Nguyên Hoa cởi hết quần áo, chỉ mặc một chiếc quần cộc ngồi xuống sàn phe phẩy quạt. Tiếng hát sôi nổi trong di động vang lên, hắn vừa hát theo vừa lắc lư đầu: “I’m a Black sheep, i’m a Black sheep~ “
Ngoài cửa sổ, bầu trời đã bắt đầu tối, như được vảy mực nước màu xanh, từ xanh lam trong veo thay thành xanh thẫm nặng nề, trăng lưỡi liềm như chiếc miệng cười, cạnh nó lơ lửng mấy ngôi sao nhỏ.
Hắn thích một mình một nơi lúc trời tối, nên sau khi đồng đội trở về hết, hắn muốn ở lại phòng nghỉ ngơi một lát nữa.
Thói quen của hắn hiện tại chỉ có người anh em nối khố Hứa Bạch Thuật biết, nếu lại nhiều thêm vài người, nhất định sẽ chẳng có được tí yên tĩnh nào.
Hắn chậm rãi lau bóng, dù đã tuyển quản lý, hắn vẫn không muốn để người khác chạm vào đồ của mình, những gì hắn có thể tự làm thì sẽ không muốn làm phiền người khác.
Phía sau vang lên một tiếng ‘cạch’, cửa mở ra, hắn tưởng Hứa Bạch Thuật giữa đường quay lại, quay đầu mới phát hiện người tiến vào là Nhan Trăn.
“Anh sao lại…” Nguyên Hoa cảm thấy mình chắc chắn đang mỉm cười: “Muộn vậy rồi còn qua đây?”
“Cậu không phải cũng vậy sao?” Nhan Trăn tựa hồ có chút ngượng ngùng, cậu mặc bộ quần áo lúc gặp mặt mấy ngày trước, áo phông kaki có hình con khỉ miệng lớn, vừa trẻ trung vừa đáng yêu.
Nguyên Hoa rất yêu thích vẻ ngoài của cậu, hiệu ứng thị giác đích thực rất dễ nhìn. Hắn nhớ ra mình chỉ mặc một cái quần cộc, vội cầm quần dài vứt bừa bãi dưới đất tròng vào.
“Anh làm xong việc rồi?” Nguyên Hoa nhìn cậu lại gần, phát hiện mặt cậu có hơi trắng, giống như vừa khỏi bệnh: “Đã xảy ra chuyện gì? Sắc mặt anh kém quá.”
Nhan Trăn khẽ cười, bình thường cậu không hay cười như vậy, rất quyến rũ. “Không thoải mái tí thôi.”
Trước đó, Nguyên Hoa đương nhiên có thể nhận ra Nhan Trăn đang cố gắng giữ khoảng cách với hắn, hắn cảm thấy đó là lạt mềm buộc chặt, là ngụy trang để quyến rũ người khác, đêm nay Nhan Trăn lại không giống, cậu cho Nguyên Hoa một loại cảm giác —— anh ấy vì mình mà tới.
Cũng không biết sao cậu biết được thói quen của hắn, có lẽ đã hỏi Hứa Bạch Thuật.
“Ngồi nghỉ một lát, tôi rót cho anh cốc nước ấm.”
Quả nhiên là không nhịn được nên muốn ra tay rồi sao? Nguyên Hoa vừa thầm nghĩ vừa thấy vui vẻ, bước chân bay bổng.
Hắn có thể cảm nhận được tầm mắt Nhan Trăn, rõ ràng rất yên lặng, nhưng lại vô cùng trêu ghẹo mê hoặc người khác.
Hắn cảm thấy trình độ của Nhan Trăn trở nên cao hơn, càng khiến lòng dạ người ta ngứa ngáy.
“Không pha thêm gì sao? Viên vitamin C gì đó.”
Nhan Trăn đứng lên, từ phía sau ôm lấy hắn. Sống lưng Nguyên Hoa thẳng tắp, hắn đã tưởng tượng đến hình ảnh này, giờ được như ý muốn mà có chút hưng phấn. “Không tốt lắm đâu?”
“Có gì không tốt?” Nhan Trăn lại cười, tựa hồ đang cười hắn giả vờ chính trực, lại tựa hồ đang dụ dỗ hắn làm chút gì đó: “Cậu hẳn vẫn hi vọng tôi làm như vậy nhỉ?”
Bàn tay của cậu xoa ngực Nguyên Hoa, hướng lên xương quai xanh, dùng một ngón tay vuốt ve trái cổ, cảm thụ hoạt động trượt nhẹ của nó.
Hô hấp Nguyên Hoa chậm rãi thay đổi, hắn có thể ngửi thấy mùi thơm trên người Nhan Trăn, như bị một tấm mạng nhện bắt giữ, lại giống như sa vào trong đầm lầy. Không thể không nói, thủ pháp của Nhan Trăn khiến hắn thấy thoải mái, rất thoải mái, rất thoải mái. Nhưng trong đầu lại tồn tại thông tin nào đó khiến hắn nghi hoặc, vì vậy cũng chưa dám gục.
Cứ thấy có chỗ nào sai sai ấy, tay Nguyên Hoa sờ xuống đôi móng vuốt đang càn quấy trên ngực mình, có lẽ có chỗ nào không đúng.
“Két——” cửa được mở ra, Hứa Bạch Thuật nhìn thấy cảnh tượng bên trong, ngay lập tức quay người đóng cửa lại.
Tiếng động này khiến Nguyên Hoa tỉnh lại, hắn không nghĩ ngợi được nhiều, đẩy Nhan Trăn ra. Cũng không biết là do hắn mạnh tay hay do thân thể Nhan Trăn yếu ớt, đẩy người lên trên ghế, Nhan Trăn nhăn mày, bị đau mà kêu một tiếng.
“Xin lỗi xin lỗi.” Nguyên Hoa không nghĩ tới sẽ thành như vậy, lòng thấy hổ thẹn, vội ngồi xổm xuống xem cậu thế nào: “Không làm anh bị thương chứ?”
Nhan Trăn đáng thương liếc hắn một cái, oan ức nói: “Không thích cứ việc nói thẳng, cậu việc gì phải đẩy tôi?”
Nguyên Hoa vừa xin lỗi vừa nói vọng ra phía cửa: “Đừng nghe nữa, vào đi Trúc Tử.”
“Vậy tao vào đây… Tao không phải cố ý muốn làm phiền hai người đâu.” Hứa Bạch Thuật đẩy cửa, nửa người ló vào trong, cố ý xác nhận không có tình huống khác thường nào. Dáng vẻ này của y khiến Nguyên Hoa dở khóc dở cười, còn chưa kịp giải thích, Hứa Bạch Thuật đã nói: “Lần sau đừng làm ở đây, để người khác thấy sẽ không tốt, phòng của đội cũng đâu phải nơi làm những việc này.”
Nhan Trăn lộ vẻ không vui, ánh mắt đảo mắt đánh giá Hứa Bạch Thuật. Nguyên Hoa bèn cười làm lành: “Biết rồi, lần sau tuyệt đối sẽ không.” Hắn nói xong cũng thấy ánh mắt kia của Nhan Trăn nhìn chằm chằm Hứa Bạch Thuật, có chút khó chịu, chen vào giữa hai người bọn họ.
“Tôi về đây.”
Nhan Trăn đứng dậy muốn ra ngoài, Nguyên Hoa không giữ lại được, bèn nói: “Tôi đưa anh về.”
Nhan Trăn quay đầu nhìn hắn: “Không cần.”
Đây rõ ràng là mất hứng, Nguyên Hoa ngẫm lại cảm thấy cũng khó trách, thời điểm đang nồng nhiệt đột nhiên bị chặn ngang, còn bị đẩy mạnh một cái, ai rồi cũng giận thôi. Nhan Trăn đi rất nhanh, một lát sau đã không thấy bóng dáng. Nguyên Hoa hơi sầu muộn vỗ vỗ đầu, hận mình đêm nay không hăng hái.
Hứa Bạch Thuật khoanh tay tựa cửa hóng hớt: “Có phải bị tao bắt gặp nên mới chạy?”
Nguyên Hoa u oán nhìn anh.
…
“Thêm hai mươi xiên da gà nướng!”
Ở chợ đêm náo nhiệt ồn ào, Hồ Nhất Loát Nhi co chân, tay trái xâu nướng tay phải bánh màn thầu, thi nhau cùng gặm. Nhan Trăn nói: “Cậu ăn nhiều thế thì tôi lấy đâu ra tiền để trả, cậu ở lại rửa bát trả nợ đi.”
Miệng Hồ Nhất Loát Nhi đầy dầu, khinh thường nói: “Giữ tôi lại, tôi cũng không rửa.”
“Vậy cậu định thế nào?” Nhan Trăn uống một hớp nước chanh, nhìn bóng đèn chợt loé trên đỉnh lều.
“Đền thịt.” Hồ Nhất Loát Nhi liếc mắt đưa tình: “Muốn bao nhiêu làm bấy nhiêu.”
Nhan Trăn nổi da gà cả người, phất tay: “Cậu tha cho ông chủ người ta đi.”
Nói đến đây, nhớ đến lần gần đây nhất Hồ Nhất Loát Nhi nói muốn ngủ với đàn ông, sau đó lại ở một chỗ với Lý Canh Dần, tiểu hồ ly giống như quy y cửa Phật, thanh tâm quả dục, trong đầu chỉ có ăn với chơi game.
Điện thoại di động rung lên, Nhan Trăn cầm lên liếc mắt nhìn, là Nguyên Hoa gửi tin nhắn: Ngày mai mời anh ăn cơm xin lỗi có được không?
Nhan Trăn: “…”
Không đầu không đuôi, kịch bản kiểu gì thế?
Ăn uống no nê, Hồ Nhất Loát Nhi không cùng Nhan Trăn về ký túc xá, hắn tự dán bùa lên người mình, ngụy trang thành dáng vẻ loài người lén lút chạy đến sân vận động chính.
Đêm dần khuya, trên sân cỏ một mảnh tăm tối, bốn phía trống rỗng không có bất kỳ ai. Đây là đương nhiên, hiện tại ai tới chỗ này mới là có chuyện. Hồ Nhất Loát Nhi ngồi một mình, cảm thụ bầu không khí yên tĩnh, không nhịn được nhớ đến lời Lý Canh Dần đã nói.
Đạo sĩ thúi nói mình khi còn bé đã bị ném vào trong động tu luyện, một tháng cũng không nói được mấy câu với người khác.
Rốt cuộc làm sao có thể nhịn được cảm giác cô quạnh đây? Y có lẽ cũng rất cô đơn nhỉ?
Hắn lập tức ngồi không yên, đứng lên muốn đi tìm Lý Canh Dần, đi được vài bước đã bị người khác bịt miệng, lôi vào trong bóng tối.
“A! A a a!” Hồ Nhất Loát Nhi trợn to hai mắt, không ngờ hắn đường đường là một yêu quái, vậy mà cũng có lúc bị người ám hại!
“Ngậm miệng.” Người che miệng hắn dán vào lỗ tai hắn nhỏ giọng nói.
Hồ Nhất Loát Nhi lập tức yên tĩnh, đôi mắt to trợn lên tròn xoe, kẹp chặt chân, mặt đỏ ửng.
Sau khi vào kết giới, Lý Canh Dần mới thả Hồ Nhất Loát Nhi ra, lòng bàn tay dính toàn nước miếng, y nhăn mày, dáng vẻ có chút ghét bỏ.
Hồ Nhất Loát Nhi nói: “Anh còn thật sự ra đây trông à?”
“Cậu tới làm gì?” Lý Canh Dần lạnh nhạt nói: “Thêm phiền.”
“Sao lại thêm phiền!” Hồ Nhất Loát Nhi xoa eo ngồi trước mặt y, thấy y vẫn luôn không chịu nhìn mình, bất mãn nói: “Anh hung dữ gì đó, chúng ta còn nhiều chuyện chưa tính sổ đâu!”
Lý Canh Dần: “Tôi và cậu thì có chuyện gì chứ.”
Hồ Nhất Loát Nhi nói: “Nếu không phải tại anh, tôi đã tự do từ lâu rồi, việc gì phải ở đây chịu tội.”
“Cậu không phải muốn kết duyên với người khác sao? Tôi không can thiệp vào chuyện của cậu, cậu cứ việc đi tìm cái người tên Hứa Bạch Thuật kia, ai thèm cản?”
Những lời này của y đều đâm vào vết thương người khác, Hồ Nhất Loát Nhi tức điên: “Được, đêm nay tôi sẽ đi tìm cậu ấy!”
“Đêm nay không được.”
“Sao không được? Anh không phải nói không cản tôi sao?” Hồ Nhất Loát Nhi châm biếm lại: “Nói một đằng làm một nẻo.”
Lý Canh Dần lại không cãi nhau với hắn nữa. “Uông Dịch đã xuất hiện.”
“Xuất hiện?! Sao anh không nhân cơ hội mà thu thập gã luôn đi?”
“Chưa phải lúc, cậu cho rằng gã không có lòng phòng bị như cậu à.”
Hồ Nhất Loát Nhi không lên tiếng, hắn ôm đầu gối giận dỗi, hối hận vì đã chạy đến đây.
Hôm sau Nhan Trăn tỉnh lại, ngực bị một đống nặng trình trịch đè lên, sờ thì mềm mại như lông thu nhưng không đẩy ra nổi, còn biết cắn người.
“Tôi sắp bị cậu đè chết rồi.” Nhan Trăn nói: “Cậu rốt cuộc có chỗ nào không vừa lòng với tôi?”
Hồ Nhất Loát Nhi khịt mũi: “Trăn Trăn, thuật kết duyên thật sự không giải được sao?”
“Sao nữa vậy? Lại muốn giải thuật kết duyên à?”
Hồ Nhất Loát Nhi nghiêng đầu, thều thào nói: “Hừ, ta muốn cắt đứt quan hệ với đạo sĩ thúi.”
Nhan Trăn chỉ coi như vợ chồng mới cưới cãi nhau, an ủi qua loa một lát, sau đó rời giường đi rửa mặt. Cửa bị gõ hai lần, trong ký túc xá chỉ có cậu và Hoa Minh Vũ ở lại, Hoa Minh Vũ ngủ như lợn chết, cậu chỉ đành ngậm bàn chải đánh răng ra mở cửa.
Người đến là Nhan Cường.
Đôi mắt gã đỏ ngầu, rõ ràng là vì tối hôm qua không ngủ được, nhìn thấy Nhan Trăn thì như nhìn thấy cứu tinh, quỳ rầm xuống. Nhan Trăn bị động tác này doạ đánh rơi bàn chải đánh răng, cũng may mà bắt lại được, chần chờ nói: “Anh làm cái gì vậy?”
“Anh sai rồi, em họ, anh thật sự sai rồi, xin em tha thứ cho anh!”
Nhan Trăn không muốn bị người ta vây xem, kéo gã vào trong ký túc xá.
“Xin lỗi, xin lỗi, anh là bị ma xui quỷ khiến, thật sự xin lỗi!” Một tên đàn ông như Nhan Cường khóc ướt đẫm mặt, khiến Nhan Trăn nhìn mà phiền. Cậu hỏi: “Dù sao anh cũng làm rồi, thanh danh của tôi cũng đã nát bét, bây giờ mới tới xin tôi tha thứ?”
“Anh sẽ làm sáng tỏ, anh sẽ làm sáng tỏ!” Nhan Cường thề: “Anh sẽ công khai xin lỗi em!”
Nhan Trăn nhìn gã, nhất thời không biết đáp lại thế nào, tính tình cậu luôn rất tốt, chửi mắng không phải sở trường của cậu, chỉ có thể xoa huyệt thái dương phát sầu.
“Này, đây là đang làm gì thế…” Hoa Minh Vũ ở phía sau rốt cục cũng dậy, ôm chăn sợ hãi hỏi. “Cầu hôn sao?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT