“Kinh Từ, sữa này, vẫn còn nóng.”
Khoảnh khắc nhìn thấy Đoàn Kinh Từ lái xe chạy ra khỏi khu nhà, tôi vốn đã co người lại lập tức bỏ qua nhiệt độ gần xuống mức âm, cười hì hì chạy xe đi theo sau anh.
Nhưng anh giống như không nhìn thấy, đạp xe đi nhanh hơn.
Tôi cũng cố gắng đuổi theo anh, nhưng dù sao cũng không bằng thể lực của anh.
Ngẩng đầu nhìn đèn xanh đèn đỏ trước mặt, trong lòng tôi thầm đếm giây.
Ba, hai, một, đen đỏ.
Đoàn Kinh Từ dừng lại.
Tôi lại dùng sức đạp chiếc xe kiểu cũ đã sắp rã ra thành từng mảnh, cuối cùng cũng bắt kịp anh.
“Kinh Từ, sữa này, vừa rồi em luôn nhét trong ngực, vẫn còn nóng đó.”
Tôi lấy sữa từ trong ngực ra, anh vẫn thờ ơ.
“Kinh Từ, một mình em uống không hết, đây là đồ lúc sáng mẹ đặc biệt hâm lên cho anh…”
“Cô có thấy phiền không, tôi đã nói với cô mười ngàn lần rồi, tôi sẽ không lấy bất cứ thứ gì của cô cả.”
Trong lúc nói chuyện, anh đã cầm lấy sữa mà tôi đưa cho anh, đập mạnh vào người tôi.
Bình sữa thủy tinh không nghiêng không lệch mà đập trúng trán tôi.
Ngay lập tức, nước mắt không chịu không chế mà tràn ra.
Sau khi hòa hoãn một lúc, tôi lau khô nước mắt, bên cạnh đã sớm không còn bóng dáng của Đoàn Kinh Từ nữa.
Tôi cúi đầu nhìn bình sữa bị Đoàn Kinh Từ ném đi, dừng xe lại nhắt bình sữa lên.
“Chắc ghê, vậy mà lại không vỡ…”
“Xem ra hôm nay lại phải uống hai bình sữa rồi.”.
Truyện Nữ PhụTôi cẩn thận bỏ sữa vào cặp sách, đẩy xe rời đi.
Hôm nay là lần thứ…. Đoàn Kinh Từ từ chối tôi.
Không đếm rõ được nữa, tôi đã không nhớ rõ đây là lần thứ mấy anh hất tôi ra, bảo tôi cút đi rồi.
*
Đến trường học, sau khi tôi đặt cặp sách xuống thì bạn cùng bàn, Hạ Uyển đến gần.
“Khanh Khanh, trán cậu bị sao vậy?”
Tôi xoa cục u nhô lên trên trán, cười lắc đầu.
“Không sao, buổi sáng không cẩn thận va vào cột điện thôi.”
Rõ ràng là Hạ Uyển không tin nhưng cũng không hỏi nữa, dù sao quan hệ của chúng tôi cũng chỉ là bạn cùng bàn mà thôi.
Lúc tiếng chuông truy bài buổi sáng vang lên, tôi vặn mở bình sữa bị Đoàn Kinh Từ vứt đi, uống một hơi hết một nửa.
Hết giờ truy bài buổi sáng, bình sữa cuối cùng cũng bị tôi uống hết.
“Khương Khanh, bên ngoài có người tìm.”
Bạn nữ ngồi ở hàng trước gọi tôi một câu, tôi bỏ bình sữa vào cặp sách lại rồi đi tới cửa phòng học.
Ở đó, tôi nhìn quanh cũng không thấy ai, mãi đến khi ở cuối hành lang có một cô gái nhuộm tóc đỏ huýt sáo với tôi, bên cạnh cô ta còn có mấy nữ sinh quần áo không chỉnh tề đi theo.
“Ở đây này, em gái nhỏ.”
Cô ta vẫy tay với tôi, tôi cúi đầu, bước nhanh đi về phía cô ta.
Đây đã là lần thứ hai trong tháng này tôi nhìn thấy cô ta rồi.
Đi đến trước mặt cô t, tôi không lên tiếng, cô ta đã giống như quen thuộc mà chặn vai tôi lại, đến gần bên tai tôi.
“Em gái, anh trai em lại mượn chị tiền chị đây đó.”
Tôi gật đầu, hỏi cô ta: “Bao nhiêu.”
Cô ta duỗi năm ngón tay dán đầy kim cương ra, huơ huơ trước mặt tôi.
Tôi vô thức hỏi: “Năm trăm à?”
Cô ta cười, thu tay lại vỗ vỗ mặt tôi: “Là năm ngàn đó em gái.”
Tôi ngẩn người, sao lại nhiều như vậy chứ.
Rõ ràng lần trước mới chỉ có ba trăm mà.
“Này này này, mấy em nữ kia, em đang làm gì vậy.”
Giọng nói của giáo viên chủ nhiệm truyền đến từ phía sau, mấy nữ sinh liếc tôi một cái, cô gái tóc đỏ nhắc nhở một câu.
“Buổi tối ngày mai nhớ trả tiền.”
Nói xong, mấy người bọn họ liếc mắt nhìn giáo viên chủ nhiệm, sau đó vội vàng chạy lên lầu.
Đợi đến lúc giáo viên chủ nhiệm đi đến trước mặt tôi thì bọn họ đã sớm chạy mất dạng rồi.
Giáo viên chủ nhiệm liếc nhìn tôi một cái, sau đó thở dài.
“Khương Khanh, thầy mặc kệ em có quan hệ thế nào với đám đó, nhưng sau này em không được phép lui tới với bọn nó nữa, mấy con nhóc đó là ai em vẫn không biết sao! Sắp thi cuối kỳ rồi, cố gắng ôn tập, khối 11 chúng ta vẫn còn dựa vào em để giành vinh quang đó.”
Nói xong, giáo viên chủ nhiệm vỗ vai tôi rồi rời đi.
Chuông vào học vang lên, tôi nhấc chân quay về phòng học.
Sao tôi lại không biết bọn họ là ai chứ, còn nhớ trước kia, mỗi lần Đoàn Kinh Từ nhìn thấy bọn họ thì đều sẽ bảo tôi cách xa bọn họ một chút.
Tôi nghe lời anh, cách bọn họ xa xa, nhưng sao anh lại ở cùng bọn họ chứ, rõ ràng là trước kia anh ghét bọn họ nhất mà.
*
Buổi trưa vừa hết giờ học là tôi chạy nhanh đi, cuối cùng đuổi tới kịp trước khi Đoàn Kinh Từ sắp rời khỏi lớp.
Tôi chặn anh ở ngoài cửa, anh nhìn thấy tôi thì không hề che giấu sự ghét bỏ trong mắt, không chờ tôi lên tiếng, mấy chàng trai đi theo bên cạnh anh đã bắt đầu ồn ào.
“Ôi chao, Kinh Từ à, cô bạn gái nhỏ của cậu lại tới tìm cậu rồi.”
“Đúng đó, lâu lắm không thấy rồi, buổi trưa hôm nay nếu như các cậu vẫn ăn cơm cùng nhau thì bọn tớ đi trước đây.”
Đoàn Kinh Từ không nhịn được mà đẩy tôi ra, liếc mắt nhìn đám người ồn ào, tôi vẫn không buông tha mà lần nữa ngăn anh lại.
“Vì sao lại mượn nhiều tiền như vậy?”
Tôi bướng bỉnh lại cứng nhắc mà hỏi ra lời này, người bên cạnh Đoàn Kinh Từ đều biết điều rời đi.
“Làm sao? Không muốn trả nữa à?”
Anh nghiền ngẫm mà cười, trong mắt đều là vẻ khinh thường và trào phúng.
Tôi biết Đoàn Kinh Từ anh không thiếu tiền, anh không cần phải đi tìm những nữ sinh đó mượn nhiều tiền như vậy.
Tôi biết anh đang trả thù tôi, tôi hận, nhưng tôi không muốn anh có quan hệ với đám con gái đó.
“Không muốn trả thì đừng ở đây cản đường tôi, tôi vốn dĩ cũng không bảo cô trả.”
Anh lại một lần nữa hung hăng đẩy tôi ra, lần này, tôi bị đẩy một cách đột ngột không kịp đề phòng, trực tiếp té xuống từ cầu thang.
Cơn đau đớn dữ dội đánh tới, tôi che lấy mắt cá chân bị va đập cuộn người lại.
Trong ánh mắt mơ hồ, tôi nhìn thấy Đoàn Kinh Từ nhếch môi.
“Lần sau còn đến làm phiền tôi nữa thì không chỉ đơn giản là lăn xuống cầu thang thôi đâu.”