Editor: Niêm Hoa

Chương 17.

Nhan Trăn cảm giác cả người mình như sắp bị thiêu cháy.

Muốn khen cậu đáng yêu thì cứ trực tiếp khen, ghé lại gần thế làm gì?

Gương mặt mà cậu yêu thích đang ở gần trong gang tấc, nói lời trêu chọc, trong đôi mắt như có ngọn lửa sáng ngời, trẻ tuổi lại nhiệt tình.

“Đừng, đừng, đừng dựa gần như vậy, nóng…” Nhan Trăn đẩy Nguyên Hoa ra, giơ tay liên tiếp quạt gió: “Ôi dự báo thời tiết bảo hôm nay ba mươi lăm độ đó…”

Nguyên Hoa chống cánh tay về sau, bỗng nhiên bật cười khiến vài người phóng tầm mắt sang. Nhan Trăn liếc hắn một cái, trong mắt chứa đầy khiển trách.

Động tĩnh nhỏ bên này không gây quá nhiều sự chú ý, tiếng la hét và ma sát trong sân bóng vẫn chiếm sự quan tâm hơn. Người ngồi cạnh không nói chuyện, nhưng Nhan Trăn biết hắn vẫn đang nhìn mình nên chỉ có thể nhìn thẳng làm bộ đang xem người ta tập bóng. Nguyên Hoa chăm chú nhìn sườn mặt cậu, một quả bóng thình lình bay tới, hắn theo bản năng tiếp được, bất mãn trừng trở lại.

“Tập luyện thôi!”

Nguyên Hoa bất đắc dĩ đứng lên, cúi đầu nhìn Nhan Trăn: “Hôm nay anh có bận gì không?”

Nhan Trăn nhanh chóng trả lời: “Có.”

Tốc độ đáp rất nhanh chặn lại mọi lời Nguyên Hoa muốn nói, hắn có chút bực bội nhưng đã kiềm chế lại, vẫn bày ra vẻ mặt tươi cười: “Vậy thì hết cách rồi.”

Người gọi hắn là Hứa Bạch Thuật, anh và Hoa Minh Vũ vừa đi mua đồ trở về thì thấy át chủ bài của đội bóng không chăm chỉ tập luyện mà lại ở một góc tán tỉnh nam sinh.

Hồ Nhất Loát Nhi vẫn quây trên cổ Hứa Bạch Thuật, nhìn xa xa giống như một cái khăn quàng, nom thật bức bối uể oải, vậy mà Hứa Bạch Thuật lại không thấy nóng.

“Mày ở đây làm gì.” Bình thường Hứa Bạch Thuật trông hiền lành dịu dàng thế thôi nhưng cực kỳ có khí chất đội trưởng, vỗ cánh tay Nguyên Hoa rồi đẩy nhẹ hắn một cái: “Tập luyện cho tốt.”

Hồ Nhất Loát Nhi bị giao lại vào tay Nhan Trăn, Nhan Trăn xoa đầu hắn, thấp giọng nói: “Cậu sống cũng sướng quá ha.”

Đuôi cáo quấn lấy tay hắn, kéo sang phải, Nhan Trăn mới đầu vẫn mờ mịt, nhìn hắn liều mạng ra hiệu bằng ánh mắt mới phản ứng được, ôm hắn đi về bên phải.

“Trên đường đi tôi thấy một người, cũng là nữ sinh.” Hồ Nhất Loát Nhi nói: “Chọn người sau còn xấu hơn người trước, ánh mắt quá kém cỏi.”

Nhan Trăn vẫn chưa quen được chuyện này, đặc biệt là khi đã chứng thực suy đoán trước đó của bọn cậu, cũng không biết là sợ hay giận mà cả người cậu đều phát run.

“Nữ sinh bị ký sinh có nguy hiểm không?”

“Cùng lắm thì cơ thể yếu đi thôi, có thể là tự dưng ốm một trận nhẹ, sẽ không chết đâu.” Hồ Nhất Loát Nhi ngáp một cái: “Cậu lo lắng cũng vô dụng, không quản được.”

Nhan Trăn thấy hắn nói cũng có lý, lại ôm Hồ Nhất Loát Nhi trở về, hiện tại nhiệt độ mỗi ngày lại cao thêm chút chút, ôm một đống lông xù trong ngực mà thực sự không thấy nóng tí nào. Hồ Nhất Loát Nhi như con giun trong bụng cậu, cười cười: “Ôm tôi có thoải mái không?”

Trong trận tỷ thí luyện tập của đội bóng rổ, hai tuyển thủ giang rộng cánh tay như đang bảo hộ gà con chặn Nguyên Hoa. Sau đó Nguyên Hoa đột nhiên làm một động tác giả, lừa được một người, nghiêng thân lướt qua bọn họ tiếp tục chạy về phía trước. Nhan Trăn dựa vào lan can, ánh mắt hoàn toàn bị hắn hấp dẫn, mắt thấy người phía sau đuổi theo định chặn thì hơi căng thẳng.

Nguyên Hoa có ưu thế chiều cao, đưa tay ném bóng, chân bước lên trước một bước rồi bật người, vững vàng úp rổ.

Sau khi ghi điểm, Nguyên Hoa quay đầu lại đối mắt với Nhan Trăn. Nhan Trăn lập tức thu lại nét cười, giả bộ ho khan vài tiếng.

Hồ Nhất Loát Nhi ngáp cái thứ hai: “Tranh qua tranh lại quả cầu rách thì có gì vui.”

Hắn không hứng thú với hoạt động thể thao của con người, nằm chán trong ngực Nhan Trăn lát rồi lại chạy sang chỗ Hứa Bạch Thuật tiếp tục uể oải. Nhan Trăn ôm từ giữa trưa đến giờ nên cũng thấy tê tay, vừa động cánh tay vừa gọi điện cho Lý Canh Dần, nói phát hiện của Hồ Nhất Loát Nhi cho y.

Lý Canh Dần: “Lát nữa tôi sẽ qua đó.”

Cúp điện thoại, cậu khẽ sờ cằm, thở dài.

Nhà hoạt động bóng rổ tương đối náo nhiệt, giọng nói của nam sinh tuổi trẻ hoà cùng tiếng ma xát trên sàn nhà, Lý Canh Dần nhìn một vòng, bỗng ý thức được một điều mà bọn họ không cân nhắc đến trước đây.

Hiện tại người trong trường học chỉ còn non nửa, trong đám người ở lại rất dễ xuất hiện người bị hại.

Y đi vào từ cửa hông, không cảm nhận được yêu khí nào khác trừ của Hồ Nhất Loát Nhi mới tạm thời an tâm. Mà sau khi vào, điều đầu tiên nhìn thấy chính là Hồ Nhất Loát Nhi đang nằm úp trên đùi của một nam sinh, thả lỏng tứ chi cho người ta vuốt ve, không khỏi vô cùng chói mắt.

Nhan Trăn bắt chuyện với y, thấy tầm mắt y luôn dừng trên người Hứa Bạch Thuật, cố ý nói: “Hồ Nhất Loát Nhi đúng là kẻ thấy sắc quên bạn, bỏ quên tôi ở đây mãi.”

Ánh mắt Lý Canh Dần vẫn chăm chăm nhìn bên đó, không tiếp lời.

Y biết Hồ Nhất Loát Nhi muốn kết duyên với một người khác, không may thế nào mới trói buộc cùng mình, nhưng trước khi người đó xuất hiện trước mắt y đều không cảm thấy chân thực.

“Tôi gọi Hồ Nhất Loát Nhi qua nhé?”

Lý Canh Dần rốt cục rủ mí mắt xuống, ngữ khí nghe không ra vui buồn, nhưng Nhan Trăn vẫn nhận ra được một chút biến hoá. “Không cần.”

Lý Canh Dần như thể chỉ muốn nhanh chóng bắt được Uông Dịch để trở về, y nói mình đã chọn các điểm bố trí trận pháp xong rồi, mắt trận đặt ở sân vận động chính.

“Chỉ cần Uông Dịch bước vào trận pháp, sẽ bị trận pháp áp trụ, mọc thêm cánh cũng không bay ra được.”

Y đã đưa ra quyết định, hai ngày nữa sẽ là thời điểm tốt để thu phục Uông Dịch, Nhan Trăn không khỏi thấy vừa căng thẳng lại vừa phấn khởi, cậu hỏi vấn đề mà mình vẫn luôn tò mò: “Sau khi bắt được Uông Dịch thì xử lý thế nào?”

“Trước tiên tạm giam vào sở Hình Tư, sau đó căn cứ vào tội trạng để quyết định thời hạn giam giữ.”

“Không giết gã ư?” Nhan Trăn cảm thấy phán tù chung thân cũng đâu có tác dụng gì, mấy yêu quái hại người chẳng lẽ còn đột nhiên hướng thiện sao.

“Yêu quái tội ác tày trời mới giết.” Lý Canh Dần nói: “Yêu quái không đủ tội, trước sẽ tạm giam, năng lực của gã sẽ phải phục vụ cho liên minh.”

Hiếm thấy y kiên nhẫn như vậy, Nhan Trăn còn muốn hỏi thêm mấy vấn đề nữa, Lý Canh Dần bỗng nhiên nói: “Hồ Nhất Loát Nhi đã nói với cậu ký hiệu con mồi thế nào chưa?”

Giọng điệu rất giống người chồng hỏi thăm người vợ từ chỗ bạn bè, Nhan Trăn vừa nghe đã hiểu, cố ý nói thật chậm: “Hình như có nói qua qua, ừm, hình như là phải lừa gạt họ, sau đó hôn một cái…”

Đây là cậu bịa ra, không ngờ Lý Canh Dần lại tin thật, trầm giọng nói: “Không cần cậu ta làm vậy, tôi cũng có biện pháp khác dụ Uông Dịch ra.”

Nhan Trăn thấy mình giảo hoạt quá, tiếp tục diễn: “Ài, Hồ Nhất Loát Nhi chắc cũng tình nguyện lắm, anh cho cậu ta một cơ hội biểu hiện đi đạo trưởng.”

Sắc mặt Lý Canh Dần càng lúc càng khó coi, lạnh lùng hừ một tiếng.

Luyện tập kết thúc, mọi người tụ tập một chỗ giãn cơ. Nguyên Hoa giãn cơ xong, ngẩng đầu đã thấy Lý Canh Dần đứng cạnh Nhan Trăn, khe khẽ nhíu mày: “Chậc.”

Cũng may nam sinh kia không đứng bao lâu đã quay người ra ngoài, Nhan Trăn ngây người đứng yên tại chỗ, còn nhìn về phía hắn cười cười. Nguyên Hoa âm thầm cảm thán mình không tiền đồ, tiểu hồ ly tinh chỉ cười một cái, không thoải mái trong lòng đã tản đi hết rồi.

Bé hồ ly mà tiểu hồ ly tinh nuôi còn đang nằm úp sấp trên đùi anh em tốt của hắn, Nguyên Hoa đưa tay vuốt một cái trên người Hồ Nhất Loát Nhi. Hồ Nhất Loát Nhi rất ghét mùi mồ hôi trên người hắn, nhảy lên vai Hứa Bạch Thuật trừng hắn.

Nhan Trăn đi tới, Nguyên Hoa chưa từ bỏ ý định mà tiếp tục vuốt lông hồ ly: “Tên nhóc này tên là gì?”

“Tên Nhất Loát.”

Nhan Trăn nói xong, Nguyên Hoa bèn hoài nghi: “Tên gì?”

“Nhất Loát.” Nhan Trăn đưa ra cái lý do trước kia: “Tên xấu dễ nuôi.”

Hồ Nhất Loát Nhi dùng ánh mắt liếc cậu, mặt khó chịu: Nói lung tung gì đấy? Lát cho cậu biết tay.

Nhan Trăn cũng nỗ lực đáp trả: Cậu dám càn quấy, tôi sẽ đuổi cậu về chỗ Lý đạo trưởng.

Hứa Bạch Thuật dịu dàng nhìn hỗ động của bọn họ, hâm mộ tự đáy lòng: “Tình cảm của cả hai tốt quá.”

Hồ Nhất Loát Nhi: “…”

Nhan Trăn: “…”

Thôi ạ, anh đừng nói kiểu vậy.

Bọn họ đã ở đây hai, ba tiếng, cũng chỉ là luyện tập không đáng xem, ở tiếp nữa cũng không có ý nghĩa. Hoa Minh Vũ dẫn bọn họ đi trước, Nhan Trăn bèn bế Hồ Nhất Loát Nhi rời đi, chuẩn bị đến tìm Nhan Cường.

Cậu đã nói trước hôm nay có việc khác, Nguyên Hoa không nhịn được hỏi một câu: “Là ra ngoài chơi cùng anh bạn vừa nãy tìm anh sao?”

Nhan Trăn 800 đời không hay ra ngoài chơi, tỏ vẻ mình thực sự có việc. Nguyên Hoa dù để ý, nhưng cũng không thể nói gì khác, hắn chỉ có thể tự an ủi: Có lẽ chỉ là làm việc chung thôi, cũng đâu có đẹp trai như mày…

Tự an ủi cũng không hiệu quả, tâm trạng của Nguyên Hoa càng đi xuống. Nhan Trăn vừa nhìn đã hiểu ngay hắn đang hiểu lầm, câu thực sự không muốn bị tai tiếng nữa nên bèn giải thích: “Đó là bạn trai của một người bạn của tôi, hôm nay tới giúp đỡ tôi thôi.”

Mượn cớ nghe như giả, thế nhưng Nguyên Hoa vẫn bị dỗ: Anh ấy vậy mà đang giải thích với mình, không cần biết có phải thật hay không, ít nhất trong lòng có mình nên mới lo mình hiểu lầm.

Vì thế hắn khoan dung nói: “Không có gì đâu, tôi không để ý.”

Nhan Trăn: “…”

Cậu không để ý cái rắm gì?

***

Lúc Nhan Trăn mới vào trường, cậu hầu như đều sẽ theo đuôi Nhan Cường nên cậu tự nhận mình hiểu người anh họ này cũng khá rõ. Thời gian nghỉ hè gã đều ở trường không đi đâu, hầu như ngày nào cũng tới InternetCafe (quán café cung cấp mạng truy cập internet có thu phí) ngồi cả ngày. Gã chỉ đến một quán cố định, vì không thích khói thuốc nên đều ngồi ở khu cấm thuốc lá, rất dễ dàng khóa mục tiêu.

Nhan Trăn và Hồ Nhất Loát Nhi trốn ở đằng sau ghế tựa, một đầu đè một đầu. Đổi thành người khác nhất định sẽ bị nghi là tên trộm lén lút, nhưng vì là hai người bọn họ, hình ảnh này lại có chút đáng yêu.

“Chính gã, kẻ đang bắt tréo chân đó.” Nhan Trăn nói: “Trước đây không cảm thấy, hiện tại càng nhìn mặt gã càng thấy đáng ghét, thật cảm tạ gã đã cho tôi thấy bộ mặt thật của mình.”

“Hừ, biết thế.” Hồ Nhất Loát Nhi giơ một tay quẹt mũi, “Cứ giao cho tôi.”

Nhan Cường chơi suốt cả đêm, sáng sớm có ngủ bù một lát nhưng chỉ như muối bỏ biển, hiện đang không ngừng ngáp ngắn ngáp dài. Gã đẩy đẩy người bên cạnh: “Tao chợp mắt một lát, khi nào bọn mày đánh đấu trường thì kêu tao dậy.”

Người bên cạnh chìm đắm trong game, qua loa đáp một tiếng. Nhan Cường không chống nổi cơn buồn ngủ nữa, bò tới ghế sô pha, tùy tiện ôm một cái gối vào trong ngực rồi ngủ say.

Nhưng gã vẫn thấy có gì không đúng.

Gã nhớ rõ mình vừa ngủ, vậy mà chớp mắt cái đã tỉnh, tinh thần phấn chấn đứng ở trong ký túc xá. Kỳ quái nhất là, trong ngực của gã đang ôm một người.

Ấm áp, rất mềm mại.

Gã cúi đầu nhìn, người trong lồng ngực gã chính là người em họ mà trước đó gã đã tung tin đồn bậy hãm hại – Nhan Trăn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play