Nơi chúng ta giao nhau

Người cần gặp


1 tháng


Thắng ngồi trong văn phòng của mình, đôi mắt hướng ra ngoài cửa sổ. Những giọt nắng vàng nhạt của buổi chiều cuối năm lấp ló xuyên qua tấm rèm mỏng, chiếu lên những chồng hồ sơ được xếp ngay ngắn trên bàn làm việc. Bên ngoài, phố phường Hà Nội vẫn tấp nập như thường lệ. Tiếng còi xe, tiếng rao bán hàng hoà lẫn trong âm thanh của cuộc sống hối hả ngày cuối năm. Người dân vội vã chuẩn bị những thứ cuối cùng cho ngày Tết sắp đến, tạo nên một không khí nhộn nhịp, rộn ràng.
Anh thả người tựa lưng vào ghế, lặng lẽ suy nghĩ về vụ án đang theo đuổi. Những ngày này, anh luôn căng thẳng, cố gắng tìm ra manh mối để đưa kẻ thủ ác ra trước công lý. Vụ án giết người với thủ đoạn tinh vi đã khiến cả đội cảnh sát mất ăn mất ngủ suốt nhiều tuần liền.

Bỗng nhiên, một tiếng gõ cửa nhẹ vang lên, kéo anh ra khỏi dòng suy nghĩ. Anh đứng dậy, bước tới mở cửa. Có lẽ đây chính là người mà đại đội trưởng đã nhắc đến qua cuộc điện thoại trước đó. Nhưng khi cánh cửa vừa mở ra, anh không khỏi ngạc nhiên và có chút bối rối khi nhận ra người đang đứng trước mặt mình.

Thục Anh, với nụ cười tươi rói, đứng đó. Cô mặc một chiếc áo khoác dài màu beige, tạo nên vẻ thanh lịch và quyến rũ. Mái tóc đen dài của cô buông xõa mềm mại trên vai, khẽ lay động trong làn gió nhẹ thoảng qua cửa sổ. Thục Anh có đôi chút giật khi thấy Thắng, nhưng nhanh chóng lấy lại sự tự tin thường thấy của mình.

“Chào anh, chúng ta có duyên ha. Người ta nói gặp 3 lần là nhân duyên tiền định đó, chúng ta chỉ cần 1 lần nữa thôim” cô mở lời, giọng nói nhẹ nhàng. “Không ngờ lại gặp anh ở nơi như vậy, lần này không phải vì bị kéo ra khỏi con đường nữa chứ?”

Thắng hơi nhướng mày, chưa kịp phản ứng thì Thục Anh đã bước vào trong phòng, không chờ đợi lời mời. “Đừng đứng đó mãi như vậy, anh không phải định cứ để tôi đứng ngoài cửa đợi chứ?” Cô cười tươi, ánh mắt vẫn không rời khỏi khuôn mặt anh.

Thắng thoáng giật mình, rồi cũng bước theo cô vào trong phòng, nỗ lực giữ lại sự nghiêm túc và điềm đạm. “Tôi không ngờ người mà cấp trên nói lại là cô. Thục Anh, đúng không?”

“Phải, chính tôi đây, anh còn nhớ tên tôi à đáng yêu quá đi” Thục Anh ngồi xuống ghế đối diện với bàn làm việc của Thắng, thoải mái như đang ở nhà.

Thắng cảm thấy khó chịu, anh không hiểu nổi người như cô trong mắt anh bây giờ thật vô duyên. Trong anh đang đứng và chưa mời cô ngồi thì cô đã tự tin với thái độ tự nhiên và thoải mái ngồi xuống như chỗ thân quen. Không khí trong phòng trở nên căng thẳng hơn, đến cả tiếng động ngoài kia cũng không thể ảnh hưởng đến bên trong.

“Cô đến đây vì công việc phải không?” Thắng ngồi xuống ghế, đôi mắt nhìn thẳng vào Thục Anh, thể hiện rõ sự nghiêm túc.

Thục Anh mỉm cười, khẽ gật đầu. “Đúng vậy. Tôi muốn trao đổi với anh về vụ án hình sự mà phía anh đang theo đuổi. Tôi nghĩ chúng ta có những thông tin cần chia sẻ với nhau.”

“Vụ án nào?” Thắng hỏi, giọng anh trầm lắng, cố gắng giữ cho cuộc trò chuyện đi đúng hướng.

“Vụ án giết người gần đây,” Thục Anh nói, giọng cô chợt trở nên nghiêm túc hơn. “Tôi đã theo dõi nó từ phía luật sư và có những thông tin mà tôi nghĩ anh sẽ muốn biết.”

Thắng gật đầu, ra hiệu cho Thục Anh tiếp tục. Anh nhớ lại vụ án mà đội của anh đang điều tra, một vụ giết người với thủ đoạn tinh vi, kẻ thủ ác đã lên kế hoạch kỹ lưỡng để che giấu mọi dấu vết. Họ đã điều tra và tìm ra những bằng chứng quan trọng, nhưng vẫn còn nhiều điểm chưa được làm rõ.

“Vậy cô có gì muốn chia sẻ với tôi?” Thắng hỏi, ánh mắt vẫn giữ sự nghiêm nghị, nhưng trong lòng không khỏi tò mò.

Thục Anh hơi nghiêng đầu, ánh mắt cô trở nên sâu lắng hơn. “Tôi có những bằng chứng cho thấy giám đốc Phùng – người mà anh đang nghi ngờ – không phải là kẻ chủ mưu thực sự. Mặc dù ông ta có liên quan, nhưng kẻ đứng sau tất cả là anh trai của ông ấy.”

Thắng nhíu mày. “Anh trai của giám đốc Phùng? Cô có chắc không? Chúng tôi đã có những chứng cứ khá đầy đủ để khẳng định giám đốc Phùng là tội phạm.”

Thục Anh mỉm cười, nhưng không phải nụ cười trêu chọc mà là một nụ cười thách thức. “Tôi biết phía các anh rất tự tin vào kết luận của mình, nhưng anh nên xem xét lại. Anh trai của giám đốc Phùng, Phùng Văn Khải, là một người đầy mưu mẹo và quyền lực. Ông ta đã âm thầm thao túng mọi thứ từ phía sau, sử dụng em trai mình như một con tốt thí.”

Thắng lắc đầu, không đồng ý khi nghe những lời nói không nghiêm túc của cô. " Dùng đầu để hành động, đừng  suy đoán như vậy để khẳng định tội phạm. Chúng tôi đã theo dõi giám đốc Phùng từ lâu và có đủ bằng chứng để bắt ông ta.”

“Vậy anh có chắc là những bằng chứng đó không bị làm giả?” Thục Anh phản bác ngay lập tức, ánh mắt cô sắc bén. “Anh có biết rằng Phùng Văn Khải là một chuyên gia trong việc tạo dựng bằng chứng giả để đổ tội cho người khác không? Anh có chắc là mình không bị lừa?”

Thắng đứng tựa vào bàn làm việc, đôi mắt sắc lạnh nhìn theo từng cử động của Thục Anh khi cô ngồi xuống ghế đối diện. Ánh sáng yếu ớt từ ngọn đèn bàn chiếu lên khuôn mặt của Thục Anh, tạo nên những bóng tối mờ ảo. Bên ngoài, tiếng xe cộ và dòng người tấp nập chuẩn bị cho ngày Tết như bị cách biệt hoàn toàn khỏi không gian căng thẳng bên trong căn phòng.

Thục Anh hít một hơi sâu, ánh mắt của cô trở nên nghiêm túc hơn. "Tôi đến đây không phải để tranh luận, mà để hợp tác," cô nói, giọng nói điềm tĩnh nhưng đầy kiên quyết. "Tôi có bằng chứng cho thấy giám đốc Phùng không phải là kẻ chủ mưu thực sự. Nhưng bằng chứng đó chưa đủ mạnh để kết tội người khác. Tôi cần anh giúp đỡ để tìm ra sự thật."

Thắng im lặng một lúc, ánh mắt không rời khỏi khuôn mặt của Thục Anh. "Bằng chứng gì?" Anh hỏi ngắn gọn, giọng nói lạnh lùng, không chút cảm xúc.

Thục Anh nhướng mày, như không ngạc nhiên trước phản ứng lạnh lùng của anh. "Tôi đã điều tra và tìm thấy một số manh mối liên quan đến anh trai của giám đốc Phùng, Phùng Văn Khải. Ông ta có mối quan hệ ngầm với một bang đảng xã hội đen liên quan tới vụ án này và có khả năng đã thao túng em trai mình . Nhưng tôi cần thêm sự hỗ trợ từ phía cảnh sát để làm sáng tỏ mọi việc."

Thắng khẽ nghiêng đầu, suy nghĩ một lát. "Bằng chứng của cô chưa đủ," anh nói, giọng đều đều. "Chúng tôi không thể dựa vào giả thuyết."

"Đúng," Thục Anh gật đầu, "và đó là lý do tôi cần anh. Chúng ta cần kết hợp thông tin từ cả hai phía để tìm ra những mắt xích còn thiếu. Anh có đội ngũ, có quyền lực, tôi có kiến thức và manh mối. Nếu anh đồng ý, chúng ta có thể bắt đầu từ ngay bây giờ."

Thắng im lặng, đôi mắt lạnh lùng của anh nhìn thẳng vào Thục Anh, như muốn thăm dò xem cô có ý đồ gì khác. Anh không tin tưởng dễ dàng, nhất là khi đối mặt với một người như Thục Anh, một luật sư nhưng lời nói và hành động đều rất dị biệt.

"Chúng tôi sẽ xem xét," Thắng đáp ngắn gọn, không để lộ bất kỳ cảm xúc nào. "Nếu có đủ lý do để tin vào lời cô, tôi sẽ chỉ đạo điều tra tiếp."

Thục Anh nhận thấy sự kiên định trong giọng nói của Thắng. "Tôi không yêu cầu anh phải tin tôi ngay lập tức. Nhưng nếu anh muốn phá án, chúng ta phải làm việc cùng nhau. Anh có thể suy nghĩ thêm, tôi biết anh là một người khôn ngoan."

Thắng nhấc chiếc điện thoại lên, như muốn kết thúc cuộc trò chuyện. "Tôi sẽ xem xét," anh lặp lại. "Cô có thể đi."

Thục Anh khẽ thở dài, nhưng vẫn giữ nụ cười nhẹ trên môi. Cô đứng dậy, nhìn thẳng vào mắt Thắng trước khi rời đi. "Tôi sẽ chờ đợi quyết định của anh. Hy vọng anh sẽ không bỏ lỡ cơ hội này. Đây là tài liêu và hình ảnh bên tôi tìm được, gửi lại anh."

Cánh cửa đóng lại sau lưng Thục Anh, để lại Thắng với những suy nghĩ đan xen. Anh biết rằng việc hợp tác với Thục Anh có thể giúp phá án nhanh hơn, nhưng lòng anh vẫn đầy sự ngờ vực. Tuy nhiên, anh không thể phủ nhận rằng những manh mối mà cô đưa ra có thể là chìa khóa cho vụ án này.

Thắng ngồi xuống bàn, nhìn chằm chằm vào hồ sơ vụ án. Cuộc trò chuyện ngắn gọn và bằng chứng  Thục Anh đưa ra khiến anh không khỏi suy nghĩ về khả năng cô đã đúng. Nhưng như một người cảnh sát thực tế, anh biết rằng chỉ có bằng chứng xác thực mới là điều duy nhất anh tin tưởng.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play