[END]

Ngày 17 tháng 10 năm 2019.

Hôm nay tâm trạng rất tốt, dạ dày không đau nữa.

Đoàn Kinh Từ mang cho tôi một chén cháo gạo, trước kia tôi ăn hai miếng là nôn, hôm nay lại ăn được gần nửa chén.

Đoàn Kinh Từ thấy tôi ăn được thì nói đây là dấu hiệu sắp khỏi bệnh.

Rõ ràng là anh cười nói nhưng vẻ mặt của anh còn khó coi hơn khóc.

Buổi chiều, Lê Châu lại tới, giống như trước kia, mang theo một đống đồ.

Cậu ta ngồi trước mặt tôi gọt táo, tôi lắc đầu, nói với cậu ta là vừa mới ăn nửa chén cháo, không ăn nổi nữa.

Động tác gọt táo của Lê Châu cứng đờ, cậu ta ngẩng đầu nhìn tôi.

Khoảnh khắc đối mặt với nhau, tôi nặn ra nụ cười mỉm, Lê Châu đột nhiên khóc.

Cậu ta khóc thì khóc đi, khóc một lúc lại đột nhiên nói một câu là cậu ta thích tôi.

Tôi sửng sốt, thốt ra:

“Tình tiết phim thần tượng gì vậy, chẳng lẽ cậu là tên mập nào đó lúc nhỏ từng được tớ cứu, trở thành trai đẹp lặng lẽ bảo vệ tớ rất lâu rồi sao?”

Phim thần tượng là vậy mà.

Lúc Hoàng tử tinh thần sa sút thì được Công chúa cứu vớt, sau đó thì cứu Công chúa vào lúc nàng nguy nan, sau khi tỏ tình thì cùng nhau trôi qua cuộc sống hạnh phúc.

“Khương Khanh, đã là lúc nào rồi mà cậu còn nói lời này.”

Lê Châu vừa khóc vừa nói:

“Yêu từ cái nhìn đầu tiên đó hiểu không? Còn nữa, anh đây đã đẹp trai từ nhỏ đến lớn rồi, căn bản chưa từng mập.”

Lê Châu kéo tôi nói rất nhiều, nói đến mức mặt tôi đỏ lên.

Đây là lần đầu tiên sau sáu năm tôi cảm nhận được sự yêu thích mãnh liệt như thế của một người.

Tôi cho rằng đời này tôi sẽ không được yêu thương nữa.

Tiếc quá.

Sao bọn họ đều đợi đến lúc tôi sắp rời đi thì mới nói vậy.

Tôi hận quá.

Tôi vốn dĩ có thể rời đi mà không hề lưu luyến, nhưng vào lúc này lại cảm nhận được tình yêu mãnh liệt như vậy.

*

Tôi từ chối Lê Châu, nói chính xác hơn là Lê Châu bị Đoàn Kinh Từ đuổi ra ngoài.

Tôi có chút nói không nên lời, chỉ có thể nhìn Lê Châu rời đi.

Sau khi Lê Châu đi, Đoàn Kinh Từ không biết lấy đâu ra một chiếc xe lăn màu hồng nhạt.

Lúc anh đi vào, tôi nhìn thấy hai mắt anh hơi ửng đỏ.

Xem ra là anh đã khóc.

Đoàn Kinh Từ không nói gì, ôm tôi lên xe lăn rồi đẩy tôi đi.

Anh đưa tôi đến một nơi, sau khi tháo bịt mắt ra, tôi ngây ngẩn cả người.

Đoàn Kinh Từ cười dịu dàng, nhẹ giọng hỏi tôi:

“Khanh Khanh, còn nhớ không?”

Tôi nhìn xung quanh, cùng anh nhìn nhau mà cười.

Nhớ chứ, đương nhiên là nhớ.

Đó chỗ Đoàn Kinh Từ đã cầu hôn tôi lúc còn bé.

*

Khi ấy chúng tôi mới bảy tuổi, ở tuổi đó đang lưu hành trò kết hôn và trò chơi gia đình.

Một chú rể, một cô dâu.

Cô dâu chú rể đều thay phiên nhau làm.

Từ nhỏ Đoàn Kinh Từ đã đẹp trai, là cậu bé đẹp trai nhất trong cả khu nhà, lúc đến lượt anh làm chú rể, tất cả các bạn nữ đều tranh nhau làm cô dâu của anh.

Lúc đó tôi hướng nội, đối diện với những bạn nữ nhanh mồm nhanh miệng khác, tôi bị bọn họ đẩy đến phía sau.

Tôi thở dài, chuẩn bị cùng cậu bé khác đi làm khách mời, vào lúc tôi sắp ngồi xuống thì Đoàn Kinh Từ bị đám con gái vây quanh đẩy đám người ra một cách vất vả, chạy một mạch về phía tôi, kéo tay tôi.

Đối diện với đám con gái tranh nhau làm cô dâu, giọng điệu Đoàn Kinh Từ kiên định:

“Bố tôi nói rồi, cô dâu của tôi chỉ có thể là Khanh Khanh thôi.”

Đoàn Kinh Từ nói xong, đám con gái đó rõ ràng không vui.

“Dựa vào cái gì chứ, tớ đẹp hơn cậu ta mà.”

“Đúng vậy, cậu ta vừa xấu vừa đen.”

“Ai nói Khanh Khanh xấu? Khanh Khanh đẹp nhất trên thế giới này, còn nữa, nếu Khanh Khanh không phải là cô dâu thì tôi không chơi nữa, sau này cũng không chơi nữa.”

Đối mặt với ác ý của đám con gái, Đoàn Kinh Từ không hề lưu tình mà nói móc lại giúp tôi.

Anh nói xong thì thuận thế muốn tháo huy hiệu viết hai chữ chú rể trước ngực xuống.

Đám con gái thấy thế thì đều ngậm miệng lại.

Trò chơi tiếp tục tiến hành, lúc bọn họ đưa thẻ bài, Đoàn Kinh Từ cười hì hì hỏi tôi:

“Khanh Khanh, hôm nay em đặc biệt mặc váy trắng, có phải là cũng muốn kết hôn với anh không?”

Tôi lập tức đỏ mặt, thì ra anh cũng chú ý tới chi tiết nhỏ này.

“Không, chỉ là… trùng hợp thôi, đúng vậy, trùng hợp mặc thôi.”

Tôi bối rối giải thích, Đoàn Kinh Từ ý tứ sâu xa ồ một tiếng, nắm tay tôi thật chặt:

“Được rồi, là anh muốn kết hôn với Khanh Khanh.”

Sau khi trò chơi bắt đầu, tôi và Đoàn Kinh Từ xuất hiện, người chủ trì chậm rãi đọc lời tuyên thệ.

“Anh Đoàn Kinh Từ, anh có đồng ý cưới cô Khương Khanh làm vợ không, cho dù nghèo túng hay giàu có, bệnh tật hay khỏe mạnh, thuận lợi hay khó khăn, hoặc bất kỳ lý do gì thì anh cũng yêu cô ấy, chăm sóc cô ấy, bằng lòng chung thủy không đổi với cô ấy, anh đồng ý không?”

Người chủ trì là một cô bé lớn hơn chúng tôi một chút, lời thề mà cô ấy đọc mới được tìm, hơi trúc trắc.

Khoảnh khắc đọc xong, Đoàn Kinh Từ không chút do dự:

“Tôi đồng ý!”

“Vậy cô Khương Khanh, cô có đồng ý gả cho anh Đoàn Kinh Từ không, cho dù nghèo túng hay giàu có, bệnh tật hay khỏe mạnh, thuận lợi hay khó khăn, hoặc bất kỳ lý do gì thì cô cũng yêu anh ấy, chăm sóc anh ấy, bằng lòng chung thủy không đổi với anh ấy, cô đồng ý không?”

“Tôi…”

Tôi vừa chuẩn bị trả lời thì trời đột nhiên đổ cơn mưa to.

Đám nhỏ tham gia trò chơi lập tức hét chói tai chạy vào nhà.

Mà sau lần đó, đến bây giờ tôi không thể nói ra câu tôi đồng ý đó nữa.

*

Bên tai truyền đến tiếng cười của vài đứa nhỏ, lấy lại tinh thần, là mấy đứa trẻ con bảy tám tuổi đang thay nhau kể chuyện cười.

Bọn chúng cười đến mức nghiêng ngả trước sau, tôi cũng không ngăn được mà cười theo.

Tôi cười híp mắt nhìn chằm chằm bọn chúng, Đoàn Kinh Từ đột nhiên xuất hiện trước mặt tôi.

Khóe mắt anh nén lệ, nghẹn ngào lên tiếng.

“Cô Khương Khanh, hôm nay là năm thứ mười bốn chúng ta quen biết nhau, hôm nay, tôi có một vấn đề muốn hỏi cô.”

“Vấn đề này, từ lúc bảy tuổi tôi đã chờ đến bây giờ, mãi không đợi được đáp án.”

“Hôm nay, tôi muốn hỏi cô Khương Khanh vấn đề đã quấy nhiễu tôi mười mấy năm.”

“Cô có đồng ý gả cho anh Đoàn Kinh Từ không, cho dù nghèo túng hay giàu có, bệnh tật hay khỏe mạnh, thuận lợi hay khó khăn, hoặc bất kỳ lý do gì thì cô cũng yêu anh ấy, chăm sóc anh ấy, bằng lòng chung thủy không đổi với anh ấy, cô đồng ý không?”

Đoàn Kinh Từ nói xong thì đã khóc không thành tiếng.

Tôi nở nụ cười, đưa tay muốn lau nước mắt cho anh, vào khoảnh khắc đó đại não chợt trống không.

Bàn tay lơ lửng rơi xuống.

“Em…”

“Em đồng ý.”

Trước khi ý thức mơ hồ, trong đầu tôi chỉ còn lại ba chữ này.

Nhưng cuối cùng tôi vẫn không có cách nào nói ra được.

— HẾT —

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play