ luyện tập, nhưng cậu không hiểu nhiều về bóng rổ nên đành thôi.
“Vào rổ!” Hoa Minh Vũ bỗng nhiên rít lên, kéo Nhan Trăn đang thất thần trở lại. Cậu tập trung xem, Nguyên Hoa ném bóng bật bảng, lại bị đối thủ đoạt mất.
Mọi người lập tức chạy trở về, Nhan Trăn nắm chặt hai tay: “Cố lên cố lên!”
Tiêu Đại Hải nằm nhoài trên đùi cậu “chít chít” hai tiếng, biểu thị cũng vô cùng hồi hộp.
Đại khái là do ánh mắt nữ sinh trên khán đài quá mãnh liệt, nửa đầu trận Nguyên Hoa đại sát tứ phương, phát huy vượt xa người thường, cao hơn đối thủ mười điểm. Lúc nghỉ giữa trận, mấy nữ sinh dồn dập đưa nước tới, Nhan Trăn cũng yếu ớt đưa qua, nhưng hoàn toàn không có ưu thế cạnh tranh.
Nguyên Hoa cũng không nhìn mấy chai nước khác, trực tiếp lướt qua tay các cô đón lấy nước của Nhan Trăn.
Nhan Trăn đột nhiên có vinh quang được nam thần vườn trường đối xử đặc biệt, chịu đựng ánh mắt công kích của các cô gái, áp lực vô cùng lớn.
Nguyên Hoa ngồi trên ghế nghỉ ngơi, Nhan Trăn nhận mệnh cho hắn dựa vai, Nguyên Hoa mặt đầy hưởng thụ, chơi xấu nói: “Làm sao bây giờ? Hoàn toàn không muốn vào sân thi đấu nữa.”
Lời này bị Hứa Bạch Thuật nghe được: “Đừng có thả lỏng như thế, nửa trận còn lại chắc chắn không dễ đâu.”
“Được rồi được rồi.” Át chủ bài của đội – bạn học Nguyên Hoa bị áp tải đi thương lượng chiến thuật, trước khi vào trận quay người nhìn Nhan Trăn, khóe miệng giương lên, dùng khẩu hình nói: Đừng quên phần thưởng của tôi đấy.
Nhan Trăn lòng nghĩ hay một lát nữa trộm chuồn đi.
Nửa trận sau bắt đầu, trước đó đối phương thất thế, lần này toàn lực phản kích, hai người kèm chặt Nguyên Hoa không thôi, muốn tiêu hao thể lực của Nguyên Hoa. Sư tử hùng mạnh cũng khó đấu được hai hổ cùng công, Nguyên Hoa chỉ có thể từ bỏ tốc chiến tốc thắng, chuyền bóng qua cho đồng đội.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, ở mười giây cuối cùng, điểm số đã sắp bị đuổi kịp. Trái tim Nhan Trăn sắp nhảy tới cổ họng —— đối thủ đương nhiên không phải kẻ ăn chay.
Cậu bắt đầu ngồi không yên, đứng hẳn lên.
May mà cuối cùng Nguyên Hoa cũng cướp được bóng, nhưng lại bị vây chặt ở mép sân đấu, tình hình rất bất lợi.
Nếu hai bên bảo trì số điểm bằng nhau đến khi thời gian kết thúc, sẽ phải đấu thêm một hiệp phụ. Mà trạng thái của cả hai bên đều không tốt như trước, không biết thắng lợi sẽ thuộc về nhà nào.
Thời gian chỉ còn tám giây.
Nhan Trăn ôm Tiêu Đại Hải trước ngực, trong lòng cũng đổ đầy mồ hôi.
Nguyên Hoa ở bước ngoặt này, đứng thẳng hướng phía rổ bật nhảy lên, nhìn tư thế là muốn từ chỗ đó trực tiếp ném rổ!
Sáu.
Bóng rời khỏi tay Nguyên Hoa, bên đối thủ nhìn tình thế xấu đi, lập tức trở về phòng thủ.
Năm.
Quả bóng dưới ánh sáng như một hành tinh nhỏ lấp lánh, xoẹt giữa không trung thành một đường cong duyên dáng, bay một đường về phía rổ.
Bốn.
Bóng cách rổ mỗi lúc một gần, Nhan Trăn cảm thấy người ở toàn sân thi đấu đều đang lo lắng.
Bóng rổ rơi thẳng vào khung rổ, lắc lư hai lần, giống như sắp rơi ra ngoài, cuối cùng vẫn chịu lực hấp dẫn của đất mẹ, rơi vào trong khung, rơi xuống mặt đất.
Vào rồi!
Hiện trường sôi trào, Nhan Trăn sung sướng đến mức nhảy bổ lên.
Cậu đã quên mất chuyện nên chuồn sớm, đến khi Nguyên Hoa tới gần kéo cậu, vẫn là một khuôn mặt mơ mơ hồ hồ bị ép đi cùng.
“Sao vậy? Đi đâu thế? Chúng ta không đi ăn mừng sao?”
Mấy vấn đề liên tiếp đều không được trả lời, Nguyên Hoa dừng lại, đột nhiên ép cậu vào tường.
Cảnh tượng này quen quen.
Nhan Trăn nhìn mặt Nguyên Hoa dần tới gần, run rẩy hô to: “Tráng sĩ xin tự trọng!”
“Tự trọng gì chứ?” Nguyên Hoa so với cậu còn ấm ức hơn. “Ở cùng nhau nhiều ngày vậy rồi, tôi còn chưa được hôn cái nào cả!”
Nhan Trăn: “Ngại quá, cậu mới vừa nói gì?”
Nguyên Hoa: “…”
“Không phải chứ?” Nguyên tráng sĩ rốt cuộc cũng hiểu ra chỗ nào không đúng. “Chúng ta không phải đang hẹn hò sao?!”