Editor: Niêm Hoa

Chương 24.

Nhan Trăn gặp lại Hồ Nhất Loát Nhi, phát hiện hắn đang khó khăn đỡ eo, vì vậy quan tâm hỏi: “Đau eo à?”

Dù mỗi ngày đều tỏ vẻ đáng yêu, nhưng là yêu quái đã một bó tuổi, đau hông đau xương cốt cũng là bình thường. Nhan Trăn thề bản thân chỉ có lòng tốt quan tâm hắn thôi, ai ngờ lại bị túm vai lắc tới lắc lui.

Hồ Nhất Loát Nhi ngậm chặt miệng không muốn nói ra nguyên nhân ‘đau eo’, nhưng gương mặt đỏ ửng kia đã bán đứng hắn. Nhan Trăn dù chưa từng ăn thịt heo nhưng ít ra gặp heo chạy rồi, biết rõ nguyên nhân xong cũng không nhịn được đỏ mặt, hai người cùng đỏ mặt một lúc, cuối cùng Nhan Trăn không khống chế được sự tò mò của mình: “Cảm giác…thế nào?”

Hồ Nhất Loát Nhi thanh giọng: “Sở trường của bổn đại gia, cậu nói xem?”

Hắn dù sao cũng là hồ yêu, Nhan Trăn miễn cưỡng tin: “Thế nhưng eo của cậu…”

“Eo làm sao?” Hồ Nhất Loát Nhi hắng giọng: “Ai xông pha sa trường mà không bị thương chút đỉnh?”

Nhan Trăn nhìn hắn dịch tới dịch lui ngồi không thoải mái, thở dài chân thành nói: “Được rồi, tôi không tò mò chút nào hết.”

Sinh hoạt tình dục gì đó nghe thật đáng sợ.

Lý Canh Dần mua đồ uống trở về, y nhìn về phía Hồ Nhất Loát Nhi với ánh mắt rất dịu dàng, lông tơ trên người Nhan Trăn dựng cả lên, sâu sắc nhận thức độ sáng của mình lại thêm vài oát.

Trở lại chuyện chính, cậu đến đây hôm nay là để chính thức kết duyên cho hai người họ, vì thế cậu luyện tập ngày đêm, bọng mắt đến giờ vẫn còn hơi xanh.

Tuy rằng lúc trước kết duyên ngoài ý muốn, mà hai người cuối cùng đã thành người một nhà, cũng coi là đánh bậy đánh bạ đánh ra chuyện tốt.

Địa điểm kết duyên là phòng trọ của Lý Canh Dần, ở đây sẽ không bị quấy rối, rất thích hợp cho Nhan Trăn tự do phát huy.

Lần đầu tiên làm việc này, Nhan Trăn lo lắng đến run tay. Cậu bưng cốc, nước bên trong sóng sánh lên xuống, Hồ Nhất Loát Nhi nói: “Tay cậu cứ run như thế, nhỡ đâu cắt lệch thì sao?”

Nhan Trăn hít sâu một hơi: “Rồi.”

Lần này ổn hơn rất nhiều, Hồ Nhất Loát Nhi cắt đầu ngón tay, ngưng tụ máu thành một giọt nhỏ, rơi vào trong nước, máu loãng khuếch tán khắp nơi. Chờ Lý Canh Dần nhỏ tiếp giọt máu của y vào, Nhan Trăn đặt cốc lên bàn, dùng nó làm trung tâm vẽ trận. Lý Canh Dần và Hồ Nhất Loát Nhi tay cầm tay đứng trước mặt Nhan Trăn, Nhan Trăn làm người chứng hôn, thấp giọng hỏi: “Kể từ hôm nay, hai người nhất định phải đồng tâm hiệp lực, dù sinh lão bệnh tử, cũng không được phản bội, được chứ?”

Lý Canh Dần liếc nhìn Hồ Nhất Loát Nhi, hai người đồng thời nói: “Được.”

Nhan Trăn lại hỏi thêm mấy vấn đề, cuối cùng siết tay chỉ về phía pháp trận, ánh sáng ôn hoà hóa thành điểm sáng vây quanh hai người đã kết duyên, chậm rãi hoà vào thân thể họ.

Sau khi người và yêu kết duyên, nếu một bên thay lòng đổi dạ, hai người cùng nhau nhất trí, có thể tìm đến kết duyên sư đã kết duyên lúc đầu. Lâu ngày, duyên phận giữa hai người dần dần tiêu tan, không còn liên quan nữa, cũng chính là thủ tục ly hôn ở nhân gian.

Mà điều kiện ly hôn tương đối hà khắc, yêu quái bỏ đi trăm năm tu vi, người bỏ đi mười năm tuổi thọ. Cho nên trước khi kết duyên, kết duyên sư cần liên tục xác nhận hai người tuyệt đối sẽ không hối hận.

Hồ Nhất Loát Nhi hỏi Lý Canh Dần: “Anh chắc chắn không phải vì tơ hồng nên mới thích em chứ?”

Lý Canh Dần: “Không phải.”

“Sao anh không nói dễ nghe hơn tí!” Hồ Nhất Loát Nhi nói: “Nhân cơ hội này khen em, nói vì em đáng yêu nên mới thích em!”

Nhan Trăn ngẩng đầu nhìn trời, CP luôn ở cùng nhau, ăn nhiều kẹo ngọt quá cũng thấy ngấy.

Sau khi kết duyên xong, đã đến lúc tạm biệt. Ở sân bay, Hồ Nhất Loát Nhi ôm Nhan Trăn ríu ra ríu rít: “Tôi thật không nỡ xa cậu, Trăn Trăn!”

“Công nghệ phát triển… gọi một cuộc là gặp được rồi.”

“Sao cậu lại lạnh nhạt như vậy! Quả nhiên đàn ông các người đều là đồ tồi!”

So với trước khi yêu đương, hiện tại Hồ Nhất Loát Nhi càng thích diễn hơn, Nhan Trăn sợ Lý Canh Dần không chịu nổi. Nhìn sang Lý Canh Dần, vẻ mặt y còn vô cùng hưởng thụ, hoá ra nhà người ta đều là em tình anh nguyện.

“Đúng rồi, tên anh họ kia của cậu, tôi đã thu hồi ký hiệu trên người gã rồi, gã sẽ không nhớ những gì đã xảy ra nữa, nếu lại tới làm phiền cậu, cậu cứ nói với tôi, ông đây sẽ giúp cậu dạy dỗ gã!”

Nói xong hắn ôm lấy Nhan Trăn hôn bẹp hai cái.

Nhan Trăn sững sờ, rất cảm động, cậu vốn không thèm để Nhan Cường trong lòng, dù sao đều là quá khứ thôi.

Tiễn họ đi rồi, Nhan Trăn cảm thấy hơi cô đơn. Tuy rằng bọn họ quen biết không lâu, nhưng có tình cảm từng vào sinh ra tử, bỗng nhiên mỗi người một phương không biết khi nào sẽ gặp lại.

Ra khỏi sân bay, phía sau bỗng có người gọi cậu lại, cậu quay đầu, không ngờ lại là Nguyên Hoa.

Vẻ mặt của Nguyên Hoa thoạt nhìn hết sức phức tạp, bước nhanh tới cạnh cậu, hờn trách hỏi: “Không phải anh nói hôm nay làm thêm sao?”

Giọng điệu này của hắn, cứ như thể cậu đã làm việc gì có lỗi lắm ấy, Nhan Trăn mơ màng: “À, tôi nói vậy sao?”

Nguyên Hoa: “…”

Cậu vốn chỉ định nói thầm, không ngờ lại bật ra thành tiếng, Nhan Trăn vội vàng chữa cháy: “Chắc lúc đó tôi không để ý nên nói nhầm, hôm nay tôi tới sân bay tiễn em họ.”

“Đó là em họ của anh?” Biểu cảm của Nguyên Hoa lúc này mới giãn ra, nhưng vẫn còn chút căng thẳng: “Em họ anh còn hôn anh?”

“Nó….lớn lên ở nước ngoài.” Nhan Trăn nói: “Từ nhỏ đã tiếp thu lễ nghi bên đó!”

Chỉ là Nguyên Hoa cứ hỏi cậu giống như cậu là tên phụ lòng ấy, Nhan Trăn hỏi ngược lại: “Vậy cậu tới đây làm gì?”

Nguyên Hoa nói: “Tôi tới đón người.”

Đón người mà ra ngoài này đón! Nhan Trăn xác nhận lần này không có buột miệng nói ra lời trong lòng, cậu theo tôi ra ngoài làm gì?

Nguyên Hoa như thể biết cậu đang nghĩ gì: “Vốn là tới đón người, nhưng bà ấy cho tôi leo cây rồi, giờ đang định về.”

“Ồ…” Nhan Trăn không biết mình nên nói gì, lại sợ bầu không khí lúng túng, vì vậy hỏi: “Ai vậy?”

Nguyên Hoa liếc cậu một cái, lơ đãng nói: “Bạn gái cũ.”

Nhan Trăn không hiểu sao lòng mình thấy hơi không thoải mái, cậu chớp chớp mắt: “Ồ…”

“Lừa anh đó.” Nguyên Hoa bỗng cười, lại gần nói, “Thật ra là mẹ tôi, tôi và bạn gái cũ đã cắt đứt liên lạc rồi.”

Nhan Trăn cảm thấy câu phía sau là cố ý nói cho mình nghe, cậu lựa chọn bỏ qua câu này: “Mẹ cậu lại cho cậu leo cây à?”

Nguyên Hoa lắc đầu thở dài: “Toàn như vậy mà, nghĩ gì làm đó, sáng nay đột nhiên nói sẽ về, hiện tại lại đổi ý không về nữa.”

Nhan Trăn: “Vừa vặn tương phản với mẹ tôi…”

“Nhạc mẫu thế nào?”

“Bà ấy như thần long thấy đầu không thấy đuôi, không biết lúc nào sẽ về, về rồi lại không biết lúc nào sẽ đi…” Nhan Trăn bỗng nhiên nhận ra chỗ sai, nhìn Nguyên Hoa: “Cậu vừa gọi cái gì?”

“Không có gì.” Nguyên Hoa lòng nói quả nhiên không thể vội được. “Vậy mẹ anh còn hố nhiều hơn mẹ tôi.”

Nhắc Tào Tháo Tào Tháo liền đến, di động của Nhan Trăn vang lên, là cuộc gọi của người mẹ yêu dấu của cậu.

“Bé cưng, con đoán xem mẹ đang ở đâu nào?”

Bình thường mỗi khi bà hỏi như vậy, tức là bà đã về rồi, Nhan Trăn vui mừng nói: “Mẹ về rồi?”

“Cổng trường các con to ghê.” Nhan Vận Lam nói: “Con trai ngoan, mau ra nghênh đón mẹ nào!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play