Người báo danh lúc trước đều sẽ viết một ít sở trường đặc biệt về phương diện văn nghệ, như am hiểu các loại vũ đạo, sẽ hát bài hát nào thể loại gì, viết chính mình am hiểu chiếu cố động vật nhỏ…… Thật đúng là một người duy nhất.
Bất quá vừa lúc cùng bọn họ chân nhân tú chủ đề thích hợp.
Nàng mỹ tư tư mà ở mặt trên che lại sự trêu chọc. Đem giấy báo danh thu hồi về, thuận miệng hỏi: “Ta xem A Lương cậu không phải người địa phương đi? Đã trễ thế này tìm được chỗ ở sao?”
Nàng một cái xưng hô liền kéo gần lại quan hệ của hai người, cũng nói Vân Lương không cần câu nệ, kêu nàng Y tỷ là được.
“Không có.” Vân Lương lắc đầu nói.
Nghe nàng nói như vậy, cậu cũng bắt đầu phát sầu không biết đêm nay ở chỗ nào.
Kỳ thật Vân Lương ngay từ đầu cũng không nghĩ tới chính mình sẽ đến một thời không khác. Lại còn nhận lời mời làm công việc nhân viên chăn nuôi này.
Trước khi xuống núi, cậu còn tìm tới một vị đại ca lợn rừng từng ở xã hội loài người sinh hoạt qua mấy năm xin chỉ bảo. Lợn rừng cho cậu kiến nghị là ——dọn gạch ở công trường.
Lý do là: Công tác chính đáng, xã hội cơ sở cương vị, bình thường lại không thể thiếu. Còn có thể quan sát trải nghiệm nhân gian thế thái, thực thích hợp cho cậu loại này tiểu yêu tinh mới ra đời.
Vân Lương thâm tâm chấp nhận.
Trừ cái này ra, lợn rừng còn truyền thụ cho cậu rất nhiều kinh nghiệm, như làm thế nào cùng nhóm công nhân hoà thuận chung sống, như thế nào cùng đốc công tạo mối quan hệ tốt. Một xe chở nhiều ít gạch hợp lý nhất tạo ra hiệu suất tối cao, cùng với quầy bán đồ ăn vặt năm tệ một bao bạch sa tốt nhất …… Linh tinh, Vân Lương còn viết lại trong notebook, bất quá hiện tại cũng vô dụng.
Nghĩ vậy, cậu sờ sờ trong túi cuốn notebook nhỏ, còn có điểm đáng tiếc.
Thúc thúc cậu đã từng nói, chỉ cần cậu không đi vườn bách thú biến thành nguyên hình lừa ăn lừa uống là được, đối với cậu cũng không có quá nhiều yêu cầu. Bất quá không nghĩ tới cậu không đi vườn bách thú làm động vật, cư nhiên còn phải làm nhân viên chăn nuôi.
Đợi chút phải hỏi thử công việc này có bao ăn ở không, Vân Lương tưởng.
—— đương nhiên là bao ăn bao ở.
Y Liên vỗ ngực cam đoan, nhưng còn không có thông qua sơ tuyển, đương nhiên không thể ở ký túc xá của nhân viên, vì thế nàng nói: “Tôi giúp cậu tìm một hộ nhà ở nhờ đi.”
Bạch Diệu Tinh là một tinh cầu về nông nghiệp, mật độ dân cư rất thấp. Dọc theo đường đi liếc mắt nhìn cảnh vật xung quanh lại thấy tất cả đều là khung cảnh vùng quê lớn, có loại máy móc nhỏ ở trong đó vận hành, phòng ốc lại vô cùng thưa thớt.
Y Liên một bên lái xe một bên nói: “Nguyên bản nơi này phụ cận là có một nhà tiểu lữ quán, bất quá báo danh người quá nhiều, đã không còn phòng trống.”
Vân Lương vô cùng kinh ngạc, nguyên lai cạnh tranh như vậy kịch liệt? Cậu còn tưởng rằng tìm công viện là một sự kiện rất đơn giản đâu! Đại khái…… Đây là ý nghĩa lời nói của lợn rừng, hình thức vào nghề nghiêm túc?
Cậu lúc đầu còn mang tâm trạng thư thái tức khắc biến mất không thấy, trở nên nghiêm túc lên, ngồi ngay ngắn: “Tôi sẽ nỗ lực tranh thủ lưu lại!”
“Quyết tâm tốt lắm.” Y Liên tán thưởng một câu, “Nhưng cũng không cần quá khẩn trương, cậu là ngươi có ưu thế tốt vô cùng.”
Có ưu thế…… Là nói cậu am hiểu chiếu cố tiểu động vật?
Vân Lương yên lặng nghĩ , quả nhiên có một sở trường đặc biệt thì ở nơi bất cứ nơi nào cũng đều nổi tiếng.
Xe chạy đến một chỗ ngã rẽ, bên trong xe đột nhiên vang lên một giai điệu duyên dáng. Trí não trên cổ tay Y Liên hiện lên một đạo lam quang, đối phương truyền tới thông tin thông qua thần kinh tới trí não rồi trực tiếp truyền vào trong tai nàng.
Vân Lương thấy mới lạ mà nhìn chăm chú vào một màn này, thẳng đến khi cậu nghe được Y Liên tốc độ giọng nói cực nhanh mà nói: “Cái gì? Ta đã biết…… Tốt, ta lập tức chạy tới nơi.”
Sau đó nàng nhìn về phía Vân Lương, biểu cảm lộ ra chần chờ lại khó xử. Vân Lương thấy thế cong lên đôi mắt, săn sóc mà nói: “Chính sự quan trọng, Y tỷ mau đi qua đi, không cần băn khoăn tôi. Nhưng còn muốn phiền toái chị đem lộ tuyến cùng tôi nói một chút, bằng không tôi không quen biết đường.”
Y Liên vốn đang tâm phiền ý loạn, lúc này lại bị cậu tươi cười chữa khỏi, yên lặng ở trong lòng tán thưởng một câu tiểu thiên sứ, nàng nói: “Vừa lúc nơi này khoảng cách kia hộ gia đình không bao xa, đi qua phía trước ngã rẽ, lại đi hướng bắc hai ba trăm mét liền đến.”
Vân Lương yên lặng ghi nhớ trong long. Xuống xe, đi chưa được mấy bước, cậu đột nhiên phát hiện một vấn đề lớn —— cậu phân không rõ đông nam tây bắc.
Nếu là ở trên địa cầu, chỉ cần nhìn theo mặt trời liền có thể phân rõ phương hướng. Nhưng đây là một thế giới hoàn toàn xa lạ, từ đâu ra mặt trời cho cậu làm vật tham chiếu?
Càng không khéo chính là trời dần dần đen. Không bao lâu, lại đột nhiên rơi xuống tí tách tí tách mưa nhỏ, hơn nữa gió thế mà càng lúc càng lớn.
Động vật nhỏ đều là thực chán ghét bị nước mưa ướt nhẹp da lông. Vân Lương cũng không ngoại lệ, cậu nâng lên tay che đậy ở trên đầu, lại đi về phía trước một đoạn đường.
Cũng không có khả năng con đường này tới một căn nhà ở đều không có, cậu không xui xẻo đến mức như vậy đi?
Nghĩ như vậy, Vân Lương đôi mắt đột nhiên sáng ngời, trên mặt toát ra một loại thuần nhiên vui sướng —— cậu thấy được ánh đèn!
Có ánh đèn, cho thấy có người cư trú. Vân Lương bước nhanh về phía trước, thực mau liền thấy được một căn nhà. Cậu đi đến trước cửa, gõ gõ cửa.
Nghe được tiếng đập cửa, phòng trong mấy người không hẹn mà cùng nhìn về phía cửa phòng. Tề Thuyết nhăn mày lại, thực không kiên nhẫn: “Đám kia không có trí nhớ sao! Mới vừa giáo huấn qua bọn họ một trận chẳng lẽ lại tới nữa? Không sợ lại bị đánh sao?”
Nói xong cậu ta nhìn về phía phòng khách trung tâm, đang ngồi ở trên sô pha nam nhân: “Lão đại, có cần mở cửa không?”
Nam nhân hơi hơi giương mắt. Dáng ngồi của hắn có điểm quái dị, nửa cái thân mình dựa nghiêng ở trên sô pha, một chút đều không đoan chính, lại lộ ra một cổ lười biếng kỳ lạ, như là động vật nào đó không có xương cốt.
“Mở.” Hắn ngắn gọn mà nói.
Nhận được lão đại chỉ thị, Tề Thuyết biểu tình còn mang theo chán ghét, một phen kéo mở ra cửa phòng.
—— sau đó cậu ta liền ngây ngẩn cả người.